Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hợp Đồng "Bé Đường"

Chương 51: Xin xỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hết giờ làm việc, Vũ Thần nhanh chóng trở về biệt thự. Anh gấp gáp đến nỗi không kịp cởi giày ra mà đi thẳng lên phòng của Triệu Vy Vân gặp cô.

Cửa phòng mở he hé, bên trong ánh đèn đang lấp lánh màu vàng nhạt. Có vẻ như hôm nay Triệu Vy Vân đang chuẩn bị làm gì đó.

Vũ Thần lén lút nhìn vào trong quan sát.

Hình dáng thiếu nữ trong bộ đồ ngủ mỏng tanh đang lau khô mái tóc ướt rũ. Từng đường nét uyển chuyển thướt tha trên người cô thật quyến rũ. Thân người thon thả, khỏe khoắn rất đúng gu của Vũ Thần.

*Két* cánh cửa bất ngờ bị đẩy vô trong một cách không kiểm soát cộng thêm tiếng kêu cót két đã đánh thức Triệu Vy Vân xoay người lại.

Nhìn thấy Vũ Thần đang đứng lén lút ở ngoài cửa, Triệu Vy Vân vội tắt ngay chiếc máy sấy rồi chạy đến gần anh.

Cô nắm lấy bàn tay thô ráp của Vũ Thần kéo anh vào bên trong sau đó còn cẩn thận khóa chặt cửa lại.

“Hôm nay anh đi làm có mệt không?”

Vũ Thần bị Triệu Vy Vân đẩy ngồi xuống giường. Anh chẳng khác gì một con robot bị chủ nhân điều khiển cả. Đầu lắc nhẹ qua lại nhiều lần.

Vừa mới lúc sáng còn ngoan cố chống lại Vũ Thần tại sao bây giờ lại ngoan ngoãn đến vậy?

Vũ Thần đưa mắt nhìn Triệu Vy Vân, anh vòng tay ôm lấy thân người cô gái nhỏ chặt khừ. Bàn tay thô dài đặt lên vòng ba đầy đặn căng tròn.

“Chẳng phải vừa mới lúc sáng em còn ngoan cố chống lại tôi hay sao? Bây giờ thay đổi nhanh như vậy có phải muốn xin xỏ gì không?”

Đúng là không ai có thể qua mặt Vũ Thần. TruyenHD

Triệu Vy Vân nhẹ nhàng dùng tay mát-xa hai bả vai của Vũ Thần. Cô khẽ cười ngoan ngoãn, lời nói mật ngọt đủ khiến cho đối phương đê mê.

“Thôi mà! Em biết em sai rồi! Bố tha lỗi cho em lần này được không? Từ nay về sau em hứa sẽ nghe lời bố mà!”

“Đâu dễ như vậy! Còn nhớ mấy lời lúc sáng em đã nói với tôi không?”

Triệu Vy Vân đứng hình, cô không ngờ Vũ Thần lại nhớ dai đến vậy. Cô cứ tưởng anh sẽ bỏ qua như mấy lần trước, xem ra lần này có vẻ không ổn rồi!

Triệu Vy Vân vuốt ve lên xuống trên từng múi thịt của Vũ Thần. Cô đặt thân người nhỏ bé ngồi vào lòng anh nũng nịu.

“Bố nuôi à! Bố không thương em à? Bố không chịu bỏ qua cho em có phải bố đã có người khác rồi không? Hic… hic…”

Triệu Vy Vân chưa kịp nói hết câu thì toàn bộ thân người của cô đã bị Vũ Thần xốc dậy. Cô đu bám trên người Vũ Thần với nét mặt có phần hơi lo sợ.

“Ưm….”

“Ai cho phép em nói như vậy? Hửm?”

“Tại bố không tha lỗi cho em đó. Ưm…”

“Có mỗi một đứa con gái lớn mà tôi cũng không có thời gian cưng chiều huống chi là có người khác. Xàm xí!”

Vũ Thần cắn một phát vào bả vai hao gầy của Triệu Vy Vân, hai hàm răng đều răm rắp in hằng lên da cô đau điếng.

“Aaaaa…. đau….”

“Biết đau vậy lần sau có còn bướng bỉnh nữa không? Hả?” Vũ Thần ngếch mặt nhìn Triệu Vy Vân.

Cô lắc đầu, mặt hơi biết lỗi.

“Dạ không!”

“Ngoan như vậy mới là Triệu Vy Vân chứ đúng không?”

“Ừm!”

“Hôm nay em phục vụ tôi đi, tôi đi làm về mệt nên không có sức chiều em đâu.”

“Vâng!”

Triệu Vy Vân trèo xuống khỏi người Vũ Thần, cô nhẹ nhàng đẩy anh ngồi xuống giường mềm mại, từng ngón tay len lỏi cởi hết cúc áo ra ngoài.

Chỉ vài giây sau toàn bộ cơ ngực cường tráng của Vũ Thần đã lộ ra rất cuống hút.

Triệu Vy Vân đặt môi hôn lên từng tấc da tấc thịt cứ đôi lúc lại liếc nhìn xem biểu cảm của Vũ Thần đang như thế nào.

“Bố, bố có thích không?”

Vũ Thần khẽ cười mãn nguyện, anh đưa tay sờ vào đầu cô gái nhỏ xoa xoa.

Thứ cảm giác này ngoài Triệu Vy Vân ra không ai có thể làm cho Vũ Thần mãn nguyện cả.

“Rất thích là đằng khác!”

“Vâng ạ!”

Vũ Thần vỗ nhẹ lên đùi của mình ra hiệu:

“Con gái của bố! Ngồi lên đây!”

Nghe lời, Triệu Vy Vân lập tức banh rộng hai chân đặt mông ngồi lên đùi của Vũ Thần. Cô choàng hai tay sau gáy của anh nhẹ nhàng xoa xoa, đầu áp sát vào cổ của Vũ Thần sau đó nhẹ nhàng hôn lên trái cổ cường tráng.

Có vẻ như Triệu Vy Vân đã suy nghĩ thấu đáo. Vũ Thần có vẻ đã thu phục được cô.

“Từ từ, sao hôm nay gấp gáp vậy? Hửm?”

“Tại em nhớ bố quá ấy mà! Cả ngày hôm nay không được gặp bố nên em không chịu nổi nữa rồi! Giá như ngày nào bố cũng ở nhà thì tốt biết mấy nhỉ?”

“Dẻo mồm dẻo miệng, chụt!”

“Bố à! Hay bố cho em đến công ty làm việc được không? Em muốn phụ giúp…”
« Chương TrướcChương Tiếp »