Chương 3

Mạnh Thiếu Khiêm đang có mặt tại một nhà hàng sang trọng để dự tiệc sinh nhật của con gái đối tác làm ăn ở công ty, anh thay mặt chủ tịch đến đây. Khi anh đi vào thì lập tức mọi người đều ngưng lại hoạt động mà ngắm nhìn. Mạnh Thiếu Khiêm tuấn tú, bảnh bao trong bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ làm bằng chất liệu đắt tiền. Trên gương mặt người đàn ông mang một vẻ băng lãnh cực độ, sát khí ngút trời. Những cô gái xung quanh ái mộ nhìn ngắm mong được để mắt đến nhưng Mạnh Thiếu Khiêm chỉ tập trung sải bước đi về phía giám đốc Lý cùng con gái ông ta-chủ nhân của bữa tiệc.

Giám đốc Lý mừng rỡ vội chào hỏi Mạnh Thiếu Khiêm rồi kéo con gái đến trước mặt sau đó niềm nở giới thiệu:

“Mạnh thiếu, đây là con gái tôi tên là Lý Lệ, nó biết có cậu đến dự sinh nhật nên đã chuẩn bị cả một buổi, mong rằng cậu không chê.”

Lý Lệ được ba đẩy đến trước Mạnh Thiếu Khiêm làm cô ta e ngại không thôi. Cặp mắt sáng bừng khi nhìn anh, trái tim thổn thức trong l*иg ngực. Trời ạ, người thật còn đẹp hơn cả trên sách báo, truyền hình nữa. Cô ta nhất định phải có được người đàn ông này bằng mọi giá.

Thoát khỏi những toan tính trong đầu, Lý Lệ ngượng ngùng cất tiếng chào:

“Xin chào Mạnh thiếu, em là Lý Lệ rất vui vì hôm nay anh đã bỏ thời gian đến dự sinh nhật của em.”

Mạnh Thiếu Khiêm gật nhẹ đầu, đôi mắt vẫn sắc lạnh như thường không hề có chút dao động nào trước cô gái đối diện. Anh thấp giọng đáp:

“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ giúp Hàn tổng tăng thêm khắng khít trong làm ăn thôi. Giám đốc Lý đây cũng là đối tác lâu năm của Hàn thị chúng tôi, vì thế dành ít thời gian đến đây cũng không có vấn đề gì.”

Vừa dứt lời vệ sĩ của anh đi đến báo cho anh chút chuyện nên tạm thời dừng cuộc trò chuyện với hai cha con giám đốc Lý đi giải quyết công việc. Lý Lệ đắm đuối nhìn theo, khuôn miệng không tự chủ thốt lên:

“Đẹp trai quá lại còn giỏi giang. Ba à, con muốn có được anh ấy!”

Giám đốc Lý bật cười ranh mãnh, ông ta vỗ vai con gái, giọng điệu đầy mưu mô:

“Muốn có thì sẽ có nhưng cần dùng chút thủ đoạn. Mạnh Thiếu Khiêm này tuy dưới trướng Hàn tổng nhưng lại được trọng dụng và tin cậy, con cùng cậu ấy ở bên nhau chắc chắn hưởng phúc không ít. Vốn dĩ ba định mang Hàn tổng cho con, một bước biến con thành phượng hoàng nhưng mà cậu ấy không đến. Thôi thì không có này thì có khác, Mạnh Thiếu Khiêm cũng rất tốt, sau đêm nay con chắc chắn trở thành một phần của Hàn gia vì đã trở thành phụ nữ của Mạnh Thiếu Khiêm…”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Đôi mắt Lý Lệ nheo lại sau đó nói nhỏ:

“Ý ba là đặt bẫy anh ấy lên giường cùng con sao?”

Giám đốc Lý cười cười như thừa nhận, Lý Lệ mang chút lo lắng nhưng cũng chờ mong tiếp tục hỏi:

“Vậy có ổn không, lỡ anh ấy không mắc bẫy thì sao?”

Giám đốc Lý vỗ vai con gái, trong đôi mắt cùng lời nói lúc này tràn đầy tham vọng:

“Bị chuốc thuốc thì cỡ nào cũng không kháng cự được đâu. Mọi việc cứ để cho ba, con yên tâm đi. Chỉ cần có được Mạnh Thiếu Khiêm xem như ta đã có Hàn gia che chở, về sau kẻ nào dám đυ.ng đến xem như chán sống vậy…haha”

Lý Lệ sau khi nghe ba mình nói thì lập tức bỏ qua đắn đo mà đồng ý ngay. Dù sao cô ta cũng phải có được Mạnh Thiếu Khiêm, người đàn ông ưu tú lại có quan hệ sâu sắc với Hàn gia như vậy bỏ qua thì quá uổng phí rồi….

Cho đến khi Mạnh Thiếu Khiêm quay lại, Lý Lệ lập tức đưa cho anh một ly rượu sau đó mời anh cùng uống một ly. Chất lỏng màu đỏ tràn xuống nơi cổ họng có chút thơm nồng, Lý Lệ khoé môi nhếch lên nhìn người đàn ông đang uống cạn ly rượu mà trong lòng không khỏi vui sướиɠ: “Anh phải là của em thôi Mạnh thiếu à!!!”

Khoảng chừng vài phút sau khi uống ly rượu cả cơ thể Mạnh Thiếu Khiêm có chút rạo rực, làn da màu đồng khoẻ khoắn bắt đầu ửng đỏ do cơ thể đột nhiên nóng lên. Anh cố giữ bình tĩnh sau đó tạm dừng cuộc trò chuyện nhạt nhẽo cùng Lý Lệ mà đi vào nhà vệ sinh. Lý Lệ thích thú vì thuốc đã phát huy tác dụng, mắt láo lia đến chỗ giám đốc Lý phát lệnh cho ông để thực hiện kế hoạch….

Mạnh Thiếu Khiêm đi vào nhà vệ sinh chọn một phòng rồi đóng lại, anh biết mình bị bỏ thuốc rồi. Gương mặt khó chịu nhưng chẳng vơi đi tí lạnh giá nào bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi, trong trí óc lúc này đây chính là sự tính toán gợi nhớ những chuyện đã xảy ra vài phút trước sau đó thốt lên:

“Mẹ kiếp giám đốc Lý, ông thật ngu dốt mới dùng cách này để bẫy tôi. Lão già an nhàn hưởng già không muốn lại muốn làm việc hèn hạ, thế thì đừng trách tại sao tôi ra tay tàn nhẫn.”

Khi nãy trên đường Mạnh Thiếu Khiêm đã gọi người của mình đến và đưa anh ra khỏi đây, sẵn tiện tìm giúp một người phụ nữ để giải toả.Cả cuộc đời không trêu hoa ghẹo nguyệt thế mà bây giờ lại dùng phụ nữ để trút cơn khó chịu trong cơ thể khiến Mạnh Thiếu Khiêm thấy mình thật khốn nạn….

Cho đến khi hai cha con Lý tổng đến nơi chuẩn bị cho Mạnh Thiếu Khiêm thì không thấy người đâu liền lập tức hoang mang….Nếu anh biến mất thì họ chắc chắn tiêu đời….



—————————————————————

Lệ Ái đang làm bài tập nhận được gọi từ bà chủ kia lập tức chuẩn bị thay đồ đến khách sạn. Cô sợ ,cũng có gan vì chỉ còn cách này mới nhanh nhất cứu mẹ cô được phần nào hay phần đấy thôi.

Lệ Ái đến địa chỉ khách sạn thấy bà chủ cùng vài người bảo vệ cao to lực lưỡng đứng trước sảnh, cô cất tiếng chào sau đó nghe chỉ dẫn của bà chủ rồi đi theo bảo vệ đến phòng chờ.

Căn phòng sang trọng rộng lớn hiện đại chỉ có Lệ Ái ngồi một mình trên giường với những bộn bề lo toang cùng với sự tự mình trấn an….

“Không cần rối, chỉ cần ngủ chỉ cần nhắm mắt thì mọi chuyện sẽ qua ngay thôi.”

Tự nói với chính mình như thế nhưng sự lo lắng cũng chiếm phần lớn. Dù sao cô cũng chỉ mười lăm đối với chuyện giường chiếu vẫn còn non nớt, mơ hồ lắm….

Một lúc lâu trôi qua, cửa phòng bật mở, một người đàn ông mắt đỏ ngầu đi vào làm Lệ Ái nhìn thấp thỏm. Cuối cùng cũng đến lúc….

Mạnh Thiếu Khiêm bị thuốc điều khiển nên chỉ còn sót lại chút lí trí cuối cùng, anh đi đến chỗ Lệ Ái nhìn ngắm cô rồi cất tiếng:

“Cô chỉ việc nằm đó, mọi chuyện cứ để tôi. Xong việc cô sẽ được trả xứng đáng.”

Lệ Ái cắn môi, gương mặt ửng đỏ. Tuy ngượng, sợ hãi nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ cô liền như tiếp thêm sức mạnh vậy. Cái đầu nhỏ gật nhẹ, giọng nói êm dịu phát ra:

“Vâng, vậy mọi việc nhờ anh…!”

Mạnh Thiếu Khiêm hơi ngưng đọng vài giây để ngẫm nghĩ gì đó nhưng rất nhanh vụt tắt. Bây giờ anh khó chịu vô cùng chỉ muốn bộc phát tất cả cho thoải mái mà thôi….