- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hợp Cửu Bất Phân
- Chương 100: Chúng Ta Đàm Luận Một Cái Điều Kiện Đi
Hợp Cửu Bất Phân
Chương 100: Chúng Ta Đàm Luận Một Cái Điều Kiện Đi
Hai ngày nay Giản Yên vẫn cảm thấy eo của mình đau nhức đến dữ dội, nàng đoán rằng có thể là vì đóng phim nhiều dẫn đến mệt mỏi quá độ.
Vốn dĩ ngày hôm qua Tô Tử Kỳ cũng đã hẹn khám với bác sĩ Lục, chuẩn bị buổi trưa sẽ đến, ai ngờ lại phải đến bệnh viên sớm hơn dự kiến.
Trên xe, Tô Tử Kỳ thỉnh thoảng quay đầu: "Yên Yên, vẫn ổn chứ?"
Giản Yên ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, sắc mặt nàng chưa bao giờ trắng xám như vậy, tâm trạng lúc này giống hệt như lúc nàng mới vừa biết bản thân mình mang thai vậy, mờ mịt thất thố, vô cùng bất lực.
Trước đây nàng lúc nào cũng trách đứa nhỏ này đến không đúng lúc, bây giờ nghĩ đến đứa nhỏ này thật sự có thể sẽ bị mất đi, nàng vẫn không ức chế được loại khủng hoảng kia ở trong lòng, so với lần làm phẫu thuật kia thì còn nghiêm trọng hơn.
Lần kia nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, không có ý định giữ lại đứa nhỏ này, tuy rằng vô cùng đau đớn, thế nhưng nàng không đến nổi đau đớn giống như bây giờ.
Tay chân lạnh lẽo, toàn thân run nhẹ, nàng đã chấp nhận đứa nhỏ này đến, đã tưởng tượng đứa nhỏ này tồn tại trong cuộc sống sau này, nàng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ về sinh hoạt của hai người hoặc là ba người, nếu như giờ khắc này mất đi đứa nhỏ này-- Giản Yên cắn chặt răng, khó chịu không lên tiếng, Tô Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh lo lắng cất giọng nói rõ từng chữ: "Yên Yên, nhìn chị."
Giản Yên không hề động đậy, Tô Tử Kỳ cho xe dừng ở chỗ đỗ xe bên đường, nàng kéo cổ tay Giản Yên qua: "Nhìn chị!"
Giọng nói bên cạnh truyền đến rất nhiều ác liệt, nhưng Giản Yên lại giống như chỉ mới vừa nghe thấy, nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Tử Kỳ.
Sau khi đối đầu với đôi mắt của Giản Yên Tô Tử Kỳ mới nói: "Nói cho chị biết bây giờ em có cảm giác gì."
Bờ môi của Giản Yên khẽ mở, thế nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh nào, nàng cứ như là một đĩa phim bị mất tiếng, vẻ mặt bất an, vài giây sau đó nàng mới nói ra vài chữ từ trong miệng: "Em không biết, em cảm thấy, giống như xuất huyết."
Câu nói này khiến vẻ mặt của Tô Tử Kỳ cũng đột nhiên thay đổi.
Giản Yên bây giờ là đang mang thai hơn bốn tháng, xuất huyết không phải là chuyện nhỏ, hơi liên tưởng thêm một chút thì liền biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Là dấu hiệu trước khi sinh non.
Giản Yên nói xong nhìn về phía Tô Tử Kỳ, đáy mắt có e ngại, tâm trạng hoảng sợ bất an của Giản Yên quá mức rõ ràng, Tô Tử Kỳ cũng lập tức cảm nhận được, nàng nhìn Giản Yên nói: "Em chắc không?"
"Em cảm nhận được." Giọng nói lần này so với vừa rồi thì bình thường hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn khá khó coi như cũ.
Tô Tử Kỳ đỡ cơ thể của nàng ngồi thẳng lên nói rằng: "Yên Yên, chị xem rất nhiều người ở trên mạng nói rằng bị xuất huyết không chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện gì, em không nên tự doạ mình trước, tâm trạng cũng rất quan trọng, kiên cường một chút, được không?"
Giản Yên nghe thấy nàng nói như vậy mím môi, tuy rằng tâm trạng rối loạn bất an không có được Tô Tử Kỳ động viên biến mất hoàn toàn, thế nhưng nàng cũng đã không còn hoảng loạn giống như vừa rồi.
Kỷ Vân Hân không có tin tức gì vẫn còn nằm ở trong ngực nàng, khiến cho nàng lo sợ và bất an, mà đứa con trong bụng có khả năng sẽ gặp chuyện lại như là một cọng cỏ cuối cùng, trong lúc nhất thời nàng thật sự không chịu được nhiều đả kích như vậy.
Hiểu nhiên Tô Tử Kỳ cũng hiểu được cảm giác của Giản Yên, nàng vỗ vỗ vai Giản Yên nói: "Không có chuyện gì, đứa nhỏ này đã cùng em trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không sao cả."
"Tin tưởng chị."
Nàng nói xong kéo tay Giản Yên qua, phát hiện đầu ngón tay của Giản Yên lạnh lẽo, nàng nói với Giản Yên: "Yên Yên, em muốn đi tìm Kỷ tổng đã là rất dũng cảm, chị hi vọng bây giờ em cũng dũng cảm đối với bản thân em, dũng cảm đối với con của em."
Giản Yên nghe thấy Tô Tử Kỳ nói như vậy nghiêng đầu nhìn Tô Tử Kỳ, vành mắt đỏ thấu, nước mắt đã sớm dọc theo khóe mắt tùy ý chảy xuống, cả khuôn mặt đầy nước mắt như mưa, nàng làm một cái hít sâu, gật đầu đưa tay lau đi bọt nước ở khóe mắt, kiên định nói: "Vâng."
Nàng cúi đầu sờ sờ lên trên bụng: "Em sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ này."
Tô Tử Kỳ thấy cảm xúc của Giản Yên đã ổn định trở lại mới thở phào một hơi.
Vừa rồi nàng nhìn ra được tâm trạng của Giản Yên ở sân bay đã không đúng, đi tìm Kỷ tổng chỉ sợ là cậy mạnh chống đỡ, đứa nhỏ này bất ngờ gặp chuyện lại càng như là ép vỡ Giản Yên, nàng không muốn còn chưa tới bệnh viện mà Giản Yên đã bỏ cuộc.
Xe tiếp tục chạy về hướng bệnh viện, Giản Yên bấm điện thoại di động, vốn dĩ nàng muốn tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, thế nhưng lại sợ sẽ lại nghe thấy cái giọng nói tắt máy từ tổng đài viên, bây giờ thần kinh của nàng quá mẫn cảm, nàng không dám tự làm bản thân mình kí©h thí©ɧ.
Cho nên, tạm thời vẫn không nên gọi điện thoại đi là tốt nhất.
Bác sĩ Lục đã chờ ở văn phòng từ rất sớm, nàng nhận được điện thoại của Tô Tử Kỳ trong lòng liền hồi hộp, Giản Yên đã vượt qua ba tháng đầu khó khăn nhất, nàng đều cho rằng sẽ không có việc gì lớn, ai mà biết còn có thể xuất hiện tình huống như thế này.
Nàng là bác sĩ, không ai có thể hiểu rõ hơn so với nàng dấu hiệu này của Giản Yên đại biểu cho cái gì, nàng phân phó cho Tô Tử Kỳ nhất định phải trấn an tâm trạng của Giản Yên, bất luận ra sao cũng không thể tiếp tục bị kí©h thí©ɧ rồi mới cúp điện thoại.
Giản Yên còn chưa tới, nàng đã đi loanh quanh ở ngoài văn phòng tới tới lui lui.
Đúng 12 giờ, đồng hồ treo tường keng lên một tiếng, nương theo âm thanh đó là tiếng thang máy vang lên ở sau lưng.
Bác sĩ Lục quay đầu, nàng nhìn thấy Giản Yên được Tô Tử Kỳ đỡ lấy đứng ở nơi đó, bác sĩ Lục lập tức đi tới bên cạnh Giản Yên, nâng lên một bên tay khác của Giản Yên đi đến trong phòng làm việc.
"Bây giờ có cảm giác gì không?" Bác sĩ Lục đỡ Giản Yên nằm xuống sau đó hỏi, Tô Tử Kỳ cầm túi xách đứng thẳng người ở một bên, Giản Yên đáp lời: "Bây giờ không có cảm giác gì cả."
Thậm chí cảm giác đau nhức ở eo cũng không rõ ràng giống như trước.
Lời nàng nói khiến cho bác sĩ Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng nhìn Giản Yên nói: "Còn chảy máu không?"
Giản Yên lắc đầu: "Em muốn đi vào phòng vệ sinh xem thử."
Bản thân nàng cũng không chắc chắn được đó có phải là xuất huyết hay không, chỉ là cảm thấy rất giống mà thôi.
Bác sĩ Lục nhìn về phía phòng vệ sinh trong phòng làm việc nói: "Chị đỡ em qua đấy."
Giản Yên được bác sĩ Lục nâng đỡ đi vào trong phòng vệ sinh.
Tay nàng khi cởϊ qυầи hơi run, tuy rằng ở trên xe đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng, thế nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn không có dũng khí lớn như vậy.
Hai tay Giản Yên nắm chặt lấy đai lưng quần, cắn răng một cái, cởi xuống.
Ngoài cửa bác sĩ Lục đang đi qua đi lại, Tô Tử Kỳ cũng mắt đầy lo lắng nhìn về phía bên trong phòng vệ sinh, nàng nói với bác sĩ Lục: "Là dấu hiệu trước khi sinh non sao?"
"Cũng không chắc lắm." Bác sĩ Lục nói rằng: "Ba tháng giữa thai kỳ đôi lúc sẽ xuất hiện một vài hiện tượng tiết dịch, nếu như không phải là xuất huyết, thì vấn đề cũng không phải rất lớn, thế nhưng tâm trạng của em ấy không thể lên xuống quá mức, đặc biệt là những chuyện đại hỉ đại bi, nếu gặp phải đều sẽ bị kí©h thí©ɧ."
Tô Tử Kỳ hồi tưởng lại Giản Yên hai ngày nay, đầu tiên là cõi lòng đầy kích động chờ đợi Kỷ Vân Hân quay về nhà, cuối cùng lại trốn một mình ở trong nhà gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân.
Thời điểm nàng đến đón Giản Yên đã nhìn ra rõ ràng có cái gì đó không đúng, đáng lý ra tối hôm qua nên đi đến bệnh viện.
Tô Tử Kỳ có chút hối hận, bác sĩ Lục nói với nàng: "Cái này cũng không có cách nào đoán trước được, thể chất của mỗi người không giống nhau, phản ứng sau khi mang thai cũng không giống, trước đây tôi có một vị bệnh nhân, trong thời gian mang thai thì nguyệt sự đều đến rất bình thường."
Điều này dẫn đến cái bụng của người kia rất lớn mới phát hiện bản thân có thai rồi đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Chuyện này cũng đều không phải là chuyện lạ gì.
Lời của bác sĩ Lục không hề khiến cho tâm trạng của Tô Tử Kỳ thả lỏng, nàng thoáng gật đầu, cửa phòng vệ sinh ở sau lưng xoạt xoạt một tiếng mở ra, vẻ mặt Giản Yên vẫn trắng bệch như cũ, Giản Yên gọi: "Bác sĩ Lục."
Tông giọng hơi trầm, khàn khàn, bác sĩ Lục quay đầu nhìn nàng, giống như muốn chứng thực suy đoán ở trong lòng nói rằng: "Có xuất huyết không?"
"Có một chút."
Bác sĩ Lục gật đầu: "Lượng máu bị xuất huyết có nhiều hay không?"
Giản Yên nhớ lại: "Không nhiều, rất ít."
Bác sĩ Lục cúi đầu viết lên bệnh án, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta đi làm một đợt kiểm tra tỉ mỉ được chứ?"
Đến cùng thì vừa rồi cũng mới xảy ra chuyện như vậy, bác sĩ Lục cũng không dám thất lễ, khi nãy nghi ngờ rằng là co thắt tử ©υиɠ, bây giờ nhìn lại thì giống như không phải, Giản Yên gật đầu: "Được."
Hai người quay đầu đi vào trong phòng kiểm tra, Tô Tử Kỳ muốn đi vào cùng, Giản Yên lại nói: "Tô tỷ chị ở đây chờ em đi."
Tô Tử Kỳ gật đầu, nhìn Giản Yên đi vào trong.
Một lượt kiểm tra qua đi, những mặt khác của cơ thể đều rất bình thường, bác sĩ Lục nói rằng: "Có khả năng là dọa sinh non, phỏng chừng là liên quan đến tâm trạng gần đây của em thay đổi, chị kiến nghị em tạm thời không nên đi quay phim, nghỉ ngơi một hai tuần trước đã, sau khi ổn thỏa rồi mới tiếp tục làm việc."
Dù sao cường độ quay phim của Giản Yên cũng rất cao, dưới tình huống bây giờ, thật sự là không nên tiếp tục.
Giản Yên nghe được bác sĩ Lục nói như vậy nhìn về phía Tô Tử Kỳ, nhìn thấy Tô Tử Kỳ đang cau mày nói: "Cũng không thể tham gia ghi hình chương trình sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Lục ngồi xuống ghế làm việc, trước mặt nàng là giấy tờ kết quả của đợt kiểm tra vừa rồi: "Chính là ngồi lâu dài, trong thời gian bốn, năm tiếng duy trì một cái tư thế, em ấy đều có khả năng sẽ sinh non, hơn nữa ghi hình chương trình cần phải hoạt động không ngừng, dựa theo tình trạng cơ thể hiện tại của em ấy, chắc chắn không thể."
"Đồng thời tôi cũng kiến nghị em ấy tốt nhất nên nằm viện quan sát từ ba đến năm ngày."
Giản Yên nghe xong thì hơi run: "Nằm viện?"
Bác sĩ Lục gật đầu: "Đây là biện pháp ổn thỏa nhất cho em, lỡ như không may có tình huống gì đột ngột xảy ra, chị cũng có thể chạy đến đúng lúc."
Tô Tử Kỳ nhìn về phía Giản Yên, do dự vài giây: "Yên Yên, em thấy thế nào?"
Nằm viện quan sát từ ba đến năm ngày, vậy thì ghi hình tập tiếp theo cơ bản chính là không thể.
Hiện tại Giản Yên nổi tiếng là bởi vì được chương trình nâng lên liên tục, không ít người qua đường thậm chí còn bình luận rằng bọn họ là vì Giản Yên và Kỷ tổng mới đến xem.
Giản Yên chính là một chiêu bài sống, bây giờ nói đẩy đi không tham gia nữa, tiền bồi thường cũng không phải là chuyện cần lo lắng, mấu chốt chính là cần phải tìm lý do gì để từ chối mà không khiến cho người ta nghi ngờ?
Giản Yên nhìn bác sĩ Lục nói: "Em có thể nói hai câu cùng với Tô tỷ không?"
Bác sĩ Lục gật đầu: "Đương nhiên có thể, hai người thương lượng trước đi, chị ra ngoài lấy thuốc cho em."
Giản Yên hắng giọng đáp lại, sau khi bác sĩ Lục rời đi thì Tô Tử Kỳ nói: "Lúc ghi hình phần đầu tiên của chương trình chị vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra tình huống như thế này, không nghĩ tới cuối cũng vẫn xảy ra."
Giản Yên trầm mặc vài giây, Tô Tử Kỳ thở dài: "Chắc chắn không thể tiếp tục tham gia ghi hình chương trình, chúng ta cần phải có một cái lý do gì đó mới không khiến cho người khác nghi ngờ."
Nàng nói xong thì suy nghĩ một chút, bảo là Giản Yên cần phải đóng phim? Như vậy phỏng chừng sẽ bị rất nhiều người qua đường cho rằng Giản Yên không có tinh thần trách nhiệm, chắc chắn phải nhận rất nhiều tiếng xấu.
Giản Yên phục xuất vất vả lắm mới có thể đi đến được bây giờ, không thể bởi vì chuyện này mà bị trượt chân được.
Hay là tìm đến Kỷ tổng bên kia, dù sao Kỷ tổng xin nghỉ ghi hình chương trình cũng bởi vì công việc, bằng không cứ nói Giản Yên cũng có việc bận? Chỉ là như vậy thì phải cần đến Kỷ Vân Hân cùng phối hợp, nhưng mà bây giờ Kỷ Vân Hân vốn không liên lạc được.
Giản Yên nghe xong lời Tô Tử Kỳ nói mím môi, nàng nói rằng: "Chỉ có cách này thôi sao?"
Tô Tử Kỳ nói: "Kỳ thực vẫn còn có cách khác."
Giản Yên giương mắt nhìn: "Cách gì?"
"Scandal."
Giản Yên và Tô Tử Kỳ bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Giản Yên tràn đầy không hiểu rõ, Tô Tử Kỳ không có giải thích thêm cái gì, nàng nói: "Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, em cứ nằm viện tĩnh dưỡng, còn những chuyện khác, tất cả đều giao cho chị xử lý."
Giản Yên còn muốn nói tiếp, Tô Tử Kỳ lại nói: "Nghe chị, được không?"
Ánh mắt của Tô Tử Kỳ rất chắc chắc, Giản Yên gật đầu: "Vâng."
Hai người tán gẫu xong không mất bao lâu thì bác sĩ Lục gõ cửa đi vào, nàng mang Giản Yên đi đến khu phòng bệnh độc lập.
Tô Tử Kỳ trở về thu dọn quần áo của Giản Yên, trước khi rời đi nàng còn nhận được điện thoại của Cố đạo diễn, hỏi nàng rằng buổi tối có tiệc đóng máy, Giản Yên đang ở đâu, có tới hay không.
Tô Tử Kỳ một bên vừa gọi điện thoại vừa lui ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh nghiễm nhiên chính là một căn nhà thu nhỏ, trang trí cũng không phải thuần trắng, mà là một tông màu ấm trông rất ấm áp.
Dụng cụ ở bên trong đầy đủ không thiếu gì cả, nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh đều là đồ mới, mỗi ngày đều được thay đổi.
Giản Yên bị sắp xếp nằm ở trên giường nghỉ ngơi sau đó cũng chưa từng xuống giường, trong lòng nàng vẫn còn nhớ Kỷ Vân Hân.
Toàn bộ phòng bệnh rất yên tĩnh, Giản Yên gọi điện thoại đi sau đó ấn vào nút mở loa ngoài, chờ đợi một chút, sau khi nghe thấy loa ngoài truyền đến một giọng nói máy móc quen thuộc thì nàng cắn môi, cúp điện thoại đi nàng tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Thủy Tuyền.
Rời khỏi Kỷ gia lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên gọi điện thoại cho Kỷ Thủy Tuyền, nếu như Kỷ Vân Hân thật sự gặp chuyện, không lý nào mà Kỷ Thủy Tuyền không biết.
Kỷ Thủy Tuyền vẫn ngồi ở trên ghế làm việc như cũ, tiếng chuông điện thoại thoáng reo lên hắn lập tức liền bắt máy, sau khi giọng nói ở đầu điện thoại bên kia truyền đến một chữ chú thì hắn mới dời điện thoại ra xa một chút, nhìn về phía tên hiển thị: "Yên Yên a."
Giọng nói trầm thấp đi rất nhiều, cảm xúc bên trong cũng không giống như lúc trước, Giản Yên mẫn cảm bắt lấy được, giọng nói nàng khàn khàn phát ra: "Chú, có phải là Vân Hân xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Nói bậy." Kỷ Thủy Tuyền nói: "Con bé đang đi kiểm tra ở công trường, còn chưa có trở về đây."
Ở trước khi xác định được mục đích của Lạc Thời, hắn không muốn tiết lộ tin tức cho người khác biết.
Giản Yên nằm ở trên giường bệnh, nàng nói rằng: "Nhưng mà điện thoại của Vân Hân không gọi được."
"Chắc là hết pin rồi thôi." Kỷ Thủy Tuyền rất kiên trì động viên nói: "Chờ con bé trở về chú nói con bé gọi điện thoại lại cho con."
Giản Yên nghe đến đây thì ngữ khí có chút nghi ngờ hỏi: "Chú đang ở cùng với Vân Hân?"
Kỷ Thủy Tuyền hơi run, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn nói: "Chú đi công tác, tiện đường đi qua nơi này, chuẩn bị tìm Vân Hân bàn bạc công việc một chút."
"Chú đến lúc nào?" Giản Yên hỏi rất nhanh, Kỷ Thủy Tuyền từ hôm qua đến bây giờ đã gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ không có nghỉ ngơi, hắn nặn nặn sống mũi, giọng nói rất mệt mỏi: "Chú đến hồi tối hôm qua."
"Vậy tối hôm qua chú có nhìn thấy chị ấy không?" Giản Yên dùng thái độ hùng hổ doạ người đặt câu hỏi, Kỷ Thủy Tuyền cũng không có đem nàng bất kính để ở trong lòng.
Là sốt ruột đi, quá mức sốt ruột, nên đều quên mất lễ nghi.
Xưa nay Giản Yên ở trong lòng hắn đều là một đứa trẻ ôn nhuyễn, trước đây cho dù bị Vân Hân tổn thương nhưng vẫn sẽ nói chuyện thay cho Vân Hân, sẽ không dễ dàng nổi giận phát hỏa.
Đứa nhỏ này đến Kỷ gia nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt làm bản thân hắn phải đứng dỗ dành ở bên ngoài, thì cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ nổi giận.
Bây giờ hai đứa trẻ đã tiến triển đến cái gì, Kỷ Thủy Tuyền cũng không biết, hắn hỏi: "Con tìm Vân Hân làm cái gì?"
Giản Yên thành thực nói: "Tối hôm qua tụi con đã hẹn nhau về nhà, thế nhưng chị ấy thất hẹn."
Kỷ Tùng Lâm chớp mắt một cái liền hiểu rõ, hắn nói: "Yên Yên a, đôi lúc thất hẹn, cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Giản Yên đã liên tưởng đến cái gì đấy, vành mắt nàng đỏ thấu, viền mắt chua xót, nàng nói: "Vân Hân, chị ấy là bất đắc dĩ sao?"
"Ừ, con bé đúng là vậy." Kỷ Thủy Tuyền kiên định nói.
Giản Yên hỏi câu cuối cùng: "Tối hôm qua hai người có gặp mặt không?"
Kỷ Thủy Tuyền không có trực tiếp đáp lại nàng, mà là nói: "Yên Yên, chú sẽ tìm được con bé, dẫn con bé trở về, để cho hai người tụi con cùng nhau về nhà."
Chú sẽ tìm được con bé, dẫn con bé trở về.
Giải thích rõ ràng cho việc đến tận giờ khắc này Kỷ Thủy Tuyền cũng không biết Kỷ Vân Hân đang ở nơi nào.
Giản Yên lĩnh ngộ được chuyện này trái tim đột nhiên đau nhói, không khác nào bị một người nắm chặt ở trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng bóp lấy một cái, trái tim đập lên một nhịp cũng đều khiến bản thân đau đến thở không nổi.
Nàng sờ sờ bụng dưới, làm hai cái hít thở sâu, phủi đi nước mắt ở khóe mắt nói: "Làm phiền chú."
Kỷ Thủy Tuyền biết nàng đã hiểu rõ ý của mình, hắn cảm thán một câu: "Đứa trẻ ngoan."
Cúp điện thoại đi Kỷ Thủy Tuyền liền ngồi dựa vào ghế văn phòng, cửa bị gõ vang lên, giọng của Phó Cường truyền đến: "Kỷ tổng!"
Kỷ Thủy Tuyền lập tức đứng dậy, hắn vội vàng nói: "Có tin tức sao?"
Phó Cường gật đầu: "Cảnh sát nói có người từng thấy Lạc Thời."
"Ở đâu?" Kỷ Thủy Tuyền đứng lên, bởi vì ngồi trong thời gian dài dẫn đến hai chân đều không có lực, chóng mặt hoa mắt.
Hắn đột nhiên chống tay ở trên bàn làm việc, Phó Cường lập tức tiến lên vài bước đỡ Kỷ Thủy Tuyền, lúc tới gần nhìn xem, thì mới phát hiện tóc của hắn đã bạc trắng hơn rất nhiều.
"Ở vùng ngoại ô có một thôn tên là Trường Viên thôn.
Cảnh sát đã phái người đi rồi."
"Chuẩn bị xe." Kỷ Thủy Tuyền cố nhịn xuống cơ thể không khỏe: "Tôi muốn đi đến đấy."
Đã gần hai mươi bốn giờ chưa hề có một chút tin tức gì, hắn đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, mặc kệ kết quả có phải là xấu nhất hay không, hắn đều muốn tận mắt nhìn thấy.
Phó Cường có chút không đành lòng khuyên: "Kỷ tổng, nếu không cứ để tôi đến, ngài chờ tin tức của cảnh sát đi."
"Chuẩn bị xe!" Tông giọng cất cao, Phó Cường gật đầu: "Vâng."
Ở vùng nông thôn ngoại thành, thôn Trường Viên, đâu đâu cũng toàn là cỏ khô, trên cửa trên tường của từng nhà đều bị vẽ chữ lên.
Nơi này có rất ít dấu chân người, nửa năm đều không có một người ghé đến.
Mà ở tại cửa thôn, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở chỗ đấy, bên trong không có ai, hàng ghế sau của xe có vết máu loang lổ, đã khô lại từ lâu, hiện ra từng khối màu đen.
Bên cạnh xe có dấu chân người, hiện lên trên mặt đất màu vàng, sau đó đi vào bên trong cỏ dại, rồi lại biến mất không còn tăm hơi.
Bên cạnh xe cũng có rất nhiều nhà sàn, lúc này đều được đóng chặt cửa lại, thậm chí trên cửa còn có ổ khóa, chỉ có một căn nhà là nửa mở nửa đóng.
Đi đến nhìn xem, có thể mơ hồ nhìn thấy được một bóng người đang ngồi trên một cái ghế bằng gỗ, hình như cái ghế gỗ kia không chịu được trọng lượng của người này, phát ra tiếng kêu cọt kẹt liên hồi.
Kỷ Vân Hân chính là bị âm thanh này đánh thức.
Hai tay nàng bị trói ở sau lưng, miệng thì bị khăn bẩn nhét vào, mùi vị khó chịu gay mũi khiến cho nàng muốn ho khan nôn ra nhưng lại không có cách nào ho ra được.
Cả khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt bị một miếng vải đen che lại, một màu đen kịt không thấy gì.
Nàng bị đánh ngất xỉu sau đó lại bị tiêm vào thuốc gây mê, bây giờ dược hiệu mới dần dần hết tác dụng, nàng động đậy ở trên đất một chút.
Vừa rồi còn nghe thấy được âm thanh cót két bây giờ lại một chút cũng đều không nghe được cái gì, nàng hoài nghi có phải vừa rồi bản thân mình nghe nhầm hay không.
"A..." Kỷ Vân Hân thử phát ra một chút tiếng động, thế nhưng toàn bộ đều bị khăn bịt miệng bẩn ngăn lại, giọng nói yếu ớt đến độ chỉ có mỗi bản thân mới có thể nghe thấy.
Đầu còn rất đau, chỉ là đã không còn chảy máu, trong vòng mấy phút, nàng tỉnh dậy từ trong mớ hỗn độn đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Bây giờ nàng đang ở đâu, Lạc Thời muốn làm gì, những điều này đều không phải là vấn đề mấu chốt, điều đầu tiên nàng nghĩ đến, là mắt phải nhìn thấy đường trước.
Kỷ Vân Hân nghiêng tai lắng nghe xung quanh, bốn phía không có tiếng hít thở của ai, cũng không có tiếng động khác, nơi này tĩnh lặng đến mức nàng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập của bản thân mình.
Thình thịch thình thịch, nàng ổn định lại tâm trạng của mình sau đó di chuyển vài bước về hướng bên cạnh.
Trống trải, cực kỳ trống trải, giống như căn phòng này không có thứ gì, Kỷ Vân Hân không nhìn thấy đường, nàng chỉ có thể dựa vào cơ thể di chuyển mà cảm nhận ghi nhớ vào trong đầu.
Dây thừng được trói rất chặt, nàng không có cách nào thoát khỏi được, đầu tiên nàng cứ chậm rãi tới gần vách tường, cuối cùng dọc theo vách tường lần mò theo xung quanh, vọng tưởng có thể tìm được khung cửa.
Nàng di chuyển đại khái được mấy phút thì đυ.ng vào một vật, bằng cảm giác của mình, đoán rằng đây hẳn là cái bàn.
Nàng không nhìn thấy đây là cái bàn gì, cũng không có cách nào nhìn thấy đồ vật ở trên bàn, chỉ có thể bằng cảm giác bước qua bên cạnh cái bàn, sau đó nàng tiếp tục theo vách tường đi dạo quanh một lượt.
Cứ lần mò theo cảm giác như vậy, nàng không tìm thấy bất kì một cái khung cửa nào.
Trong lòng Kỷ Vân Hân có chút lành lạnh, nàng vẫn không từ bỏ ý định dựa theo cảm giác vừa rồi lần mò đi thêm một lần nữa, vẫn không thu hoạch được gì, những gì xung quanh sờ vào trên tay đều có cảm giác giống như là xi măng, vừa thô ráp lại cứng rắn.
Thể lực có hạn, hơn nữa bởi vì mất máu, Kỷ Vân Hân không có tiếp tục thử nghiệm lại lần thứ ba.
Đại khái nàng có thể vẽ lại được căn phòng này ở trong lòng, cuối cùng nàng di chuyển đến cái bàn bên cạnh, dùng sức tông vào cái bàn, nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích, giống như cái bàn này được khảm vào trong vách tường, một chút cũng không động đậy.
Kỷ Vân Hân chưa từ bỏ ý định lại tông vào một lần nữa, lần này nàng nghe thấy một tiếng loảng xoảng phát ra, giống như có cái gì đấy rơi xuống đất, nghe âm thanh này hẳn là một chai thủy tinh bị vỡ.
Lập tức trong không khí truyền đến một trận mùi rượu, nồng nặc đến mức Kỷ Vân Hân thoáng nhíu mày.
Tình huống bây giờ không cho phép nàng ghét bỏ, phải tìm cách chạy thoát trước, Kỷ Vân Hân nghĩ đến điểm này hai tay ở phía sau liền mày mò tìm kiếm ở dưới đất, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào một vật sắc bén, lập tức có máu chảy ra.
Là mảnh chai thủy tinh.
Kỷ Vân Hân bị chảy máu nhưng khuôn mặt lại không hề có bất kỳ vẻ thống khổ nào, so với chảy máu, thì nguy hiểm không biết tên mới càng đáng sợ hơn, đặc biệt là dưới tình thế ở trong bóng tối như bây giờ.
Nàng dùng tay sờ xoạng mảnh chai, xung quanh mảnh chai có rất nhiều cạnh sắc bén, đầu ngón tay của nàng bị cắt trúng rất nhiều lần.
Cuối cùng Kỷ Vân Hân cũng tìm thấy được cạnh mà bản thân cho rằng thích hợp để cắt nhất, nàng dùng lực cứa vào dây thừng đang trói chặt tay mình.
Cũng không phải rất thuận lợi, vấn đề ở đây là tư thế của nàng, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác, mảnh chai này lại rất sắc bén, nàng cầm trên tay thỉnh thoảng bị cắt đến rách da chảy máu.
Máu chảy ra từ những vết thương dính vào trên mảnh chai, lúc này chả khác nào là dầu bôi trơn, suýt chút nữa Kỷ Vân Hân đã không cầm được.
Cắt được mấy phút thì nàng không thể không dừng động tác tay lại, chờ đến khi máu ngừng chảy lại tiếp tục cắt dây thừng giống như ban đầu.
Cứ như vậy nhiều lần, cũng không biết qua bao lâu, dây thừng rốt cục cũng bị cắt đứt, cơ thể Kỷ Vân Hân liền thả lỏng!
Nàng không nóng vội tháo dây thừng ra ngay lập tức, mà là ngồi yên lặng mấy phút, xác nhận bên cạnh không có người sau đó nàng mới lấy bịt mặt và khăn bẩn trong miệng xuống.
Đôi mắt đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng, nàng híp mắt nhìn xung quanh, tất cả rất mờ mờ ảo ảo.
Căn phòng này không tính là sáng sủa, nhưng cũng không có tối mịt.
Kỷ Vân Hân từ lúc bắt đầu híp mắt cho đến dần dần làm quen chậm rãi mở mắt ra, cũng nhìn thấy xung quanh rõ ràng.
Quả nhiên giống như nàng tưởng tượng, bên trong căn phòng này không có thứ gì, hoàn toàn trống rỗng, vách tường bốn phía đều là xi măng, trên đầu có một cái cửa sổ trời hình vuông, ánh mặt trời chính là chiếu xuống từ nơi đó.
Cả căn phòng chỉ có mỗi một cái bàn, trên bàn còn có ba, bốn chai rượu, tất cả đều trống rỗng, trên đất là những mảnh vỡ thủy tinh mà nàng vừa làm ngã.
Có lẽ là Lạc Thời đã từng ngồi ở chỗ này uống rượu, bây giờ không biết đã đi đâu, thời gian dài như vậy, nàng gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà Lạc Thời cũng đều chưa đến đây, giải thích rõ ràng cho việc hắn không có ở gần nơi này.
Vẻ mặt Kỷ Vân Hân hơi trầm xuống suy nghĩ, nhất định phải nhân lúc hắn ta không có mặt trong khoảng thời gian này mà chạy đi!
Nhưng mà lối ra ở chỗ nào?
Đôi mắt nàng nhìn về bốn phía xung quanh, toàn bộ đều là bùn đất hỗn độn, đừng nói là khung cửa, thậm chí ngay cả một dấu vết của cánh cửa cũng đều không có.
Không có lối ra sao?
Chắc chắn là có lối ra, không có lối ra thì làm sao nàng vào được? Lạc Thời lại làm sao mà vào được?
Nàng dựa vào cái bàn bên cạnh, nắm lấy mảnh chai, lại tìm tòi ở trong phòng một lần nữa, đã sờ soạng khắp nơi không thấp hơn sáu, bảy lần, đến độ nàng không thể quen thuộc hơn cái cảm giác sờ vào xi măng được.
Xung quanh đúng là không có cửa bí mật nào, phía dưới không có, phía trên thì sao?
Kỷ Vân Hân ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ trời, quá cao, cho dù nàng có đứng ở trên bàn cũng không với tới...
Trên bàn?
Kỷ Vân Hân quay đầu nhìn cái bàn, trong lòng còn nghi vấn vài giây cuối cùng nàng vẫn trèo lên trên mặt bàn.
Tay nàng sờ lên đống bùn đất hỗn độn ở bên cạnh cái bàn, hình như so với cảm giác vừa rồi thì không giống lắm.
Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, dùng mảnh chai đâm vào vách tường ở trước mắt, giống như trong suy nghĩ, phía trên bị lủng một lỗ, này không phải là vách tường.
Sau khi nàng xé vách tưởng giả xuống thì nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, không có được khóa lại, Kỷ Vân Hân dán lỗ tai vào bên cạnh lắng nghe một lát, rốt cuộc chỉ nghe thấy có mỗi tiếng gió rít gào sau đó nàng mới đẩy cửa ra.
Khung cảnh bên ngoài khiến cho nàng thở phào một hơi, khuôn mặt lộ ra một chút dáng vẻ ung dung không nhìn thấy được.
Bên ngoài chính là cỏ dại khô héo, còn có nhiều căn nhà sàn đếm không hết, nàng ngẩng đầu quan sát.
Thì ra nơi nàng bị nhốt là một tầng hầm dưới đất, mở cửa ra thì có thể nhìn thấy được mặt đất màu vàng và cỏ khô.
Mặc kệ nơi này là nơi nào, nàng bước ra ngoài trước rồi lại nói.
Kỷ Vân Hân lập tức bò ra từ ô cửa nhỏ hẹp, cái cửa này không thể đứng thẳng người đi ra ngoài được, chỉ có thể nửa ngã người xuống bò ra từ bên trong.
Động tác của Kỷ Vân Hân rất cẩn thận, ánh mắt liếc nhìn xung quanh liên tục, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh đây thì tay chân của nàng mới nhanh hơn một chút.
Còn chưa kịp đứng dậy thì trước mặt đã xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Động tác chuẩn bị đứng dậy của Kỷ Vân Hân hơi ngừng lại, nàng lập tức chuyển động về hướng bên cạnh nhưng ngược lại đã bị người kia kéo lấy cổ áo khoác!
Nàng vẫn ăn mặc bộ tiểu tây trang nhạt màu lúc còn ở trong công ty kia, trang phục vốn dĩ thẳng tắp bây giờ đã nhăn nhúm khắp nơi, xung quanh áo đều nhiễm phải vết máu, mái tóc được buộc lên tỉ mỉ từ trước đến giờ lúc này đã vô cùng ngổn ngang, một vài sợi tóc dán vào bên lỗ tai, ngoại trừ máu thì còn có mồ hôi, bị ánh mặt trời chiếu vào sáng lên lấp lánh.
Lạc Thời kéo theo cổ áo của nàng, Kỷ Vân Hân nhân lúc hắn không đề phòng đưa tay ra cầm mảng chai thủy tinh trên tay chuẩn bị đâm hắn, nhưng không ngờ cổ tay lại bị hắn khống chế giữ chặt! Tay Lạc Thời hơi dùng sức, mảnh thủy tinh trên tay Kỷ Vân Hân liền rơi trên mặt đất, ánh lên ánh quang lạnh lẽo.
Cho dù bây giờ Kỷ Vân Hân cả người đầy chật vật, thế nhưng nàng vẫn rất có khí thế như cũ hỏi hắn: "Lạc Thời, cậu muốn cái gì, chúng ta có thể thương lượng."
"Muốn cái gì sao?" Lạc Thời cười lạnh, cả khuôn mặt hắn chìm dưới ánh mặt trời có một loại cảm giác âm trầm.
Kỷ Vân Hân quay đầu, hắn dùng ánh mắt cay độc ngắm nhìn Kỷ Vân Hân từ trên xuống dưới, nói rằng: "Tôi chỉ là muốn Kỷ tổng nếm thử cảm giác thành công vất vả lắm mới nhận được nhưng cuối cùng lại là dã tràng xe cát!"
Vất vả lắm mới thoát ra được từ bên trong cái tầng hầm kia, gặp biết bao khó khăn trắc trở, bị thương vô số lần, vui sướиɠ khi thoát ra ngoài, cho rằng đã chạy thoát, thế nhưng sau khi bước qua cánh cửa một bước lại bị hắn dập tắt, hắn muốn Kỷ Vân Hân phải trải nghiệm cái cảm giác này!
Vừa rồi bàn tay của Kỷ Vân Hân bị mảnh thủy tinh tạo ra rất nhiều vết rách, giờ khắc này bị Lạc Thời bóp chặt, có rất nhiều vết rách bắt đầu chảy máu một lần nữa, đau đến mức cả người nàng run lên, cho dù là như vậy, nàng vẫn như cũ kiên định nói: "Lạc Thời, chúng ta đàm luận một cái điều kiện đi?"
"Đương nhiên là phải nói đến điều kiện rồi, chỉ là không phải bây giờ."
Kỷ Vân Hân bị hắn trói lại, nàng không có cách nào để cử động, vẻ mặt nàng vẫn một mực kiên định: "Bây giờ cậu quay đầu vẫn còn kịp."
Lạc Thời quay đầu nhìn nàng, không có lên tiếng, chỉ đơn giản bật cười, nụ cười khiến con người ta không rét mà run.
Thân người của hắn phóng to ở trong con ngươi của Kỷ Vân Hân lấy ra một con dao, cơ thể của người ở trong tay tức khắc liền mềm xuống.
Lạc Thời vừa hát vừa vác Kỷ Vân Hân lên chiếc xe màu đen, hắn lái xe ra khỏi thôn khoảng chừng mấy mét lại đổi sang một chiếc xe màu trắng, lại nhét Kỷ Vân Hân vào trong cốp sau sau đó hắn mới ưỡn người leo lên xe tiếp tục chạy về phía trước.
Tiếng hát tung bay theo gió, từng chiếc xe cảnh sát băng băng chạy đến, cùng với những tiếng hát tung bay kia chỉ như là gặp thoáng qua..
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hợp Cửu Bất Phân
- Chương 100: Chúng Ta Đàm Luận Một Cái Điều Kiện Đi