Chương 2: Hợp đồng hôn nhân

Người bước vào là Tiêu Dạ Tĩnh, tổng tài của tập đoàn Duyệt Minh, người nắm giữ kinh tế của Yên Thành. Anh có khối tài sản kếch xù và quyền lực to lớn, ai ở Yên Thành cũng truyền tai nhau nếu muốn có đất sống thì chớ đυ.ng vào anh vì những người từng " không muốn sống " động đến anh đều có kết cục thê thảm, vậy nên mọi người còn nghĩ đến anh là đại lão của một bang phái nào đó.

Anh bước vào liền bảo trợ lý nói cô y tá ra ngoài và đóng cửa lại. Rầm một tiếng, căn phòng liền yên tĩnh, cô cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt. Cô không ưa anh cho lắm vì trước đến nay anh luôn là kẻ thù của Đường Thị, anh chèn ép lại còn dành những hợp đồng lớn của cô. Cô nghĩ anh đến không có ý tốt, liền bảo :

" Anh là Tiêu Dạ Tĩnh đúng không ? Anh đến đây để làm gì ?"

" Cô nói chuyện với ân nhân của mình như vậy sao."

" Anh là người đưa tôi vào bệnh viện ?"

" Đúng."

Nghe vậy cô liền đơ ra luôn. Anh thấy vậy cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề :

" Nghe nói là cô bị người yêu và em họ phản bội, còn bị cướp mất công ty ?"

" Anh điều tra tôi ?"

" Hôm nay tôi tìm cô vì muốn hợp tác."

" Hợp tác ?"

Cô có chút không hiểu, cô của bây giờ không có công ty, địa vị suy giảm không thể mang lại cho anh lợi ích. Vậy mà anh lại bảo tìm cô là vì muốn hợp tác.

" Cô có muốn lấy lại công ty không ?"

Thấy anh hỏi vậy, ngọn lửa báo thù của cô lại bùng lên :

" Muốn."

Nghe được câu trả lời chắc chắn như vậy, anh liền nói tiếp :

" Chúng ta ký một hợp đồng hôn nhân trong vòng 2 năm, điều kiện trong đó chính là tôi giúp cô lấy lại công ty, còn cô giúp tôi đối phó với gia đình."

" Ờm...tôi có chút không hiểu lắm, đối phó với gia đình mà anh nói ở đây là gì ?"

" Gia đình giục tôi kết hôn nên tôi cần một người vợ trên danh nghĩa thỏa mãn yêu cầu của họ và cô là người phù hợp. Sau khi kết thúc hợp đồng cô sẽ nhận được 100.000 đô."

Hơn 2 tỷ ? Đúng là người giàu ra tay. Nhưng cô vẫn là khó hiểu, anh là Tiêu Dạ Tĩnh là người tình trong mộng của biết bao cô gái, cả cái Yên Thành này có hàng nghìn người muốn gả cho anh, thế mà anh lại chọn cô. Lại suy nghĩ đến việc mà anh nói thì anh là người duy nhất có thể giúp cô lấy lại công ty vào lúc này :

" Tôi mong là cô Đường nên hiểu rằng cơ hội chỉ có một, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hẵng đưa ra quyết định."

" Điều kiện mà anh đưa ra chỉ có vậy ?"

Cô vẫn là không tin, trong hợp đồng này cô là người được lợi hơn cả, anh không những phải giúp cô lấy lại công ty còn chịu tiếng là người từng có vợ. Một người xưa nay không thích chịu thiệt thòi như anh vậy mà có thể đưa ra điều kiện đơn giản như vậy.

" Cô Đường đây là không tin ?"

" Lí trí của người từng làm ăn nói với tôi như vậy."

Dù sao cô cũng từng lăn lộn trên thương trường, tuy thời gian không dài nhưng cũng đủ để cô tích lũy kinh nghiệm cho bản thân.

" Đối với tôi mà nói, cô là ứng viên hoàn hảo cho vị trí này tuy gia cảnh sa sút nhưng sự thông minh của cô tôi vẫn đánh giá cao."

" Đây có được tính là lời khen không."

" Tùy cô."

" Ngoài việc phải giúp anh đối phó gia đình ra, còn có điều kiện nào khác không ?"

" Tạm thời chưa nghĩ tới, cô có điều kiện gì cũng nói luôn đi."

" Chưa nghĩ ra."

" Vậy tôi cho cô thời gian suy nghĩ, mong cô cân nhắc kỹ lưỡng."

Nói xong anh đứng dậy rời đi thì cô gọi lại :

" Nếu tôi muốn liên lạc với anh thì sao ?"



Anh chìa tay ra bảo :

" Đưa điện thoại đây."

Cô mò mẫm một lúc chợt nhận ra điện thoại đã mất lúc nào không hay, quay qua nói cho anh :

" Không có điện thoại."

" Vậy tôi sẽ bảo người mua điện thoại và lưu số điện thoại riêng của tôi vào rồi đưa lại cho cô sau. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây."

" Ừm."

Anh vừa rời đi cô liền nằm xuống giường, đặt tay lên trán ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Chỉ trong vòng 1 ngày, cô từ người có tất cả liền trở thành kẻ trắng tay. Hơn nữa chuyện kì diệu nhất là Tiêu Dạ Tĩnh, người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng vậy mà lại chủ động nói chuyện hợp tác với cô. Cô cảm thán vận mệnh đúng là biết cách tạo nên những cuộc gặp gỡ thần kì.

Đến chiều cô nhận được chiếc điện thoại, mở ra xem liền thấy anh lưu số của mình hàng đầu. Bỏ qua chuyện này, cô gọi điện cho Lan Khuynh, bạn thân của mình.

" Alô." Đầu dây bên kia trả lời.

" Khuynh Khuynh ah."

" A Tranh ? 1 ngày này mày đi đâu vậy, tao gọi điện thì không thấy bắt máy." Lan Khuynh sốt sắng hỏi.

" Tao đang ở bệnh viện."

" Bệnh viện ?"

Nửa tiếng sau.

Cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái lao vào phía cô.

" Tranh Tranh."

Lan Khuynh ôm trầm lấy cô khiến cô hơi khó thở.

" Rồi rồi, không sao không sao."

" Rốt cuộc là tại sao cậu lại vào viện vậy."

" Câu chuyện là..."

Cô kể hết tất cả cho Lan Khuynh nghe, Lan Khuynh tức giận đến mức muốn lập tức gϊếŧ chết tên khốn Lãnh Hạo nhưng bị cô cản lại :

" Cậu bình tĩnh chút đi, giờ mà gϊếŧ hắn là lời quá rồi."

" Nhưng..."

" Không sao hết."

" Điên không cơ chứ, vậy mà hồi trước tớ còn cùng con tiểu tam Hồ Vy đó ủng hộ cậu đến với thằng chó Lãnh Hạo."

" Bớt nói láo lại đi, dù sao cậu cũng là tiểu thư khuê các."

" Không sao. Thế cậu định đồng ý với yêu cầu của Tiêu Dạ Tĩnh ?"

" Cậu nhìn mình của bây giờ đi, không còn một thứ gì ngoài tấm thân này. Muốn lấy lại công ty và dạy cho hai người đó một bài học, tớ không còn cách nào khác ngoài đặt cược một lần. "

" Cậu đã nói vậy thì tớ sẽ ủng hộ hết mình, nếu như chịu ủy khuất thì nhất định phải nói cho tớ."

" Ừm."

3 ngày sau.

Hôm nay cô được xuất viện, mấy ngày này đều nhờ Lan Khuynh chăm sóc tận tình, sức khỏe của cô đã hồi phục rất tốt. Còn anh, tuy sau đó không đến nhưng luôn bảo người mang đến cho cô một bó hoa và trái cây.

" Bây giờ cậu muốn đi đâu ?" Lan Khuynh.

" Về nhà trước đi, tớ muốn nói cho mẹ biết hết những chuyện đã xảy ra."



Những ngày ở trong viện, cô đã gọi về cho mẹ nói thời gian này cô đi công tác còn vì sao không liên lạc được là do cô bất cẩn làm mất điện thoại.

Tại Đường gia.

Lan Khuynh dừng xe trước cổng, giúp cô mang đồ vào, đang định mở cửa thì có tiếng cãi nhau vọng ra :

" Tôi không đồng ý."

" Chị đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Thì ra là mẹ cô và mẹ của Hồ Vy, Đường Tuyền cãi nhau :

" Con gái của chị đã kí giấy chuyển tài sản dưới tên nó sang cho Lãnh Hạo bao gồm cả ngôi nhà này. Chị vẫn là nên biết điều mà dọn đi đi."

" Cô..."

" Không cần phải dọn đi đâu hết."

Cô đứng ngoài không chịu nổi nữa :

" Tranh Tranh ah, con về rồi sao ?" Mẹ cô xúc động tiến đến.

" Mẹ ah, con không sao, mẹ đừng khóc."

" Tử Tranh nếu con đã về thì có phải nên thực hiện điều đã kí với Lãnh Hạo không ?"

Cô quay qua nhìn bà ta, thật sự kinh tởm thể loại này. Ba cô bị bệnh, bà ta thân là em mà không một lần chăm sóc hay hỏi han về tình hình của ông, chỉ chăm chăm chiếm đoạt tài sản nhà cô, lại còn đến diễu võ dương oai với mẹ cô :

" Tôi không dọn đi đâu nên bà biết điều mà về đi."

" Cháu đây là muốn làm trái lại hợp đồng ?"

" Không trái đâu, vì căn nhà này không nằm dưới tên tôi."

" Cái gì ?" Đường Tuyền kinh ngạc.

" Có gì đâu mà bà phải ngạc nhiên, ba tôi dù sao cũng là người kinh doanh dự đoán trước được cũng là việc bình thường thôi."

Bà ta vẫn không cam tâm, lại suy nghĩ gì đó.

" Nếu như không còn việc gì nữa mời bà về cho." Lan Khuynh lạnh lùng bảo.

" Khoan đã. Hôm nay đến còn một việc nữa, sắp tới Hồ Vy và Lãnh Hạo sẽ kết hôn mong rằng chị và Tử Tranh sẽ đến."

Dứt câu bà ta liền đi luôn, còn chưa quyết được ngày đã khoa khoang với cô, cô cũng chả nói gì cả chỉ quay sang hỏi mẹ :

" Mẹ, mẹ có sao không ? Bà ta lúc nãy có làm gì mẹ không ?"

" Mẹ không sao hết, ngược lại là con kìa, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho mẹ."

" Thì tại con sợ mẹ lo thôi."

" Rồi, mẹ không nói lại con nhưng hôm nay con phải kể cho mẹ nghe hết."

Cô dìu mẹ ngồi xuống, rồi kể hết mọi việc cho bà nghe.

" Lý nào lại vậy, tiếp tay cho người ngoài hãm hại người nhà, đây là đạo lý mà nó được học sao." Mẹ cô tức giận đập bàn.

" Theo cháu thấy là mẹ nào con nấy." Lan Khuynh nói.

" Mẹ bình tĩnh chút đi."

" Bình tĩnh sao được ? Mẹ phải lập tức gọi anh con về."

" Không cần đâu, đợi mấy hôm nữa đã, dù sao bây giờ đang là giai đoạn phát triển sự nghiệp của anh."

" Vậy con thực sự đồng ý với yêu cầu của Tiêu Dạ Tĩnh ?"

" Dạ vâng, con muốn đặt cược một lần, được ăn cả ngã về không."