Chương 29: Không cho phép em nhìn người khác.

Về đến nhà, anh liền một mạch ôm cô lên tầng. Cửa phòng bị đá ra Tử Tranh đáng thương bị ném mạnh lên giường, chưa kịp phản ứng đã bị thân hình to lớn của anh đè dưới thân...

Nhìn những hành động này thôi đủ hiểu anh giận như nào, biết là chống lại cũng không được gì lại còn bị anh chỉnh không thương tiếc. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nghĩ thế cô nhoẻn miệng cười thật quyến rũ, nhồi người hôn lên môi của anh.

Tiêu Dạ Tĩnh thừa biết đây là chiêu trò lấy lòng của cô, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng. Chỉ một chút này thôi mà muốn anh bỏ qua, không có chuyện đó đâu. Hôm nay anh sẽ dạy dỗ lại cô, để cô nhớ lần sau không tái phạm.

Thấy anh vẫn không thay đổi biểu cảm, cô lại hôn lên môi anh từng cái một. To gan lấy tay xoa vào lông mày của anh, giọng nói nũng nịu như khẳng định.

" Dạ Tĩnh...anh đang giận em sao ?"

Tốt, còn biết là anh giận cô cơ đấy.

" Tại sao khi nãy em lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác ?"

Ngốc đến mấy cũng nghe ra là anh đang ghen, cô mỉm cười rồi không nhịn được mà bật cười khanh khách. Ngón tay miết nhẹ môi anh, giọng mười phần trêu ghẹo.

" Tiêu tổng...đây là đang ghen sao ?"

Cứ tưởng anh lại nói không phải, ai ngờ đâu...

" Đúng rồi đấy, anh không được phép sao ?"

Cô ngơ ra mấy giây, bình thường chẳng phải anh sẽ cứng miệng nói không sao. Hôm nay vậy mà lại thừa nhận rồi.

" Em ngơ ra gì đó ?" Anh lạnh lùng hỏi.

Cô lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Cũng không còn lửa giận như khi nãy nữa nhưng vẫn lạnh lẽo mà nhìn cô.

Cô quyết định làm một hành động lớn mật, cô chồm người hôn lên môi anh lần nữa, nhanh chóng xoay người nằm lên người Tiêu Dạ Tĩnh. Anh híp mắt nhìn một loạt động tác của cô, hai tay buông thõng, không có ý định ôm cô, để mặc cô làm loạn trên người mình.

" Khi nãy em chăm chú nhìn là cảm thấy anh ta rất đẹp trai."



Nghe đến đây mặt anh đen sầm hơn khi nãy, nhiệt độ xung quanh giảm xuống âm độ, cô thành thật khai báo thôi mà.

" Nhưng...không đẹp trai bằng chồng em."

Một tiếng "Chồng em" này của cô làm lòng Tiêu Dạ Tĩnh nhũn ra, lửa giận đang hừng hực cũng bị dập tắt. Mặc dù biết cô dùng những lời ngon ngọt để lấy lòng mình nhưng anh vẫn không có cách ngăn cản.

" Anh tha cho em lần này đi, lần sau em không dám nữa." Cô nhõng nhẽo nói với anh.

Không thấy hồi đáp, cô đoán lần này xong rồi, thế nào đêm nay anh cũng hành cô ra bã. Tự nhiên người im lặng nãy giờ lên tiếng.

" Còn muốn có lần sau sao ?" Anh nhéo má cô.

" Không có, không có." Cô vội đáp.

" Từ nay về sau không cho phép em nhìn người con trai khác, ngoài anh."

" Dạ."

" Không được tiếp xúc gần với đàn ông."

Cô bắt đầu thấy anh hơi vô lý rồi đó, ba cô cũng là đàn ông rồi còn anh trai của cô nữa. Chưa nói đến, lỡ mai sau bé con của cô là con trai thì sao ? Nhưng bây giờ lấy lòng anh là trên hết.

" Dạ."

" Ngoan, thưởng cho em."

Chưa kịp để cô tiêu hóa, anh đã lật người đè cô dưới thân, bá đạo hôn lên môi cô. Nụ hôn dai dẳng, sâu lắng, triền miên.

Căn phòng rộng lớn bị bao phủ bởi hơi thở ám muội của đôi trai gái, quần áo bị vứt tả tơi dưới đất. Nhiệt độ trong phòng cũng nhanh chóng tăng cao...

Người đàn ông bắt đầu buông thả du͙© vọиɠ, xâm chiếm nơi nhạy cảm của người con gái. Anh di chuyển lúc dịu dàng lúc mạnh bạo khiến cô rêи ɾỉ liên hồi. Mãi cho đến khi cô không chịu được nữa, cầu xin, hứa hẹn đủ kiểu, anh mới dừng lại.



Anh nhẹ nhàng bế cô vào nhà tắm, vệ sinh cơ thể cho cả hai, xong thì lại bế cô đi ngủ.

[…]

Sáng hôm sau.

Anh và cô nằm ườn đến gần 10 giờ mới chịu dậy. Cô ngồi dậy cảm thấy cả người cũng không ê ẩm như lần đầu, vừa đặt chân xuống nền thì bị một lực ôm lại.

Cô biết người đó là anh nên không đẩy ra mà quay sang vòng tay ôm cổ anh. Tiêu Dạ Tĩnh kéo cô vào trong chăn.

" Ngủ thêm tí nữa đi." Giọng anh hơi ngái ngủ nói.

Hai người nhìn nhau một lúc, bỗng dưng Tiêu Dạ Tĩnh bế cô lên, vẫn là kiểu bế công chúa.

Anh đưa cô vào nhà vệ sinh, đặt cô ngồi trên thành bồn tắm rồi đi lấy quần áo cho cả hai, sau đó xả nước. Anh cởi chiếc áo choàng của cô ra, đặt cô ngồi vào trong bồn, cũng nhanh chóng cởi của bản thân rồi ngồi vào cùng cô.

" Sao...anh..." Cô ấp úng nói.

" Sao ?"

" Không sao..."

Anh nắm lấy tay cô đặt lên cơ bụng của mình, rồi từ từ lướt xuống dưới. Như vô ý cho cô chạm vào cái chân thứ ba.

" Em thấy như nào ?" Anh cười tà hỏi cô.

" Lớn...lớn thật đó." Cô lắp bắp trả lời.

Cô đỏ mặt tía tai liền đứng phắt dậy, hoảng loạn mặc quần áo rồi đi xuống lầu mở máy tính. Anh thì điềm tĩnh hơn cô, thay quần áo rồi xuống phòng khách ngồi cạnh cô.

Cô nhìn thấy anh liền đỏ mặt, sau một hồi chọc ghẹo anh phải xin lỗi đủ đường mới khiến cô không giận nữa.