Ngoài hành lang, tiếng y tá thỉnh thoảng vẫn còn vang lên. Chu Uyên vội chạy ra chốt cửa lại, làm xong liền cảm thấy an tâm hơn phần nào. Cô ngả lưng xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Nhưng không tài …
Ngoài hành lang, tiếng y tá thỉnh thoảng vẫn còn vang lên. Chu Uyên vội chạy ra chốt cửa lại, làm xong liền cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Cô ngả lưng xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Nhưng không tài nào ngon giấc cũng bởi nỗi thấp thỏm lo âu, sợ rằng người nào đó lại đến trước cửa phòng.
Trằn trọc một lúc lâu, Chu Uyên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô choàng mình ngồi dậy, ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào làm cô nhìn rõ người đứng trước cửa.
Khóe môi Chu Uyên khẽ cong lên mỉm cười, bội vàng bước xuống giường rồi chạy đến mở chốt. Cánh cửa mới được đóng lại, cô đã vội ôm lấy người vừa bước vào trong làm nũng như một đứa trẻ.
- Luân, anh về rồi.
Thành Luân đưa tay xoa nhẹ đầu Chu Uyên vài lần. Hắn hơi cúi người khẽ hỏi.
- Em tỉnh dậy từ khi nào? Sao không ngủ tiếp đi? Mà em khóa cửa làm gì thế hả?
- Anh hỏi nhiều như vậy, em trả lời không nổi.
- Được rồi, không hỏi nữa. Tôi đưa em về giường nghỉ.
Thành Luân bế Chu Uyên trên tay tiến gần đến giường bệnh. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, kéo tấm chăn mỏng che bàn chân nhỏ giúp cô đỡ lạnh. Hắn định ngồi chiếc ghế cạnh giường, nào ngờ cối kéo áo hắn muốn hắn ngồi gần cô.
Chu Uyên chủ động tựa đầu vào ngực Thành Luân, thu gọn mình trong vòng tay hắn.
Hắn nhìn cô bật cười thành tiếng, hình như sau khi thừa nhận tình cảm hắn không còn thấy cô ngại ngùng hay dè chừng hắn nữa rồi. Dịu dàng mơn trớn gò má cô, hắn thấp giọng gọi tên.
- Uyên!
- Dạ?
- Sau này tôi có làm chuyện có lỗi với em, hứa với tôi, em vẫn sẽ về bên tôi được không?
*****
Ngọt chưa được bao lâu thì lại sắp ngược. Chẳng biết Châu Thành Luân và Chu Uyên sẽ xảy ra chuyện gì. Cuộc hôn nhân của họ sẽ đi về đâu? Rồi hắn có thực sự làm chuyện có lỗi với cô không?
*****