"Thích." Sở Thiên Bích nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, lấy một đồ uống trên bàn.
"Vậy thì khó trách" Cô bỗng nhiên hiểu ra gật đầu, "Nhìn ngực cô ta to như thế, mình đoán anh trai bạn muốn uống sữa bất cứ lúc nào cũng rất dễ dàng, chỉ cần tiến tới há miệng là được."
"Phụt" Sở Thiên Bích phun đồ vừa uống ra, chẳng biết may mắn thế nào lại phun vào mặt cô gái xinh đẹp đối diện có ngực to kia.
Ôn Ngọc Thanh bật cười, mà Sở Thiên Bích cười càng lớn tiếng hơn nữa.
Ngọc Thanh ví von quả thật rất sống động.
"Mặt của tôi......" Người con gái kia kêu thảm thiết, tay chân luống cuống cầm giấy lau, lúc đó trên mặt giống như mở xưởng nhuộm, tưởng tượng của Ôn Ngọc Thanh đã trở thành sự thật.
"Mình hiểu tâm trạng của bạn." Cô đồng tình nhìn bạn tốt.
"Hiểu rõ thì phải giúp mình."
"Vóc người của cô ấy không tệ." Cô chịu không nổi thở dài gật đầu khẳng định.
"Bò sữa." Sở Thiên Bích nén cười.
"Cô là cái quái gì! Tôi bảo Thiên Hàn đuổi cô đi." Cô ta thét chói tai, giống như người ta bóp chặt cổ gà tây.
"Cô ấy là bạn tôi, tại sao cô đuổi cô ấy đi?" Sở Thiên Bích cũng không phải là thiện nam tín nữ, cô nói xong, hầm hầm giận giữ lườm qua.
"Tôi...... Tôi là chị dâu cô." Cô ta rõ ràng chưa đủ khí thế, mặc dù tin tưởng mình rất nhanh sẽ thua, nhưng trước mắt....
"Còn chưa phải."
Không đề cập tới cái này thì không giận, nhắc tới cái này tức chết người, anh trai thật quá đáng, cho dù ba mẹ buộc anh ấy kết hôn, cũng không thể tìm người đàn bà xảo trá, ích kỷ như vậy, làm mặt mũi của Sở gia mất hết.
Cô muốn ngăn cản, nhất định phải ngăn cản, hơn nữa anh trai cũng nói, buổi trưa hôm nay anh sẽ lấy một cô gái làm vợ, như vậy thay vì lấy một người không đứng đắn, cô xem không vừa mắt để làm chị dâu, không bằng để anh lấy người theo ý mình.
"Thiên Hàn nói sẽ đi đăng ký ngay lập tức." Cô ta ưỡn ngực kiêu ngạo.
Trong số những người bạn gái của Sở Thiên Hàn, anh chọn cô, điều đó chứng minh vị trí cô ở trong lòng anh không giống những người kia.
Ôn Ngọc Thanh không nhịn được vừa cười vừa đi ra, dáng người so Diệp Tử Mi còn khoa trương hơn.
"Cô ấy mới là chị dâu tôi, Ngọc Thanh so với cô tốt hơn 1000 lần."
Ôn Ngọc Thanh sợ hãi nhìn bạn tốt, "Thiên Bích, bạn đùa gì thế, mình khi nào nói muốn lập gia đình?" Cô theo chủ nghĩa độc thân mà!
Hơn nữa cô tuyệt không muốn gả cho Sở Thiên Hàn, đàn ông như vậy có cái gì đáng kỳ vọng, cho dù anh ta lớn lên vô cùng đẹp trai, cô cũng sẽ không dùng hôn nhân để trừng phạt mình.
"Anh trai mình rất tốt nha, gả cho anh ấy tựa như gả cho một mỏ vàng, bạn có cái gì không hài lòng hay sao?" Sở đại tiểu thư mất hứng.
Ngọc Thanh cũng quá không nể mặt, anh trai cô có điểm nào không tốt sao?
" Tốt chỗ nào? Rõ ràng là người thâm hiểm, hơn nữa luôn nở nụ cười dối trá, nhìn thấy khiến dạ dày mình không thoải mái, thỉnh thoảng nhìn một hai lần thì tạm được, ngày ngày nhìn mình sẽ bị thủng dạ dày." Cô bật thốt lên, hoàn toàn không nghĩ tới tai nạn từ đó đổ xuống.
"Thủng dạ dày?" Cùng với đó là thanh âm mang ý cười từ trên lầu thổi xuống.
"Anh!" Sở Thiên Bích kêu thảm thiết.
Không phải chứ?
Anh mà nghe lời nói vừa rồi, làm sao có thể có cảm tình với Ngọc Thanh đây?
Sở Thiên Hàn dựa vào tay vịn cầu thang, nở nụ cười nhạt, cân nhắc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ôn Ngọc Thanh.
Bạn của em gái anh là một cô gái thanh tú, khí chất, anh không ghét, không những không ghét, thậm chí có thể nói là rất hợp khẩu vị của anh.
Nhớ năm đó tiểu nữ sinh trẻ trung thường xuyên tỏ ra một chút ái mộ đối với mình, nhưng không ngờ ngày hôm nay gặp lại lúc này trông cô rất phong tình, trong lòng anh bắt đầu nghĩ ra kế hoạch mới, hơn nữa khẳng định nó so với kế hoạch cũ càng thêm thú vị.
" Anh Sở." Ôn Ngọc Thanh khúm núm chào.
Anh ta sẽ không ngay lập tức đem cô đuổi ra khỏi cửa chứ?
Mặc dù cô không phải là tình nguyện đến đây, nhưng tự mình đi với bị người ta đuổi đi thì rõ ràng không phải giống nhau.
"Thiên Hàn, anh hãy đuổi cô ta đi." Người con gái diễm lệ phong tình đứng lên, lắc mông đi.
Sở Thiên Hàn nhìn người phụ nữ trang điểm đậm, khóe môi toát một câu "Thành thật mà nói, mất đi lớp phấn trang điểm trên mặt, trông cô rất kinh khủng." Cô gái này một chút cũng không biêt vị trí của mình, quả thật không thích hợp làm bia đỡ đạn.
"A" cô ta phát ra tiếng thét chói tai, đôi tay che mặt.
Thế nào cô lại quên trang điểm lại?
"Không cần sửa lại." Sở Thiên Bích khinh bỉ nhìn.
Ôn Ngọc Thanh nghiêng mắt nhìn qua, không dám cười.
"Cô đi đi, không tiễn."
Lạnh quá, Ôn Ngọc Thanh không khỏi có chút thương cảm cho cô gái kia, một khắc trước còn nói muốn kết hôn, giờ khắc này đối với cô ta lại vứt bỏ như giày cũ, bất kỳ ai gặp phải tình hình như thế thì chết sẽ tốt hơn.
"Thiên Hàn, không cần nha, người ta lập tức đi trang điểm lại."
"Tôi nói, không tiễn." Ánh mắt trở nên lạnh, nhưng trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười.
Rõ ràng nụ cười ấm áp trên mặt lộ vẻ tao nhã, đáy mắt lại là một mảnh hàn băng, thậm chí tràn đầy chán ghét, loại đàn ông này không đáng sợ sao?
Ôn Ngọc Thanh nhìn cũng đã lạnh run, cô không biết bản thân mình cùng người như vậy sớm chiều sống chung liệu có thể hỏng mất hay không, cho nên cô thấy khó hiểu trước hành động của những phụ nữ sống chết bám lấy Sở Thiên Hàn.