Sở Thiên Hàn bĩu môi, "Tối hôm qua cô ấy viết tiểu thuyết, rạng sáng mới ngủ." Hắn một chút cũng không muốn cho bọn họ thoả nguyện, cho dù điều này làm mẹ anh cực kỳ hài lòng.
"Mình nè, vậy chúng ta cơm nước xong cũng có thể ngủ thêm." Bà Sở cười.
"Tốt, tốt." Ông Sở phụ họa, hai người hoàn toàn bỏ rơi sự tồn tại của con trai.
Sở Thiên Hàn dùng qua điểm tâm, nghênh ngang rời đi, một bụng buồn bực.
Thật không biết anh đang vì ai mà khổ cực, trong nhà, ngoài anh ra, mọi người đều không làm gì.
Tại sao người ngoài lại hâm mộ anh - người thừa kế Sở gia?
Sở Thiên Hàn cảm thấy những người đó nhất định là là có khuynh hướng tự ngược đãi mình.
Ôn Ngọc Thanh tỉnh dậy vì đói, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn ba giờ chiều rồi.
Trời!
Giấc ngủ vừa rồi quá đủ, khó trách cô lại đói thế này.
Nhìn vòng quanh trong phòng, phát hiện Sở Thiên Hàn không có ở đây, cô vui vẻ xuống giường đi tắm.
Cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống lầu, thấy Sở Thiên Bích đang ngồi trên sofa lật xem tạp chí Bát Quái, "Không ngủ trưa sao?"
Sở Thiên Bích xem thường nhìn cô, "Chị cho là ai cũng cầm tinh con heo như chị à? Dù trời long đất lở vẫn có thể ngủ được sao?" Nhất là sau khi viết bản thảo xong, thật là ngủ như người chết, nghiêm trọng nhất là một lần, cô gọi điện thoại tới phải chờ nửa giờ sau mới có người tỉnh giấc để nghe máy.
"Chị là cầm tinh con heo, nhưng, em lại được con heo nuôi dưỡng." Ôn Ngọc Thanh cười lý giải, rồi tiến vào phòng bếp tìm đồ ăn.
"Ngọc Thanh, anh em nói lúc nào chị dậy thì gọi điện thoại cho anh." Đồ ăn vặt trong miệng làm cô nói không rõ.
Ôn Ngọc Thanh từ phòng bếp ngó đầu ra, cười nhạo nói: "Làm ơn đi, em ăn xong rồi hãy nói có được hay không, chị hoài nghi với bộ dáng này của em thì ai dám theo đuổi."
"Chị không cần lên mặt, cho dù có anh trai em che chở cũng không thể kiêu ngạo như vậy được." Sở Thiên Bích từ trên sofa nhảy dựng lên, tiến tới gian bếp, vừa lớn tiếng la hét, "Em cũng đói bụng, chuẩn bị luôn phần của em nha."
"Còn có phần của chúng ta nữa." Ông bà Sở chưa đến đã thấy tiếng.
"Thiên Bích, em nghe thấy gì không?" Ôn Ngọc Thanh dừng lại, hoài nghi mình nghe lầm.
Sở Thiên Bích "Chị ngạc nhiên sao? Là ba mẹ em, buổi sáng họ mới về đến nhà."
Sững sờ nhìn ông bà Sở vội vàng ăn hết sạch đồ ăn, lại nhìn sang bát của Sở Thiên Bích cũng đã hết sạch, vẻ mặt Ôn Ngọc Thanh đầy khϊếp sợ.
Đây là nhà gì vậy, sao họ lại để mình đói bụng đến mức này?
"Ngọc Thanh, chị không biết anh em vô cùng độc đoán, nói là vì tập thói quen ăn uống cho chúng em, quá thời gian dùng cơm cấm không cho nấu nướng gì, em cùng ba mẹ đều không biết nấu nướng nên đành nhịn đói. Cũng may, sau này em có lén dự trữ đồ ăn vặt." Sở Thiên Bích giải thích với mặt oán trách.
Hai ông bà Sở phụ họa.
"Hai bác là bề trên mà cũng...." Ôn Ngọc Thanh không khỏi khẽ hô lên.
Thật là kì quái.
"Ai kêu cha vì muốn thanh nhàn, đem mọi quyền hành lớn nhỏ của Sở gia giao cho anh, cho nên chúng em bây giờ đều là kẻ bị quản lý." Sở Thiên Bích buồn bực trả lời, đầu sỏ tạo nên chuyện này đều là người cha yêu dấu.
"Có điều, hiện tại tốt rồi, chị gả cho anh em." Cô cười híp mắt, lúc này càng thêm khẳng định quyết định lúc đó của mình là sáng suốt.
Ôn Ngọc Thanh nhìn cô.
Cô chỉ có hai tháng mà thôi.
Suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, dù sao đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết.
"Con dâu, tương lai của chúng ta đều dựa hết vào con."
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của họ, Ôn Ngọc Thanh bắt đầu chột dạ, lúng túng được không biết phải ứng phó thế nào.
"Ngọc Thanh, chị nhất định phải thu phục anh em, cho chúng ta có chút quyền lợi." Sở Thiên Bích gửi gắm rất nhiều hi vọng đối với bạn tốt và cũng là chị dâu của cô.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, Ôn Ngọc Thanh nhắm mắt nói: "Được, chị sẽ cố gắng." Người nhà họ Sở đều không bình thường, năm đó cô quyết định dứt bỏ tình cảm với Sở Hàn là hoàn toàn chính xác.
"À, điện thoại, gọi cho anh em đi." Vì nghĩ đến tương lai, Sở Thiên Bích quyết định thực hiện việc anh trai giao phó.
Ôn Ngọc Thanh bị ba ánh mắt nhìn chăm chú, quả thật muốn quay đầu chạy trốn.
Bọn họ không thể có chút ý tứ mà tránh đi sao?
Dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng mà.
"Uy." Thanh âm nhẹ nhàng từ trong microphone truyền ra.
"Là em." Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên hơi nghiêng người.
"Dậy rồi? Ăn cơm chưa?" Nghe được giọng nói của cô, bỗng nhiên tâm tình Sở Thiên Hàn tốt lên, giọng nói trở nên vui vẻ.
"Ăn rồi." Cô lúng ta lúng túng nói, không có thói quen ngồi đối diện với ba người hừng hực hưng phấn.
Đối với cuộc nói chuyện này, họ rất cao hứng, lại còn thay cô bật loa ngoài?
"Có nhớ anh không?"
Nhìn thấy vẻ mặt “thính giả” thích thú, Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên.