Chương 3: Đồng ý ký hợp đồng

"Chuyện đó tôi lo được"

"Nhưng mà......"

"Hợp đồng cộng với căn nhà, hơn trăm vạn, suy nghĩ nhanh một chút, tôi không thích chờ đợi "

Nói rồi, hắn đứng phắt dậy, xoay người định rời đi, vừa đến cửa thì

"Tôi ký... Dù sao...nó cũng xem tôi là ba"

"Được "

Anh nỡ nụ cười đầy ẩn ý rồi đi đến cạnh ông ta, đứng từ sau lưng, choàng tay lên vai của ông rồi anh nói

"Chiều nay, tôi muốn gặp em ấy, ông lo mà sắp xếp đi, đúng 5giờ chiều tôi sẽ có mặt. Không có người, thì coi chừng cái mạng già này của ông đấy"

Nói rồi, anh xoay người đi thẳng mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn xem biểu hiện của ông lúc này là thế nào

Sau khi Thiên Dương rời đi, Cố Hạo Thiên liền gọi điện cho An Nhiên

"Alo"

"Chiều nay 5 giờ ba và con đi ăn cơm"

"Tôi không có thời gian"

"Ba muốn bàn chuyện chữa bệnh cho mẹ con"

"Hôm nay ông ăn phải thuốc độc hay sao mà gọi tôi là con rồi xưng bằng ba vậy?"

"Con...."

Mặc dù tức giận lắm chứ, ông cũng đâu muốn xưng hô như vậy với cô nhưng nhờ cô mà ông mới được lợi như vậy mà, ông phải ráng lấy lòng cô chứ

"Ba chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với con thôi. Vậy chiều nay 4 giờ ba cho xe đến đón con nhé"

"Ừm"

Không kịp để cho ba mình nói lời tạm biệt thì cô đã tắt máy cái cụp mất rồi. Mặc dù hơi nghi ngờ về cách xưng hô của ông nhưng cô vẫn không để tâm những chuyện lặt vặt này cho lắm

Bởi vì trong suy nghĩ của cô lúc này chỉ có một điều duy nhất, đó chính là chữa bệnh cho mẹ cô thôi

__4 giờ__

Lúc cô vừa tan làm sớm ở cửa hàng thì xe của ba cô cũng vừa đến. Một vị tài xế bước xuống mở cửa cho cô. Cô cuối đầu chào hắn rồi bước vào trong xe

Tài xế đưa cô đến một cửa hàng quần áo nổi tiếng. Hắn kính cổng cuối đầu nói

"Giám đốc bảo cô vào trong chọn cho mình một bộ y phục, chi phí ông ấy sẽ trả"

"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, y phục cao sang làm gì?"

"Tôi không rõ nhưng đây là mệnh lệnh của giám đốc, cô mau vào trong chọn mua đi"



An Nhiên không nói gì mà chỉ hậm hực đi vào trong, không hiểu sao cô cứ cảm thấy bất an, mắt trái bất ngờ phản ứng giật mạnh mi mắt lên

Cô để ngoài tâm mọi thứ, chọn cho mình một bộ y phục thật lộng lẫy, nhưng rồi lại bị tên tài xế kia chối bỏ

Hắn ta chọn cho cô một bộ hở bạo, ôm sát cơ thể đã vậy còn cắt xẻ táo bạo, khiến cô không hài lòng

"Đây là yêu cầu của giám đốc"

"Cái gì cũng giám đốc giám đốc, nếu ông ấy đã chọn sẵn rồi vậy chú kêu tôi chọn làm gì, thật là mất thời gian"Dù tức giận lắm nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, thay bộ y phục. Song, tên tài xế kia đưa cô đến nhà hàng mà Cố Hạo Thiên đã hẹn với cô

Bước xuống xe trong lòng cảm thấy bất an vô cùng, không những thế mà mí mắt của cô cũng thế mà gõ từng nhịp cho cô thấy được chuyện chẳng lành đã sắp xảy ra

Cô đi theo sau một người nhân viên của nhà hàng, cô ấy dắt cô đến bàn đã có người ngồi, cứ ngỡ là Cố Hạo Thiên nhưng không, không phải đây là....

"Sao là anh? Xin lỗi tôi đi nhầm bàn"

Vừa định rời đi thì người đàn ông đang ngồi cất giọng nói

"Không nhầm, cô hẹn với tôi chứ không phải Cố tổng"

"Anh hẹn tôi làm gì?"

"Ngồi xuống cái đã, rồi tôi sẽ nói cho cô biết "

Vừa nói hắn vừa nhếch môi lên cười, một nụ cười mang đầy ẩn ý. Cô không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống. Vừa vào ngồi thì anh đưa ra cho cô một bản tài liệu

Cô lật ra xem, phía trên ghi là bản hợp đồng, đọc kỹ thì thấy đây là hợp đồng giữa hai công ty của Cố Hạo Thiên và của Thiên Dương. Nhưng anh đưa cô làm gì?

"Anh đưa tôi cái này làm gì?"

"Cô lật xem trang kế đi, sẽ có bất ngờ"

Nói rồi, anh nâng ly rượu vang lên xoáy vài vòng rồi uống hết chỉ trong một lần

Còn An Nhiên thì ngồi xem đóng tài liệu kia. *Cố Hạo Thiên đồng ý đổi Cố An Nhiên với bản hợp đồng trên và căn nhà ở phía tây thành phố, từ nay An Nhiên thuộc về Thiên Dương. Thời hạn của hợp đồng là cả đời*

Đọc xong những dòng chữ ấy, tay cô run lên một đợt đến nỗi làm rơi cả đóng tài liệu kia xuống đất. Cô vô thức ngước lên nhìn anh rồi lại cuối đầu xuống, tay nắm chặt lấy vạt váy lắp bắp nói

"Tôi.... tôi không đồng ý với những điều kiện này"

"Cô gái nhỏ, cô không có quyền từ chối, nhìn xem, ba cô đã ký nó rồi còn gì?"

"Ông... ông ấy không phải ba tôi.... không.... không phải"

Cô hét lên một tiếng rồi đâm đầu bỏ chạy ra phía cửa. Thiên Dương thấy cô bỏ chạy, anh ta không những không hoảng loạn mà ngược lại còn rất thanh thản, tay cầm ly rượu xoay xoay mấy vòng rồi đưa tay ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ phía trước bắt cô lại

Cứ ngỡ đã được thoát nhưng ai ngờ cô đã bị bọn họ tóm gọn lại đâu chứ. An Nhiên ra sức chống cự nhưng đều vô nghĩa, bọn họ đều là những tên cao lớn gấp hai lần cô, cô nào chịu được với sức trâu ấy

Thế là cô nhanh chóng bị bọn họ mang đến chỗ Thiên Dương đang ngồi, cô quỳ gối xuống trước mặt anh hai tay chống xuống đất đầu cuối gập xuống nghe rõ đau theo từng nhịp

"Trần tổng, tôi van anh, anh có thể nào tha cho tôi không? Tôi... tôi không thể đi theo anh được. Làm ơn đi mà"



"Nói xem lí do gì để tôi phải buông tha cho cô?"

"Tôi...mẹ tôi...mẹ tôi cần tôi chăm sóc. Bà ấy...bà ấy cần tôi. Tôi không thể bỏ mặt bà ấy được đâu mà. Tôi xin anh đấy. Anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm "

"Thật?"

"Vâng, tôi nói thật "

Trên đầu cô giờ đã rướm máu rồi, đầu trần va chạm mạnh xuống nền bảo sao lại không bị thương, nhưng vết thương nhỏ ấy vẫn không bằng gì so với vết thương mà Cố Hạo Thiên đã mang đến cho cô

Dù gì cũng là cha con mà, không phải lúc trước tình cảm giữa hai người tốt lắm sao? Sao bây giờ lại thành ra như vậy? Ông ghét bỏ cô đến thế sao?

... Thiên Dương cúi rạp người xuống, nâng gương mặt xinh tựa tranh vẽ của cô lên

"Tôi muốn cô làʍ t̠ìиɦ với tôi"

Câu nói mà anh vừa thốt ra khiến cho An Nhiên như đứng hình mất vài giây. Cái gì? Làʍ t̠ìиɦ sao? Cố Hạo Thiên, ông tàn nhẫn thật đấy, lại cả gan giao đứa con gái này cho một con sói đói tình này

An Nhiên như không quan tâm đến vết thương trên đầu mà chỉ đổ dồn tâm sức vào việc năn nỉ anh thôi. Cô lại gập đầu xuống nền gạch bóng loáng kia.

Thiên Dương lại đau lòng cho cái nhan sắc trời ban này mà ngăn cô lại. Nắm gọn cằm của cô đôi môi mấp máy nói

"Nếu em ngoan ngoãn nghe lời tôi, mẹ em sẽ được cứu sống, còn nếu em dám chống đối tôi thì cái mạng này của em cũng khó mà giữ được chứ đừng nghĩ đến việc chữa bệnh cho mẹ mình "

"Cứu... cứu mẹ sao?"

"Phải. Chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ tôi hết mực, thì tôi cũng sẽ cứu mẹ em bằng mọi cách "

Nói rồi anh buông cô ra, đứng thẳng người dậy, hai tay đưa vào túi quần

"Thời gian cho bà ấy cũng không còn nhiều, lựa chọn thế nào là tùy em"

Anh vừa định xoay người rời đi thì bỗng nghe được tiếng cô, giọng nói nhỏ nhẹ như chẳng muốn cất lên

"Chờ đã"

Anh quay đầu lại thì thấy cô vẫn còn quỳ trên sàn, cái quỳ này cô đâu biết được là nó đang dần câu dẫn anh. Cô quên mất mình đang mặc đồ gì sao? Là chiếc váy hở cổ đấy! Cô quỳ như vậy càng dễ lộ ra hơn

Đôi mắt của Thiên Dương cứ chầm chầm nhìn vào đấy mà cô đâu hay biết. Du͙© vọиɠ trong người anh bắt đầu trỗi dậy. Thứ nam tính kia của anh cũng vì thế mà bắt đầu nóng ran lên

Anh cố kiềm chế du͙© vọиɠ trong mình lại, giọng khàn đυ.c mà vang lên

"Suy nghĩ xong rồi à?"

"Vâng"

"Thế quyết định như nào?"

"Tôi muốn chữa bệnh cho mẹ"

Nghe được câu này, môi anh lại nhễnh lên một cái hài lòng, nhưng nụ cười ấy lại chẳng ai có thể nhìn thấy được cả. Anh đưa tay ra trước mặt cô, đợi cô cầm lấy tay mình đứng dậy

Cô cũng thuận thế mà đưa tay chòm tới, bỗng...anh rút tay lại, để tay cô lơ lửng giữa không trung, tim cô không hiểu sao lại đau như cắt, từng nhịp từng nhịp tim đập như đang mang theo vật gì đó mà nặng trĩu