Giản Yên không có nhận được tin nhắn trả lời của Kỷ Vân Hân, nàng cầm điện thoại di động suy nghĩ, là đang làm việc sao? Nhưng không phải chị ấy nói là hội nghị đã kết thúc rồi hay sao? Không phải bây giờ là thời gian nghỉ trưa hay sao? Nàng suy nghĩ lung tung rốt cuộc tiếp tục gửi tin nhắn cho Kỷ Vân Hân: Đã ăn cơm chưa?
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắn ngủi vài nhịp truyền đến từ chỗ ngồi phía sau, Lạc Thời quay đầu cầm điện thoại ở hàng ghế phía sau lên nhìn xem màn hình, nhìn thấy người gửi tin nhắn là Giản Yên thì hắn cau mày, Giản Yên sao? Hình như nhìn có quen mắt một chút, thế nhưng đầu óc hắn lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Quanh năm hắn đều đối đãi ở tại nước J, đối với chuyện trong giới giải trí cũng không hiểu biết cho lắm, cho dù Giản Yên thường xuyên xuất hiện ở Weibo trong nước, hắn cũng chỉ là nhìn quen mắt mà thôi.
Lạc Thời chăm chú nhìn điện thoại di động vài giây kéo tay Kỷ Vân Hân qua mở khóa vân tay, trả lời cho người ở đầu điện thoại bên kia một câu: Rồi.
Trả lời rất lạnh nhạt, Giản Yên nhận được tin nhắn thì vẻ mặt có chút kinh ngạc, là bận rộn đến không rảnh trả lời sao? Lẽ nào là đang họp nên lén lén lút lút gửi tin nhắn trả lời cho mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này càng cao, Giản Yên cũng không có xem nàng trả lời lạnh nhạt để ở trong lòng, nàng lại gửi tin nhắn cho Kỷ Vân Hân: Tôi đi quay, chị cứ làm việc đi.
Lần này đối phương không có trả lời lại, Giản Yên nghĩ đến những gì Kỷ Vân Hân đã nói hôm trước, cái gì mà em gửi một cái chị sẽ gửi lại hai cái, đều là lừa người.
Nàng hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ đêm nay trở về phải cố gắng tính sổ với người kia mới được.
Cách đó không xa Tô Tử Kỳ vẫy tay đối với nàng, Giản Yên ngẩng đầu, bước nhỏ chạy tới, Tô Tử Kỳ nói: "Thay hí phục đi."
Giản Yên không hiểu: "Không quay phần kết sao?"
"Cảnh Viên nói cơ thể của cô ấy không thoải mái, đi nghỉ ngơi một chút rồi, cho nên quay phân cảnh của em trước."
Giản Yên không có hỏi nhiều, toàn bộ đoàn phim đều rất hiểu ý tránh nhắc tới sự kiện trên Weibo kia.
Từ hôm qua lộ ra ánh sáng đến bây giờ đã hơn mười hai tiếng đồng hồ, đoàn đội của Cố Khả Hinh bao gồm cả bản thân nàng đều không hề làm sáng tỏ một chút.
Mấy tiếng trước bản thân nàng còn nhắn tin cho đoàn phim, không thể không biết chuyện này được, vậy khả năng chỉ có một trường hợp duy nhất, đó là sự thật, nên không có gì để giải thích.
Tuy rằng toàn bộ người trong đoàn phim không biết Cảnh Viên và Cố Khả Hinh đến cùng có phải là quan hệ tình nhân hay không, thế nhưng quan hệ lúc trước của hai người đều ám muội như vậy, bây giờ Cảnh Viên lại như là bị bỏ rơi, cho nên bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Giản Yên đi theo phía sau Tô Tử Kỳ đi đổi hí phục, phòng thay đồ không có ai, Cảnh Viên buổi trưa vẫn còn ở nơi này đã không thấy tung tích, Tô Tử Kỳ nói: "Đang ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh."
Giản Yên yên lặng gật đầu, ôm hí phục tiến vào bên trong phòng thay đồ.
Lúc bước ra thì nàng theo thói quen đưa mắt nhìn điện thoại, tin nhắn gửi cho Kỷ Vân Hân vẫn như cũ không nhận được hồi đáp, nàng mím mím môi rời khỏi phòng thay đồ.
Phân cảnh của nàng đã quay đến đoạn cuối cùng, nếu như dựa theo nội dung trong tiểu thuyết gốc, thì coi như đoạn nàng và Thanh Hàn ở tại Côn Luân Quật là phần kết.
Thế nhưng khi quay phim thì phần kết đã được tiến hành sửa đổi kịch bản, nàng chờ đợi ở trong Côn Luân Quật sắp được trăm năm, cuối cùng biết được một chút tin tức về Triệu Lâm khi chuyển thế từ chỗ của Thanh Hàn.
Nàng nhìn thấy Triệu Lâm khi chuyển thế là lúc thiên hạ nay đã thái bình thịnh vượng, hắn không có làm quan cũng không có tiến vào triều đình, mà là trở thành một cậu công tử trong một gia đình giàu có ở Giang Nam, từ nhỏ đã có cơm ngon áo đẹp, được nâng ở trong lòng bàn tay lớn lên, không cần lo về cuộc sống sau này.
Thời điểm Linh Nguyệt tìm tới hắn cũng là lúc hắn đã đến tuổi hôn phối, nhưng bởi vì không muốn nghe theo lời trưởng bối sắp xếp mà đào hôn, đánh bậy đánh bạ trùng hợp, hắn và Linh Nguyệt gặp lại nhau ở trong một phòng trọ của một khách điếm tại Côn Luân Sơn.
Linh Nguyệt sống nhiều năm như vậy tiếc nuối duy nhất chính là ở trước khi Triệu Lâm qua đời thì không thể nắm chặt đôi tay kia, không thể nhận được nhánh cỏ khô kia.
Cái gai ở trong lòng này nàng đã chôn giấu sắp được một trăm năm, cùng gặp lại với Triệu Lâm nàng quyết định sẽ vì bản thân mình sống một lần, liều lĩnh muốn ở bên cạnh hắn.
Thanh Hàn đối với lựa chọn này của Linh Nguyệt cũng không có nói ra bất kỳ dị nghị gì, nàng cũng nhìn ra Linh Nguyệt buồn bả nhiều năm như vậy, nếu như có thể có chuyện khiến cho Linh Nguyệt vui vẻ, nàng nguyện ý để Linh Nguyệt rời đi.
Linh Nguyệt rời khỏi Côn Luân Quật thì đem nội đan trả lại cho Thanh Hàn, hơn một trăm năm, nàng đã tìm được cách lấy nội đan ra mà không để cho mình hồn phi phách tán.
Chỉ là như vậy nàng sẽ trở thành một người bình thường, không có nội đan hộ thể, nàng sẽ sinh lão bệnh tử, giống như một người phàm.
Thanh Hàn không nỡ để cho nàng đưa ra quyết định này, khuyên can nhiều lần, cũng khuyên nàng sau khi tiếp xúc nhiều với Triệu Lâm rồi hẳn đưa ra quyết định.
Thế nhưng Linh Nguyệt khư khư cố chấp, nàng đưa mắt nhìn Thanh Hàn nói bản thân mình đã sớm muốn làm như vậy rồi, năm đó Yến Tô qua đời, nàng đã nghĩ muốn đem nội đan đưa cho Yến Tô, thế nhưng nàng biết tiểu thư và Yến tướng quân sẽ không đồng ý.
Nhiều năm được như vậy là tiểu thư cho nàng, bây giờ còn có thể gặp được Triệu Lâm khi chuyển thế, nàng đã rất mãn nguyện.
Cho dù không thể cùng Triệu Lâm ở bên nhau, nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy, vốn dĩ chỉ là vật nên trở về với nguyên chủ mà thôi.
Thanh Hàn thấy thế cũng không biết nên nói cái gì, thiên hạ không có ai không muốn trường sinh bất lão, nhưng cái cô nương ngốc này lại chỉ muốn khôi phục trở lại làm người phàm, Thanh Hàn chỉ nói với Linh Nguyệt rằng nếu như Triệu Lâm phụ nàng, nàng có thể trở về Côn Luân Quật.
Linh Nguyệt cười, làm sao có khả năng sẽ phụ nàng đây? Hai người có duyên phận ba đời, vốn nên ở cùng một chỗ.
Nhưng mà sự thật vốn không như mong muốn.
Sau khi nàng trở về Triệu gia cùng với Triệu Lâm, thì cha mẹ Triệu gia lấy lý do nàng không rõ lai lịch cho nên không đồng ý, sau đó cuối cùng cũng đồng ý, thế nhưng lại sắp xếp cho nàng bái một quan chức địa phương làm cha.
Nàng không muốn, cha mẹ Triệu gia cũng không có miễn cưỡng ép buộc nàng, sau đó vẫn chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ.
Chỉ là hôn lễ này cũng không phải là hôn lễ của nàng, mà là hôn lễ của Triệu Lâm cùng với một nữ nhân khác.
Nàng ăn mặc lễ phục đỏ thẫm bị trói ở bên trong sài phòng (nhà kho chứa củi thời xưa), nghe thấy tiếng pháo nổ rộn ràng bên ngoài, nàng phản kháng đến thương tích đầy người, dây thừng cắt rách cổ tay nàng, máu tươi chảy xuống, cuối cùng nàng cũng không thể ngăn cản được màn hôn lễ kia.
Dưới ống kính, hai tay Linh Nguyệt bị trói lại, cổ tay có vết máu, mái tóc nàng ngổn ngang, trong miệng có nhét vào một miếng vải, gia đinh đứng ở trước mặt nàng, thấy nàng không thành thật thì dùng roi đánh lên trên người nàng!
Một nữ nhân không cha không mẹ, không rõ lai lịch mà dám vọng tưởng muốn trở thành Phượng Hoàng bò lên trên đầu cành Triệu gia, thực sự là nằm mơ!
Gia đinh tàn nhẫn thấy rõ, hắn đứng trước mặt Linh Nguyệt cúi người xuống, thấp giọng nói: "Không phải ngươi muốn thành thân cùng với thiếu gia sao? Đêm nay liền cho ngươi nhìn thấy, dáng vẻ của thiếu gia khi thành thân."
Linh Nguyệt quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn hắn, nàng sinh hoạt ở trong Côn Luân Quật nhiều năm như vậy từ lâu đã không có tiếp xúc với người khác.
Lúc trước ở trong cung nàng là người thân cận nhất bên cạnh Thanh Hàn, không người nào dám đem chủ ý đánh lên trên người nàng, cho nên nàng vẫn duy trì ảo tưởng tốt đẹp nhất đối với tình người, cho dù không tốt đẹp, nàng cũng không nghĩ tới sẽ ác liệt như vậy.
Gia đinh đối đầu với ánh mắt vắng lặng cao ngạo kia của nàng thì lập tức khó chịu, giơ tay tiếp tục đánh nàng, Linh Nguyệt quay đầu đưa mặt về hướng khác!
"OK!" Sao khi Cố đạo diễn hô lên thì người gia đinh tàn nhẫn vừa rồi lập tức cúi người xuống hỏi: "Giản Yên, cô không sao chứ?"
Giản Yên lắc đầu: "Không sao."
Lúc gia đinh phất tay thì nàng nghiêng đầu làm động tác giả, vì lẽ đó nhìn như là đánh, nhưng thật ra lại không có đυ.ng trúng nàng.
Giản Yên nói xong nhìn thấy thợ trang điểm đi lại đây bổ trang cho nàng, Tô Tử Kỳ cũng đi theo sau lưng thợ trang điểm bước lên nói: "Cảnh Viên về rồi, quay xong phân cảnh này thì trở về thôi."
"Về rồi sao?" Giản Yên hơi kinh ngạc sau đó gật đầu: "Cũng tốt."
Đêm nay nàng cũng có việc, về sớm một chút đi đến chung cư cũng được, Tô Tử Kỳ vỗ vỗ bả vai nàng: "Còn có một chút là xong, chị đi thu dọn đồ đạc trước cho em."
Giản Yên gật đầu cười: "Vâng."
Sau khi Tô Tử Kỳ rời đi thì Cố đạo diễn tiến lại đây dẫn kịch bản cho Giản Yên.
Giản Yên đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, nàng thỉnh thoảng đưa tay đỡ eo, không biết có phải là do đóng phim có chút lâu hay không, nàng luôn cảm giác phần eo khá đau mỏi.
Cuối cùng quay xong một phân cảnh cũng không có dằn vặt quá lâu, sau khi quay đi quay lại ba lần rốt cục cũng được đạo diễn cho qua.
Hai tay của Giản Yên bị trói ở sau lưng có chút khó chịu, lúc nới lỏng dây thừng ra thì hai vai của nàng đau đến suýt chút nữa thì không đứng dậy nổi.
Tô Tử Kỳ phủ lên thêm cho nàng một chiếc áo khoác, hai người cùng chào hỏi với Cố đạo diễn, Cố đạo diễn hỏi: "Đi về khách sạn sao? Phân cảnh của em cũng sắp đóng máy rồi, dành thời gian đi ăn một bữa cơm cùng với chúng tôi đi?"
Giản Yên suy nghĩ: "Lần sau đi ạ."
Cố đạo diễn không có miễn cưỡng, hai người hẹn lần sau ăn cơm sau đó Tô Tử Kỳ hỏi Giản Yên: "Đi đâu?"
Giản Yên cười cười: "Làm sao Tô tỷ biết em không phải trở về khách sạn?"
"Vẻ mặt của em bán đứng em kìa." Tô Tử Kỳ nói: "Đi gặp Kỷ tổng?"
Giản Yên suy nghĩ một chút: "Cũng không kém như vậy bao nhiêu."
Đây là trả lời kiểu gì? Tô Tử Kỳ không hỏi nhiều, nàng dẫn theo Giản Yên lên xe.
Giản Yên ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, nàng mở điện thoại di động lên, vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào từ Kỷ Vân Hân, đang rầu rĩ không vui thì Tô Tử Kỳ nói: "Xem cái gì vậy?"
Giản Yên lập tức thoát khỏi WeChat nói rằng: "Tùy tiện xem thôi ạ."
Nàng nói xong nghĩ đến chuyện của Cố Khả Hinh, theo bản năng ấn vào trong Weibo, nhìn thấy hot search vẫn ồn ào không ngớt như cũ, nàng hỏi: "Cố lão sư vẫn chưa làm sáng tỏ sao?"
"Làm sáng tỏ?" Tô Tử Kỳ nói: "Nếu như cô ấy muốn làm sáng tỏ thì làm sao có khả năng sẽ kéo dài tới bây giờ."
Làm sáng tỏ thì cũng có giai đoạn hoàng kim, hiện tại rất rõ ràng, đã qua cái giai đoạn hoàng kim đó rồi, chuyện của Cố Khả Hinh và Ôn Tửu được rất nhiều người xem như là đã chắc chắn thành sự thật.
Hai người cùng ra vào một khách sạn, tuy rằng hành động của hai người không có thể hiện bất kỳ sự thân mật nào, thế nhưng đồng thời việc hai người tiến vào trong khách sạn cũng không phải là giả, mà bây giờ không làm sáng tỏ cũng không phải là giả, trùng hợp bổ trợ nhau, hai cái giả chính là thật.
Chuyện của hai người bọn họ là thật.
Giản Yên nghĩ đến bóng người Cảnh Viên ngồi một mình thất thần ở trong phòng nghỉ ngơi tự dưng có chút đau lòng, nàng hỏi Tô Tử Kỳ: "Tô tỷ, chị nói thử xem Cố lão sư, sẽ không phải thật sự có quan hệ cùng với Ôn Tửu đấy chứ?"
Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: "Em xem chị như là thám tử hay là thầy bói?"
Giản Yên bị trêu chọc cười lên: "Em cảm thấy chị cũng gần giống như vậy."
Ngữ khí của Tô Tử Kỳ hơi trầm xuống: "Cảnh Viên này, khó nói."
Giản Yên trầm tư suy nghĩ gật đầu, xe sắp chạy tới Vi Anh Hoa Uyển thì nàng hô: "Ngừng lại ở ngay đây đi."
Tô Tử Kỳ hỏi: "Không cần lái xe vào sao?"
Giản Yên lắc đầu: "Không cần, em xuống mua một thứ."
Tô Tử Kỳ: "Sáng mai cần chị tới đón em không? Hay là đi cùng với Kỷ tổng?"
Giản Yên đội lên mũ và khẩu trang, kính râm che khuất hai mắt, áo gió kéo lên phía trên, che kín cả khuôn mặt, nàng nói rằng: "Sáng mai em gọi điện thoại cho chị."
Tô Tử Kỳ ừm một tiếng, lúc Giản Yên xuống xe thì nàng thoáng gọi: "Yên Yên."
Giản Yên quay đầu: "Hả?"
Trên mặt Tô Tử Kỳ có chút không tự nhiên, hai gò má ửng đỏ: "Cũng không có gì, chú ý cơ thể, không thể chơi quá bạo."
Giản Yên chợt nghe xong không có phản ứng lại, sau đó mới ý thức được là Tô Tử Kỳ đang nói cái gì, nàng nghĩa chính ngôn thuận nói: "Tô tỷ chị nghĩ đi đâu vậy, em với Vân Hân không có..."
Tô Tử Kỳ ho nhẹ: "Được rồi đừng nói nữa, đi đi."
Đồng ý nghệ sĩ mang thai, đưa nghệ sĩ đi hẹn hò, còn chăm sóc nghệ sĩ chú ý chuyện phòng the một chút, một quản lý như vậy, sợ rằng khắp thiên hạ này chỉ có một mình nàng.
Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn theo phương hướng mà Giản Yên rời đi có chút bất đắc dĩ, luôn cảm thấy nàng cách mục đích của bản thân, càng ngày càng xa.
Quả nhiên, kế hoạch không đuổi kịp dòng đời biến hóa.
Hai mắt nàng nhìn thêm một chút sau đó quay đầu xe rời đi.
Giản Yên tiến vào trong một tiệm bán hoa, nàng che kín mặt mũi khiến bà chủ tò mò nhìn xem một chút, thế nhưng nhìn nhìn cũng không nhận ra được là ai.
Giản Yên mua hai bó hoa sau đó trực tiếp đi về hướng tòa chung cư kia, trên đường còn không quên gửi tin nhắn cho Kỷ Vân Hân: Lên máy bay rồi sao?
Mãi cho đến khi nàng đứng trước cửa nhà thì điện thoại cũng đều không có nhận được bất kỳ tin nhắn phản hồi nào.
Giản Yên nhíu mày, nàng có chút mờ mịt gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, đối phương lại tắt nguồn.
Nàng nhún vai, đoán rằng giờ này Kỷ Vân Hân đã lên máy bay rồi, nàng thu hồi điện thoại di động lại đứng ở trước cửa nhà, làm xong vài cái hít thở sâu mới dùng chìa khoá mở cửa.
Đã rất lâu rồi không có tiến vào nơi này, Giản Yên đứng ở trước cửa đi đến nhìn vào, con ngươi co rút lại, một tay cầm lấy dây túi xách, một tay xiết chặt túi đóng gói hoa ở bên ngoài.
Túi đóng gói phát ra tiếng vang xột xoạt chói tai, điều này làm cho nàng nghĩ đến quãng thời gian mới vừa chuyển đi.
Lúc đấy nàng thường xuyên gặp ác mộng về căn nhà này, nàng mơ thấy chính mình lại trở về đây, mỗi ngày chờ Kỷ Vân Hân về nhà, nhưng người kia vẫn không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại như cũ, cũng không có trở về nhà như cũ.
Nhiều lần nàng ngồi chờ đến phát hiện bản thân mình đang giãy dụa ở trong một cái bồn tắm lớn chứa đầy nước, mỗi lần giật mình tỉnh dậy cả người nàng đều ướt dẫm cứ như là từ trong bồn tắm bước ra ngoài.
Cái căn nhà này mang đến cho nàng quá nhiều ký ức không tốt đẹp, hầu như không có một việc nào là vui vẻ.
Đoạn thời gian mới vừa dọn đến, mỗi ngày nàng đều ảo tưởng lúc nào thì Kỷ Vân Hân sẽ về nhà ăn một bữa cơm tối.
Nàng bắt đầu đi học, đi học nấu nướng, đi học làm một người vợ ngoan ngoãn, nàng không đi quấy rối công việc của người kia, vọng tưởng người kia quay đầu lại nhìn mình, nhưng mỗi lần đều phí công vô ích, nàng đều bị vứt bỏ ở nơi đây, không người hỏi thăm.
Kỷ Tùng Lâm không chỉ một lần khuyên nàng chuyển về nhà cũ, lúc trước hắn cho hai người căn nhà làm quà kết hôn này là vì lấy lí do hai người ở nhà cũ không tiện, một mình sinh hoạt ở bên ngoài ít nhiều gì cũng đều sẽ nảy sinh tình cảm.
Nhưng hắn nghĩ sai Kỷ Vân Hân rồi, khi biết Kỷ Vân Hân sau khi chuyển ra ngoài cũng chưa hề trở về nơi này đến một lần, Kỷ Tùng Lâm liền tìm Kỷ Vân Hân nháo lên một trận, cãi nhau, trách mắng.
Thế nhưng đều không có ngoại lệ gì khác, Kỷ Vân Hân vẫn như cũ làm theo ý của bản thân, căn bản không đem lời nói của hắn để ở trong lòng.
Như vậy Kỷ Tùng Lâm liền khuyên Giản Yên chuyển về nhà cũ, nhưng mà Giản Yên làm sao cam lòng chuyển về được, đây là căn nhà của nàng và Kỷ Vân Hân, cho dù là ở một mình, nàng cũng muốn bảo vệ nơi này.
Đúng, ngay lúc đó nàng chính là mù quáng như vậy, một mực tin tưởng Kỷ Vân Hân nhất định sẽ trở về.
Sau đó đυ.ng vào nam tường, vỡ đầu chảy máu mới biết bản thân mình sai.
Vậy lần này thì sao?
Giản Yên đi vào bên trong hai bước, cánh cửa sau lưng nàng ầm một tiếng đóng lại, cơ thể của Giản Yên cũng theo bản năng bắt đầu căng thẳng.
Nơi này giống như là đã rất lâu rồi không có ai ở lại, trong không khí có mùi của bụi bặm.
Giản Yên nghiêng đầu thì nhìn thấy trên kệ để giày vốn đã được nàng dọn dẹp sạch sẽ trước khi rời đi có một đôi dép được đặt ở bên ngoài.
Là Kỷ Vân Hân đã trở lại.
Nhận thức được điều này khiến cho cảm xúc vốn đang rất bất an của nàng được bình yên bao phủ, Giản Yên tự trách bản thân mình không nên nhạy cảm như vậy, nàng đã đồng ý trở về, thì phải tin tưởng vào quyết định lần này của mình.
Cửa sổ phòng khách và phòng ngủ đều bị đóng lại, Giản Yên đi tới trước cửa sổ mở ra hai cái, lập tức có khí ấm phả vào mặt, chen lẫn hương thơm không tên thổi vào từ phía bên ngoài.
Cảm xúc căng thẳng của Giản Yên triệt để thanh tĩnh lại, vốn dĩ nàng định nhân lúc Kỷ Vân Hân không có ở đây chuẩn bị đến trước quét tước nhà cửa lại một lần.
Thế nhưng ngày hôm nay nàng đóng phim đến eo bị đau, thực sự không có tinh lực đi quét tước giống như ý định, cho nên nàng chỉ đơn giản mở ra toàn bộ cửa sổ sau đó ngồi dựa vào trên ghế sô pha.
Ánh mặt trời nhỏ vụn ở ngoài cửa sổ đã dần dần không còn nhìn thấy, Giản Yên đoán thời gian không chênh lệch bao nhiêu sau đó mới gọi thức ăn ngoài.
Thời gian Kỷ Vân Hân hẹn với nàng là bảy giờ, bây giờ còn chưa đến sáu giờ, chờ Kỷ Vân Hân trở về thì cơm tối cũng gần như được giao đến, Giản Yên suy nghĩ bấm điện thoại di động.
Đến cùng thì nàng cũng đã sinh hoạt ở đây được hai, ba năm.
Cửa hàng xung quanh đây chỗ nào bán đồ ăn gì, ăn có ngon không nàng đều biết được.
Nàng trước khi gọi thức ăn ngoài thì có gọi cho Kỷ Vân Hân một cuộc điện thoại, vẫn như cũ nằm trong tình trạng tắt nguồn, chắc là vẫn chưa xuống máy bay.
Giản Yên không thể làm gì khác hơn là gọi thức ăn ngoài trước, ba món đơn giản một món canh, sau khi gọi xong nàng cũng cảm thấy ngồi nghỉ gần đủ rồi đứng dậy đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ vừa trải qua một quãng thời gian có gió thổi vào nên đã không còn đầy mùi bụi bặm giống như trước.
Giản Yên nhìn cảnh tượng vô cùng quen thuộc ở trước mắt có vài giây hoảng hốt, tất cả so với trước khi nàng rời đi đều không có một chút khác biệt, chăn được gấp gọn chỉnh tề, trên bàn được thu dọn sạch sành sanh, trên tủ đầu giường có hai, ba quyển tạp chí, là loại nàng thường xem.
Giản Yên giẫm dép đi tới, nàng ngồi ở bên giường, cầm lấy cuốn tạp chí, trước đây một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nàng luôn thích viết viết vẽ vời, bây giờ nhìn thấy lại một lần nữa mới cảm thấy chuyện này thật ấu trĩ buồn cười.
Nàng vuốt ve từng địa phương mà ngòi bút của mình chạm vào, đuôi mắt cong cong, lật xem đến trang giấy được để trống ở cuối cùng, bên trong tràn ngập tên của Kỷ Vân Hân.
Khi đó nàng điên cuồng nhớ nhung người kia, mỗi lần nhớ là mỗi lần nàng viết lên trên này một lần, và bây giờ trang giấy này đã bị ghi lên rất nhiều lần.
Giản Yên vừa mới chuẩn bị thả cuốn tạp chí xuống thì ánh mắt nhìn đến phía dưới cùng, trang giấy phía dưới đã không còn trống không như trước, mà đã có hai chữ Giản Yên.
Bút tích cứng cáp mạnh mẽ, nét chữ rắn chắc, là chữ của Kỷ Vân Hân.
Ngón tay Giản Yên xoa xoa ở phía trên, giống như đang sờ lên vết sẹo đã phủ đầy bụi của mình, tuy rằng vẫn còn lồi lõm không bình phục hoàn toàn, nhưng ít ra, không còn đau nữa.
Giản Yên đem tạp chí ôm đồm vào trong lòng, ngồi dựa vào một bên tủ đầu giường, mãi cho đến khi chân trời tối đen hoàn toàn.
Một cơn gió kéo tới, Giản Yên từ trong mộng tỉnh dậy, nàng ngồi dậy mới phát hiện ngồi dựa vào như thế này một hồi khiến eo càng thêm đau.
Trong phòng đen kịt, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, toàn bộ căn nhà yên lặng khiến con người ta có chút sợ sệt, giống như bị bóng tối bao trùm.
Giản Yên cau mày vừa sờ đến điện thoại di động thì có tiếng nhạc chuông vang lên, nàng sợ đến nỗi suýt chút nữa đã ném điện thoại di động đi.
Là người giao thức ăn ngoài gọi đến, Giản Yên có chút thất vọng bắt máy: "Ừm."
"Tiểu thư, thức ăn ngoài của ngài đã đến."
Giản Yên nói: "Biết rồi, cậu đặt ở ngoài cửa đi, tôi sẽ ra lấy."
Nơi này đều là khu nhà giàu, nhân viên giao thức ăn ngoài cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, tự nhiên biết quy củ, hắn đáp lại sau đó Giản Yên xuống giường mang dép đi đến cửa.
Đi đến cửa phòng ngủ thì nàng đưa tay mở đèn lên, lập tức ánh đèn điện chiếu rọi đến, Giản Yên dùng tay che mắt lại, nàng híp mắt đi đến phòng khách mở đèn lên, cuối cùng đứng ở trước mắt mèo của cửa chính nhìn xem bên ngoài, sau khi không nhìn thấy ai nàng mới mở cửa bước ra ngoài cầm lấy thức ăn ngoài.
Quay về phòng khách thì nàng ngồi ở trên sô pha tiện tay mở ti vi lên, nhà đài đang phát lại chương trình [ Tuần trăng mật ], đã chiếu được hơn một nửa.
Lúc trước nàng lo lắng Kỷ Vân Hân tham gia chương trình sẽ không quen, dù sao người kia cũng thường xuyên làm mặt lạnh.
Thế nhưng trên thực tế Kỷ Vân Hân so với ai khác cũng đều có thể thích ứng tốt hơn được, đối diện với ống kính cực kỳ tự nhiên, mỗi lần ánh mắt của Kỷ Vân Hân nhìn nàng đều bị tổ chương trình thêm vào biểu tượng trái tim, giống như mỗi lần đối diện ngắm nhìn đều có cùng một ý nghĩa.
Giản Yên xem tới đây thôi cũng không nhịn được mỉm cười.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gần bảy giờ, Giản Yên lại ngồi không yên.
Nàng lại chuẩn bị gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, tay mới vừa chạm đến thì chuông điện thoại vang lên, mắt nàng sáng lên, sau đó nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là —— Cố Thái.
Nghĩ đến Cố Thái thì Giản Yên có chút chột dạ, đã lâu rồi không có liên hệ, nàng có chút áy náy nhận cú điện thoại kia: "Alo."
"Ai nha, Giản đại minh tinh của chúng ta rốt cục cũng nghe điện thoại, hôm nay rảnh không?" Cố Thái kỳ dị nói chuyện, Giản Yên khẽ cười: "Rảnh."
"Rảnh cũng không gọi điện thoại cho mình, quả nhiên lúc cần dùng đến người ta thì chính là tiểu cục cưng, không dùng tới nữa thì chính là khăn lau thối!" Cố Thái lên án, ngữ khí có oán giận, lần trước La Tinh được nghỉ đi đến đây nàng còn tưởng rằng Giản Yên cũng đến, ai mà biết Giản Yên căn bản không có tới, ngày đó sinh nhật nàng gửi tin nhắn chúc mừng cho Giản Yên cũng rất muộn mới nhận được tin nhắn trả lời, ngẫm lại liền không vui.
Giản Yên hồi tưởng lại khoảng thời gian này đúng thật là có hơi lạnh nhạt với Cố Thái, nàng nói: "Xin lỗi, khoảng thời gian này mình có chút bận rộn, chờ mình rảnh rỗi sẽ đi gặp cậu."
"Tính đi tính lại, cậu cái con người này chính là chưa từng biết trêu chọc ai, mình nói đùa với cậu thôi, cậu lúc nào thì lại xem mình thật sự giận cậu vậy." Cố Thái nói rằng: "Mình còn không phải là lo lắng cho cậu sao, biết cậu sống tốt là được rồi."
Giản Yên nghe thấy được lời Cố Thái nói vẫn còn có chút oán giận bên trong, Giản Yên nhẹ giọng động viên, Cố Thái đã lâu không có tán gẫu cùng với Giản Yên như vậy, lập tức đề tài có chút thu gọn lại đến không có gì để nói, nàng hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"
Giản Yên vừa nghe xong thì choáng váng, ánh mắt nàng nhìn xung quanh, cắn môi, một hai phút sau mới trả lời: "Vi Anh Hoa Uyển."
"Cái gì??" Cố Thái khó mà tin nổi hô lên: "Cậu ở đâu?"
Giản Yên nghe thấy giọng nói của nàng truyền từ đầu dây điện thoại bên kia thì mím môi, lập lại: "Vi Anh Hoa Uyển."
Lần này giọng nói phát ra trầm ổn hơn rất nhiều.
Lông mày của Cố Thái thoáng chốc liền nhăn lại: "Không phải, cậu..."
Sau đó nàng lại nghĩ đến Giản Yên và Kỷ Vân Hân trên chương trình, nàng vỗ đùi: "Mình biết chắc mà! Người kia làm gì có lòng tốt mà đi tham gia chương trình gameshow được, tám phần mười là vì cậu, cậu nói cậu thử xem, làm sao ban đầu không hăng hái như vậy, mới có mấy tháng, lại quên mất vết sẹo trong lòng? Hả? Lại còn trở về kia a!"
Trong giọng nói của Cố Thái tràn đầy tiếc nuối mài sắt không thành thép, Giản Yên biết Cố Thái chỉ là quan tâm đến mình nên mới lắm miệng nói nhiều như vậy, nàng nói: "Cố Thái, đừng lo cho mình, mình có chừng mực."
"Có chừng mực?" Cố Thái không tin nói: "Cậu đυ.ng tới người kia mà có chừng mực được, thì mình liền cạo đầu đi tu!"
Giản Yên bị nàng giáo huấn ho nhẹ một cái đổi tư thế ngồi ở trên sô pha, Cố Thái nói: "Quên đi, trong điện thoại nói không rõ ràng được, chờ ngày nào cậu rảnh rỗi thì nhớ đến đây, có nghe hay không!"
Tuy ngữ khí của Cố Thái dữ dằn nhưng Giản Yên vẫn nghe ra được thân thiết ở bên trong, nàng nói: "Được rồi, mình biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại đi Giản Yên mới nhìn về phía những phần đồ ăn nằm ở trên bàn trà, nàng cau mày lại gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, vẫn như cũ là trạng thái không bắt máy.
Lâu như vậy mà vẫn là tắt nguồn, trong lòng Giản Yên nổi lên một cảm giác quen thuộc, cái cảm giác này nàng đã từng trải qua rất nhiều lần, thật sự rất tệ.
Giản Yên đứng lên, liên tục gọi cho Kỷ Vân Hân bốn, năm cuộc điện thoại, giọng nói tắt máy của tổng đài khiến nàng có chút tê cả da đầu, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.
Nàng không có số điện thoại của trợ lý Kỷ Vân Hân, suy nghĩ một hồi cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Kỷ Hàm, Kỷ Hàm nghe thấy nàng gọi tới có chút bất ngờ sau đó gật đầu nói: "Được, để em gọi cho trợ lý Phó hỏi thăm."
Giản Yên đứng trước sô pha, hương thơm của đồ ăn đã bắt đầu chậm rãi bay ra ngoài từ khe hở của hộp đóng gói.
Nàng đi vòng quanh hai bên bàn trà, tâm trạng bất ổn, gió ở ngoài cửa sổ thổi vào nhấc mái tóc của nàng lên, từng cơn ớn lạnh tràn đến da thịt.
Giản Yên ở trong lúc Kỷ Hàm liên lạc với Phó Cường thì lại tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân hai cuộc, vẫn như cũ là không bắt máy, nàng sốt ruột đến mức muốn đập nát điện thoại xuống đất!
Vừa mới chuẩn bị tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân thì màn hình sáng lên, giọng nói của Kỷ Hàm lập tức truyền đến: "Chị Giản Yên, liên lạc được rồi."
Trái tim của Giản Yên như thả lại vào trong l*иg ngực: "Chị ấy đang ở đâu?"
"Còn ở tại nước J đấy, nói là còn có chút việc bận không rời đi được."
Còn ở tại nước J đấy, nói là còn có chút việc bận không rời đi được.
Cho nên chị ấy không nhận điện thoại của mình, là bởi vì không có cách nào đối diện với mình sao?
Giản Yên nghe vậy tay xiết chặt điện thoại, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch, nàng nhìn về phía những phần đồ ăn đầy hương vị ở trên bàn trà, cảm thấy đầy dầu mỡ đến nàng muốn nôn ra, nàng nhịn xuống cổ họng khó chịu đến nôn khan nói rằng: "Ừm, chị biết rồi."
"Cũng không biết làm sao mà lại xin nghỉ một ngày, ngày mai còn phải ghi hình đây." Kỷ Hàm nói thầm một tiếng vang lên trong điện thoại, nàng nói với Giản Yên: "Chị Giản Yên, chị tìm chị hai em có việc gì không?"
Giản Yên như bị mắc nghẹn ở cổ họng, vành mắt nàng ửng hồng nói: "Không có chuyện gì."
Cõi lòng đầy mong chờ lại nhận được thất bại, cảm giác quen thuộc bao phủ nội tâm nàng.
Trong cổ họng Giản Yên dâng lên một cỗ vị chua nồng, nàng không đợi Kỷ Hàm nói tiếp liền cúp điện thoại vọt vào trong phòng vệ sinh.
Tiếng nôn mửa vang lên, nàng nửa quỳ ngồi ở bên cạnh bồn cầu, hai tay nắm thật chặt hai bên thành, mu bàn tay trắng nõn lộ ra từng đường mạch máu.
Cả cơ thể nàng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt chứa đầy bọt nước, lông mi dài khẽ run, bởi vì nôn khan mà những bọt nước kia treo ở khóe mắt, lảo đà lảo đảo chảy xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Vân Hân: Yên Yên, nếu như chị không về được thì làm sao bây giờ?
Giản Yên: Vậy thì chị làm thụ cả đời đi.
Kỷ Vân Hân:...!.