Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu hồng chiếu lên trên giường, làm nhô lên một vật hình tròn.
.....
Đột nhiên tiếng chuông vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, từ giữa vật đó lộ ra một bàn tay, lục lọi trên đầu giường tìm điện thoại, thanh âm tựa như từ cõi u mê vang tới, "Này, tìm ai?"
"Gọi tới số điện thoại này không tìm bạn, chẳng lẽ tìm quỷ à?" Đầu bên kia đáp lại với sự khó chịu.
"Nơi này không có quỷ!" Hoàn toàn phản ứng theo bản năng.
"Ôn Ngọc Thanh, mình hạn cho bạn ba giây, nếu không bạn đừng nghĩ có thể tiếp tục ngủ ngon."
Không cần tới ba giây, trong vòng một giây chủ nhân căn phòng này lập tức tỉnh táo, cô là tiểu thuyết gia, mỗi khi trời sáng mới bắt đầu đi ngủ, nhưng khi nghe tiếng uy hϊếp của Sở đại tiểu thư ở bên kia đầu điện thoại, cô có chết cũng phải sống lại, Sở Thiên Bích là một ma nữ nói được là làm được, tuyệt đối không cần hoài nghi khả năng uy hϊếp trở thành sự thật, chỉ có thể chấp nhận.
"Tìm mình có chuyện gì? Mình mới ngủ được" _mắt cô liếc đồng hồ treo tường_ "35 phút thôi."
"Bạn lập tức dậy rồi đến nhà mình, đừng quên mang theo con dấu cùng thẻ căn cước nữa."
"Mang những thứ đó làm chi? Hơn nữa mình rất buồn ngủ." Hai ngày không ngủ rồi, cuối cùng cũng làm xong bản thảo, bây giờ cô chỉ muốn ngủ thoả thích, quả thật so với gϊếŧ cô, rời khỏi chăn còn tàn khốc hơn.
"Không cần hỏi nhiều như vậy, mau đến nhà mình, trừ khi bạn muốn sau này không cần ngủ."
Một cảm giác lạnh buốt từ cổ bắt đầu đi xuống.
.....
Được rồi được rồi, vì tương lai tốt đẹp của chính mình, Ôn Ngọc Thanh rưng rưng tạm biệt chiếc giường, ngáp dài, cố gắng chống mí mắt sẽ có thể nhắm lại để rời giường chải đầu rửa mặt, chỉ mong cô sẽ không trở thành người đầu tiên chết vì thiếu ngủ.
Nếu không phải là tài xế đánh thức, cô nhất định vẫn ngủ, thế nào mà mới chợp mắt một chút đã đến nơi?
Cũng không tránh khỏi tới quá nhanh.
Vừa xuống xe cô liền nhìn thấy Sở Thiên Bích đứng ở cửa nhà lấm lét nhìn trái phải, trông rất sốt ruột.
Thành thật mà nói, quen biết Sở Thiên Bích lâu như vậy, thật đúng là khó có thể thấy cô ấy tỏ ra bất thường như lúc này.
"Thiên Bích." Cô hữu khí vô lực chào hỏi, tinh thần bay xa.
Thật là muốn ngủ, ngay cả đi bộ cũng cảm thấy giống như bay.
Bộ đồ được cắt may vừa người, áo sơ mi trắng, quần lụa mỏng màu đen thanh lịch, đơn giản trang nhã, giày cao gót, áo choàng, tóc thẳng đen nhánh, Sở Thiên Bích nhìn Ôn Ngọc Thanh hài lòng.
Coi như phải đạo, cô ăn mặc không quá cẩu thả.
"Hôm nay bạn ăn mặc rất đẹp nha."
"Tới nhà bạn, cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện."
Thật vất vả, cố gắng lấy ra bộ đồ này trong đống quần áo, không biết đã gϊếŧ chết bao nhiêu tế bào não.
Cả cuộc đời cô quen biết Sở đại tiểu thư là bất hạnh lớn nhất, cô - một tiểu thuyết gia nghèo, nào có được ra vào khu nhà cấp cao Cẩm Y Hoa Phục.
Trước kia đều là mượn quần áo mặc để tới đây, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ có thể tự cố gắng phát huy, mặc bộ đồ rẻ tiền tới đây.
Dù sao cũng may mắn, ít nhất đã khiến Sở Thiên Bích hài lòng, không có dậm chân, dậm tay.
"Bạn hãy giúp mình đuổi một người phụ nữ đi, mình không muốn anh mình lấy người đó."
Sở Thiên Bích không nói nhiều, kéo Ôn Ngọc Thanh bay vọt vào cửa nhà, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ.
"Tại sao?"
Ôn Ngọc Thanh bị kéo đến váng đầu mất phương hướng, rốt cuộc cũng nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Thật là hiếm thấy, cuối cùng Sở đại ca cũng quyết định lấy vợ, nhưng tại sao em của anh ta lại muốn phá ngang?
Nói đến Sở Thiên Hàn, chẳng những là người anh tuấn trong anh tuấn, hơn nữa giá trị con người rất đẳng cấp.
Tin tình cảm không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không phải là tâm trong sáng, chính nhân quân tử, chẳng qua là đối với hôn nhân vẫn kiêng kỵ rất nhiều.
Nhớ trước kia cô đã từng đứng xa xa nhìn qua anh ta mấy lần, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười vô hại, không hổ là nhà kinh doanh được mệnh danh là "khẩu Phật tâm xà".
"Nếu để cô ta trở thành chị dâu mình, không bằng trực tiếp bảo mình đi tìm cái chết."
Nghe Sở Thiên Bích nói quyết liệt như thế, Ôn Ngọc Thanh nổi lên sự quan tâm.
Người phụ nữ như thế nào có thể để cho Sở đại tiểu thư quan tâm như thế?
Không gặp một chút sẽ hối tiếc cả đời.
Nếu như có thể, tốt nhất là có thể học mấy chiêu, dựa vào đấy thoát khỏi Sở đại ma nữ độc ác.
Phòng khách Sở gia rất rộng, lớn vô cùng, tổ chức vũ hội hơn trăm người tuyệt đối không thành vấn đề, điều đáng khen của người có tiền chính là điểm này!
Ánh mắt của cô chuyển qua chuyển lại, rốt cuộc nhìn đến góc phòng khách, nơi đó có một cô gái đang đứng.
Đó là một cô gái diễm lệ, mặc.
.....
hết sức hở hang, có lẽ nên gọi là gợi cảm.
Nói thật, Ôn Ngọc Thanh không cần biết cô ta có đem mặt mình làm Palette hay không, mà cô ta còn trang điểm hết sức dày, làm cho cô lo lắng nếu đột nhiên trời mưa, lớp phấn trên mặt cô ta sẽ làm ô nhiễm nửa phố.
Ôn Ngọc Thanh đi lại gần Sở Thiên Bích, sợ người thứ ba có thể nghe được câu hỏi: "Anh trai bạn thích uống sữa tươi sao?"