Chương 121. Ở đây có một người bị mù

Du Khinh Chu công khai thân phận bạn gái khiến cả quốc nội bắt đầu điều tra tìm kiếm thông tin đối với vị bạn gái này, rất nhanh đã tìm được tư liệu. Là một người bình thường, không có bối cảnh gì đặc biệt, chỉ là trước đây ma xui quỷ khiến từng làm trợ lý cho Du Khinh Chu, sau đó quen biết yêu nhau, cũng coi như là một đoạn giai thoại tình cảm.

Trên mạng có vô số cộng đồng mạng vào bình luận rằng bọn họ cũng có thể làm trợ lý! Mà fans của Du Khinh Chu dồn dập bình luận, nói rằng nhà gái không xứng với Du Khinh Chu, thậm chí đòi thoát fans trở thành antifans còn nhiều hơn so với trước kia, quá đáng hơn là mãnh liệt nhục mạ, bao gồm cả Du Khinh Chu cũng bị mắng máu chó đầy đầu. Mà người trong cuộc trở về từ lễ trao giải, đang ngồi ở trong lều đọc kịch bản.

Giản Yên tắt điện thoại di động đi, nghe thấy Tô Tử Kỳ kêu bản thân đi đổi hí phục, Chu Tranh đỡ nàng di chuyển về phía sau phim trường. Lúc đi ra thì nhìn thấy có hai diễn viên đóng vai quần chúng đứng bên cạnh Du Khinh Chu, Giản Yên ngẩng đầu trang điểm thì nghe thấy người diễn viên quần chúng kia dùng giọng nói hơi nhỏ nói: "Du lão sư, có thể nhờ anh kí tên giúp em được không?"

Du Khinh Chu rất bình dị gần gũi, hắn cười nhạt nhận lấy bút và vở của hai người, nhanh gọn ký tên ở trên giấy, cuối cùng hai bạn diễn viên quần chúng ngại ngùng nói: "Cảm ơn Du lão sư, Du lão sư anh thật sự rất lợi hại! Em nhất định sẽ cố gắng noi gương học tập theo anh!"

Du Khinh Chu bật cười: "Cảm ơn em."

Hai người diễn viên kia cúi đầu thẹn thùng mỉm cười, bước hai bước đi ra bên ngoài, rồi lại hai ba bước quay lại đây, đứng ở trước mặt Du Khinh Chu, cả khuôn mặt nghiêm túc nói: "Chúc Du lão sư tân hôn hạnh phúc!"

Mấy hôm trước hắn từng tuyên bố bản thân sắp kết hôn ở trên sân khấu trao giải, cũng bởi vì chuyện này, fans của hắn mới không chịu chấp nhận, một số fans điên cuồng này cũng bắt đầu chửi rủa. Lần này là mắng chửi đến không chừa mặt mũi cho người khác, Giản Yên từng thấy những ô ngôn uế ngữ này, lúc ấy cảm thấy rất không thoải mái.

Du Khinh Chu vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ: "Cảm ơn hai em."

Vào lúc sau khi hai người kia rời đi Du Khinh Chu cũng cầm kịch bản bước ra ngoài, Chu Tranh híp mắt cười nói: "Bây giờ Du lão sư rất nổi tiếng, đã nổi tiếng đến nước ngoài rồi."

Giản Yên lắc đầu cười, bây giờ Du Khinh Chu đã là nghệ sĩ quốc tế, đương nhiên nổi tiếng đến tận nước ngoài là việc bình thường. Chỉ là do bình thường Chu Tranh ít quan tâm đến giới giải trí, cho nên mới kinh ngạc cảm thấy có thể nổi tiếng vang danh đến nước ngoài là chuyện cực kỳ ghê gớm. Chu Tranh nói xong lại dùng ngữ khí hâm mộ tiếp tục nói: "Thật sự hâm mộ Bùi tiểu thư."

Bùi tiểu thư chính là vị hôn thê kia của Du Khinh Chu.

"Không có gì hay đâu mà hâm mộ." Ngồi bên cạnh là thợ trang điểm của Triệu Khinh, Triệu Khinh đã vào bên trong thay quần áo, thợ trang điểm ngồi chờ nàng ở trên ghế bên ngoài, nghe thấy fans hai người tán gẫu nói: "Bây giờ sự nghiệp của anh ấy sẽ bị tổn hại nghiêm trọng!"

Đuôi mắt của Giản Yên liếc nhìn thợ trang điểm của Triệu Khinh, nhìn trông tuổi cũng không lớn lắm, ước chừng chỉ mới vừa thành niên không được bao lâu. Mặt mày đầy tính trẻ con, khi nói chuyện còn có vẻ tức giận mơ hồ, cứ như là không nhịn được mới tiếp lời, Giản Yên nhớ không nhầm thì bạn trẻ này là fans của Du Khinh Chu.

Chu Tranh nghe thấy lời này của nàng lúc này phản bác: "Tổn hại ở chỗ nào?"

"Fans của anh ấy đều chống lại anh ấy, còn không phải là tổn hại? Đến lúc đó không còn thông cáo, không còn làm người phát ngôn, phim đâu mà quay!". Thợ trang điểm kia căm giận nói ra, nói như vậy thì thật sự là nàng rất yêu thích Du Khinh Chu, vì vậy giờ khắc này mới tức giận như thế. Nhưng so với Chu Tranh thì Chu Tranh có vẻ như lý trí điềm tỉnh hơn nhiều, nàng phốc một tiếng bật cười: "Coi như anh ấy không còn thứ gì, thì đến nước ngoài phát triển, anh ấy lợi hại như vậy mà."

Người thợ trang điểm kia vẫn nói thầm liên tục, không chịu chấp nhận hiện thật. Giản Yên sau khi nghe thấy lời nói của Chu Tranh thì thoáng mở mắt ra, Chu Tranh không hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Chị vừa nói cái gì?" Trong mắt Giản Yên có óng ánh bọt nước, phản chiếu ánh sáng long lanh, giọng nói nàng hơi cao lên: "Cái câu chị vừa nói kia ấy."

"Vừa nói?" Chu Tranh cầm lấy phấn nền ngẫm lại: "Coi như Du lão sư không còn thứ gì, thì đến nước ngoài phát triển, anh ấy lợi hại như vậy mà?"

"Tôi nói chính là sự thực á."

Giản Yên nghe thấy câu này thì trầm mặc mấy giây, nàng gật đầu, nhìn về phía Chu Tranh: "Chị nói chính là sự thật."

Chu Tranh cười, vẫn chưa kịp đáp lời cửa đã bị người gõ vang lên, trợ lý của Trương Tố Nhân gọi vọng vào: "Giản Yên, chuẩn bị."

Giản Yên nhìn Chu Tranh nói: "Đã xong chưa?"

Chu Tranh gật đầu: "Xong rồi."

Phân cảnh sau đó là cảnh quay nhân viên nghiên cứu phát hiện trong cơ thể của một số phụ nữ mang thai hình như có kháng thể, dẫn đến việc số phụ nữ mang thai này sẽ không bị nhiễm bệnh, sau đó nhân viên của phòng nghiên cứu bắt đầu triệu tập toàn bộ một số phụ nữ mang thai này lại một chỗ tiến hành nghiên cứu. Vì để hiệu quả quay phim càng thêm chân thật, tổ chương trình có tìm đến đây một vài phụ nữ mang thai, tất cả đều là dân quần chúng bản địa, phân cảnh của bọn họ cũng rất ngắn. Lúc bọn họ mới vừa bước vào đoàn phim thì Giản Yên còn thảo luận về chuyện "mang thai" với bọn họ, người ở bên ngoài nhìn nàng là đang học tập "kinh nghiệm", không có nghi ngờ gì đối với nàng. Chỉ là sau đó Giản Yên diễn càng ngày càng giống hệt như một phụ nữ đang mang thai, nàng sợ bị "những bạn diễn kia" nhìn ra, vì lẽ đó sau khi kết thúc cảnh quay nàng đều cố gắng giữ khoảng cách. Bất quá ngày hôm nay, nàng lại tụ tập một chỗ cùng với những phụ nữ mang thai này lần nữa.

Trương Tố Nhân hô lên một tiếng OK sau đó mấy người phụ nữ mang thai này được dìu đến trên ghế bên cạnh ngồi nghỉ ngơi. Giản Yên cũng đi theo bọn họ, nàng cố gắng dẫn đề tài hướng về trên người Du Khinh Chu, muốn nhìn thử xem cái nhìn của bọn họ về Du Khinh Chu là như thế nào.

"Du lão sư à." Một người phụ nữ mang thai trong số đấy nói rằng: "Là một người rất ôn nhu."

"Tôi thật sự hâm mộ lão bà của Du lão sư đấy."

"Cô đều đã mang thai rồi, không sợ chồng cô ghen à." Mọi người vui vẻ bật cười, Giản Yên bấm điện thoại nghe mấy người bọn họ tán gẫu. Trang web nàng đăng ký lúc trước vẫn luôn là trang web ở quốc nội, vẫn chưa từng lên web ở nước J. Bây giờ vừa mở web lên, những tin tức liên quan đến Du Khinh Chu cũng không nhiều, tình cờ có mấy bài viết cũng là viết quay quanh về chuyện hắn đoạt được giải thưởng, còn đối với chuyện tình cảm đời tư của hắn vẫn rất ít nhà đài bàn tán. Giản Yên nhìn xem vài giây nghe thấy có người gọi tên mình, nàng vội vàng đứng dậy, Tô Tử Kỳ đâm đầu đi tới, nàng bám vào bên tai Giản Yên nhỏ giọng nói: "Kỷ tổng đến rồi."

Giản Yên đặt điện thoại di động xuống, nghiêng đầu nhìn lại, Kỷ Vân Hân đang đứng ở bên cạnh Trương Tố Nhân, nàng nhìn dáng vẻ bụng dưới hơn nhô ra của Kỷ Vân Hân thì bật cười. Phía trước không biết ma quỷ nào to gan đề nghị Kỷ Vân Hân đến đây làm khách mời để quay phim về phụ nữ mang thai, sau đó Kỷ Vân Hân lại thật sự trở về nghiên cứu tính khả thi của chuyện này hơn nửa ngày với nàng, thậm chí Kỷ Vân Hân còn rất tự tin vào kỹ xảo diễn kịch của bản thân, hơn nữa như vậy cũng thuận tiện đến gần chăm sóc nàng. Giản Yên nghĩ đến Kỷ Vân Hân nghiêm túc ngồi ở trên sô pha cùng thảo luận chuyện này với mình thì lại muốn bật cười, chị ấy muốn đến đóng phim? Sợ là muốn làm con người ta sợ đến rơi cằm!

Đương nhiên nàng sẽ không chấp nhận suy nghĩ hoang đường này của Kỷ Vân Hân, chỉ là mỗi lần nghĩ tới sự kiện này, nàng lập tức không nhịn được bật cười.

Kỷ Vân Hân nhìn về phía Giản Yên thì nhìn thấy dáng vẻ mặt cong mày cười của người kia, nét mặt nàng giãn ra, ánh mắt óng ánh. Nàng nhàn nhạt lướt nhìn qua một chút, rồi thu hồi tầm mắt lại, Trương Tố Nhân nói: "Kỷ tổng, đại khái còn cần nửa tháng nữa."

Hai tháng quay xong một bộ phim, không tính là rất nhanh, nhưng cũng không tính là rất chậm, phần hậu kỳ của bộ phim này còn cần phải làm hiệu ứng, dự đoán sẽ được phát hành vào cuối năm nay. Đương nhiên sẽ không chiếu vào dịp Tết, phỏng chừng còn khoảng ba, bốn tháng nữa, thời gian vẫn còn rất đầy đủ, vì lẽ đó trong suốt quá trình quay phim bọn họ cũng chú ý làm những gì đã tốt sẽ càng tốt hơn nữa. Trương Tố Nhân còn đùa giỡn nói rằng lần đầu tiên hắn quay phim mà tài chính đầy đủ thời gian cũng đầy đủ nốt, những bộ điện ảnh trước kia của hắn, hơn một nửa tài chính đều không có cách nào bù đắp vào đủ, nhiều lần đều là do chính bản thân hắn đi vay tiền về để quay phim.

Kỷ Vân Hân thoáng gật đầu, nửa tháng là đóng máy, Giản Yên cũng gần như được bảy, tám tháng, đến lúc đó bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng thai là vừa vặn. Nàng nhìn Trương Tố Nhân nói: "Quay chậm một chút cũng được, không quan trọng lắm."

Nàng sợ Giản Yên sẽ bị mệt.

Lần đầu tiên Trương Tố Nhân gặp phải một nhà đầu tư kêu hắn quay phim chậm một chút. Quay thêm một ngày chính là phải bỏ tiền nhiều thêm một ngày, vì lẽ đó có rất nhiều nhà đầu tư đều sẽ chọn cách kêu hắn kết thúc quá trình quay phim nhanh lên một chút. Vì để giảm thiểu số tiền phải bỏ ra, có rất nhiều chỗ không quay được đầy đủ cũng không được bọn họ để ý bao nhiêu, ngược lại có phần hậu kỳ bảo đảm kia mà. Hiện tại trên thị trường có rất nhiều bộ phim truyền hình phim điện ảnh vội vã chạy phần kết của phim cũng là vì nguyên nhân này.

Quả nhiên Kinh Nghi khác biệt, quả nhiên Kỷ tổng khác biệt mà!

Đây lần đầu tiên hắn hợp tác cùng với Kỷ Vân Hân, trong lòng nịnh nọt nàng một câu rồi lại một câu liên tục. Chỉ là vì phải giữ lại hình tượng của bản thân, cho nên hắn không nói ra, chỉ đơn giản trả lời: "Được Kỷ tổng."

Trương Tố Nhân nói xong nhìn thấy Kỷ Vân Hân nhìn về phía trước một cách hứng thú, hắn nói: "Kỷ tổng muốn xem quay phim sao? Tôi gọi người đem đến một cái ghế cho ngài?"

Kỷ Vân Hân chuẩn bị đi về hướng Giản Yên bên kia, nhưng mắt nhìn thấy Giản Yên được Tô Tử Kỳ dìu đi, không biết là đi bổ trang hay là đi thay quần áo, nàng gật đầu: "Được."

Người bên kia đã ngồi xuống, Giản Yên thu hồi tầm mắt lại, Tô Tử Kỳ nói: "Đi thay đồ trước đi."

Mấy nhân viên tới tới lui lui nhỏ giọng nói: "Kỷ tổng đến đây à?"

"Kia kìa."

"Còn nói Trương đạo diễn không cần vội vàng quay phim, quả nhiên Kinh Nghi có khác!"

Giản Yên nghe thấy tiếng bàn luận tán gẫu trên mặt không nhịn được mang theo ý cười, Tô Tử Kỳ đứng bên cạnh liếc nàng một cái, nói rằng: "Em phải nhịn xuống."

"Có đâu." Giản Yên ngoài miệng nói không có, nhưng trên mặt lại là cả khuôn mặt tự hào cùng với hãnh diện. Bọn họ là đang khen Kỷ Vân Hân đó, là khen người yêu của nàng đó, có thể vui sướиɠ hơn so với khen bản thân nàng nhiều, Tô Tử Kỳ lắc đầu: "Đi vào thôi."

Giản Yên sau khi bước vào nhanh chóng thay quần áo, rất nhanh Chu Tranh đã bổ trang xong cho nàng. Cuối cùng nàng và Tô Tử Kỳ cùng di chuyển về hướng máy quay được đặt, trên đường nàng gọi một tiếng: "Tô tỷ."

Tô Tử Kỳ nghiêng đầu: "Hả?"

Giản Yên nói: "Khi nào thì chị rảnh rỗi? Em có một số việc, muốn nói với chị."

Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn mặt đồng hồ: "Buổi tối đi, chờ ăn xong cơm tối rồi nói."

Giản Yên gật đầu, sau đó bị trợ lý đạo diễn kêu đi đóng phim.

Kỷ Vân Hân rất thích xem Giản Yên đóng phim, Giản Yên ở dưới ống kính thoáng một cái thì có thể trở thành một con người hoàn toàn khác. Lúc trước nàng đã từng xem Giản Yên quay [Nhất Mộng], sau đó bận rộn cũng dành thời gian xem lại Giản Yên đóng vai Thành Hậu được hai lần. Nàng phát hiện Giản Yên có thể tạo nên một người hoàn toàn khác biệt, mặc kệ là phi tử mềm mại nhưng rất ương ngạnh ở trong hậu cung, hay là hình tượng tiên nữ bên trong mộng cảnh, hoặc là một người phụ nữ mang thai có chút ích kỷ khiến mọi người phiền chán bên trong bộ phim này, Giản Yên đều có thể diễn ra một cách rất sống động, nhìn giống như là thật, cứ như thật sự có một người như vậy tồn tại. Kỷ Vân Hân ở trong cái vòng tròn này đã mấy năm, ánh mắt chọn kịch bản sắt bén đến không sai sót một ly, nàng tin tưởng bản thân nhìn người cũng sẽ không sai. Tô Tử Kỳ nói rất đúng, xưa nay ông trời đều không công bằng, mà Giản Yên, chính là thiên phú tồn tại.

Kỷ Vân Hân xem rất chăm chú, nhân viên bên cạnh bận rộn tới lui, tình cờ có người bưng trà đến cho nàng. Vẻ mặt nàng vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ có khẽ gật đầu hoặc là lắc đầu, nhân viên không dám đứng lại lâu, thấy nàng không cần lập tức rời khỏi.

Cách đó không xa một phân cảnh đã được quay xong, Giản Yên đóng phim càng ngày càng xuất sắc hơn, cùng phối hợp với Du Khinh Chu có thể nói là hoàn mỹ. Những phân cảnh hai người đối diễn với nhau thường xuyên chỉ cần cắt cảnh hai lần là được thông qua, ngược lại những phân cảnh có diễn viên quần chúng dường như khó qua hơn. Giản Yên nghe thấy Trương Tố Nhân nói OK sau đó bước ra khỏi ống kính máy quay, ánh mắt nàng rơi vào trên người Kỷ Vân Hân đang ngồi ở đấy cách đó không xa. Vừa hay ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Yên mím môi cười, cả khuôn mặt đầy ý ngọt ngào, Kỷ Vân Hân dần thu lại vẻ mặt nhạt nhẽo, ánh mắt bắt đầu ôn nhu. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, mắt thấy Giản Yên sắp đi đến đây Kỷ Vân Hân cầm lấy một chai nước bên cạnh mở nắp ra, chuẩn bị chờ Giản Yên đến đây đưa cho Giản Yên. Giản Yên nhìn thấy động tác của Kỷ Vân Hân đáy lòng dâng lên một cỗ hạnh phúc, vẫn còn chưa uống nước vào mà trong lòng đã ngọt xì xì, nàng mới vừa mở miệng: "Kỷ —— "

"Yên Yên." Một giọng nam đột ngột truyền đến, khuôn mặt thanh tú của Lộ Dần có một chút đo đỏ, trên tay hắn cầm theo một chai nước lạnh, cười híp mắt nói: "Trời nóng, em có muốn uống chút nước lạnh hay không?"

Tay cầm chai nước của Kỷ Vân Hân chậm rãi thu lại, nàng có chút không vui cau mày.

Nàng sai rồi, tại sao lúc trước lại cảm thấy Phó Cường là một người không có nhãn lực kia chứ? Rõ ràng ở tại chỗ này còn có một người bị mù!