Bởi vì anh cúi người xuống nên Thẩm Điềm cũng vô thức nhắm mắt lại.
Tiếp đến trên trán truyền đến cảm giác mềm mại, ấm áp.
Tim của cô đập nhanh đến nỗi như muốn vọt ra khỏi l*иg ngực.
Đám người che chúc nhau ở cửa ồ lên phấn khích, âm thanh to như muốn lật tung trời đất vậy. Chỉ vài giây, môi anh rời đi, Thẩm Điềm mở mắt ra nhìn vào mắt anh.
Mắt anh cong cong như đang cười, đồng tử đen láy như mực.
Anh cười, nói: “Đi thôi”.
Thẩm Điềm véo bản thân một cái khiến cho bản thân quay về trạng thái bình thường, cô gật đầu, mím môi cười nhẹ.
Anh nắm lấy tay cô, Thẩm Điềm cũng nắm lấy tay anh đi xuống giường, đi đôi giày cao gót màu bạc lên.
Đám người đang chen chúc nhau ở cửa thấy họ đang đi ra, Trần Vận Lương lập tức cười rồi đẩy mấy người ở bên cạnh ra: “Nhường đường nào, nhường đường nào, đừng có cản trở người anh em của tôi rước vợ, tránh ra coi”.
Mọi người cười haha rồi xếp thành hàng ngay ngắn.
Tào Lộ cũng thu điện thoại lại, kéo ba người Chu Tịch Tịch ra xách đồ cho Thẩm Điềm, ví dụ như ô đỏ,…
Thẩm Điềm được Chu Thận Chi dắt tay xuống nhà.
Cầu thang nhà cô, cô đã lên lên xuống xuống biết bao nhiêu năm cũng chẳng thấy chật chội, thế nhưng không biết tại sao bây giờ lại cảm thấy thật là chật. Anh đi phía trước, cứ một lúc lại quay đầu nhìn cô một cái bảo cô đi cẩn thận.
Thẩm Điềm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mà đèn ở cầu thang có một cái bị hỏng, dây điện đều lộ ra, rũ xuống dưới.
Chu Thận Chi hơi nhướng mày, nghiêng đầu tránh đi.
Thẩm Điềm cũng tránh cái bóng điện đó.
Những người khác ở phía sau vẫn cứ ầm ầm nói cười, cầu thang đều chật cứng rồi. Không khí lúc này vô cùng náo nhiệt, tiếng nói tiếng cười. Xuống đến tầng 1, đi qua nhà kho nhỏ, Chu Thận Chi đẩy cửa ra.
Các kệ hàng ở bên ngoài rực rỡ đủ loại.
Tào Lộ cười nói: “Hồi cấp 3, tớ vô cùng hâm mộ Thẩm Điềm vì nhà cậu ấy có siêu thị!”.
“Ai mà chẳng hâm mộ chứ!” Chu Tịch Tịch tiếp lời: “Tớ còn bảo mẹ tớ mở cho tớ một cái siêu thị, nhỏ một chút cũng không sao, chỉ cần nhiều đồ ăn vặt với các loại kem là được”.
“Há há há” Cả đám người cười phá lên.
Đi qua các kệ hàng, Trịnh Tú Vân mặc váy sườn xám màu đỏ và Thẩm Xương Minh mặc âu phục màu đen đang đứng cạnh quầy hàng nhìn họ. Trịnh Tú Vân chỉ im lặng nhìn họ, Thẩm Xương Minh thì mắt đỏ hoe nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.
Thẩm Điềm rất ít khi nhìn thấy bố mẹ ăn mặc chỉnh tề như vậy. Thẩm Xương Minh từ đầu năm đến cuối năm chỉ có 2 3 bộ quần áo thay đi thay lại, đều là những kiểu khá rộng rãi, thoải mái.
Hôm nay bố cô mặc như vậy trông cũng giống một “lão soái ca” đó chứ.
Trịnh Tú Vân vốn dĩ đã luôn tỉ mỉ, chăm chút ngoại hình nên mặc như vậy trông cũng rất đẹp.
Thẩm Điềm bước lên trước, ôm lấy họ.
Trịnh Tú Vân xoa xoa đầu cô nói: “Con đường sau này không phải sợ gì hết, có mẹ đây”.
Mắt Thẩm Điềm hơi đỏ lên, sống mũi cay cay, gật đầu.
Thẩm Xương Minh lau nước mắt ở bên khóe mắt, vỗ vai con gái nói: “Gia đình mình mãi là chỗ dựa của con”.
“Vâng”.
“Đi thôi”. Trịnh Tú Vân buông Thẩm Điềm ra.
Chu Thận Chi cũng bước lên, nắm lấy tay Thẩm Điềm, gật đầu với họ: “Bố mẹ nhớ đi cùng xe số 2 nhé”.
Trịnh Tú Vân: “Mẹ biết rồi”.
Tủ lạnh và mấy cái ghế bày bên ngoài siêu thị đều được dọn vào trong, chiếc ô che nắng to to cũng được dọn vào. Hôm nay siêu thị có hỉ sự nên nghỉ một ngày, con đường phía trước rẽ vào trường THPT chuyên Lê Thành bỗng chốc trở nên rộng rãi, bên ngoài còn đỗ mười mấy chiếc xe con, chiếc xe dẫn đầu còn là xe mui trần.
Bên trong chiếc xe mui trần còn có một vị nhϊếp ảnh gia, vai đang đeo máy ảnh và một số đồ nghề khác.
Chiếc xe thứ hai là xe hoa. Chính là chiếc Mercedes-Bens của Chu Thận Chi. Phía sau cũng có mấy chiếc Mercedes tương tự.
Giang Cạnh Dã và Trần Khánh đứng dựa vào xe, thấy họ đi ra thì vui vẻ lên xe.
Chu Thận Chi mở cửa ở ghế ra ra, tay đặt trên khung cửa xe.
Thẩm Điềm cũng cúi người đi vào xe.
Anh đóng cửa xe lại rồi vòng qua bên kia, mở cửa rồi ngồi vào trong xe.
Tào Lộ xách cái túi nhỏ ngồi vào ghế phó lái. Cô ấy thắt dây an toàn xong thì giơ điện thoại lên, chụp Thẩm Điềm.
Trần Vận Lương cũng ngồi vào ghế lái, điều chỉnh chỗ ngồi một chút rồi nói: “Đi thôi”.
Thẩm Điềm liếc nhìn bên ngoài cửa xe, thấy bố mẹ đang chậm rãi đi về phía chiếc xe đằng sau.
Cô thu tầm mắt lại, nắm chặt bó hoa trong tay.
Chu Thận Chi đưa tay kéo khăn che mặt của cô xuống, che khuất tầm nhìn của cô.
Cô quay đầu nhìn người con trai ở bên cạnh.
Anh chống khuỷu tay vào gối, nghiêng người về phía trước nói chuyện với Trần Vận Lương. Nhìn từ góc độ này, yết hầu của anh giống như một lưỡi dao, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, đáy mắt anh còn mang chút ý cười.
Tuy anh đang mặc âu phục nhưng trông vẫn rất bất cần đời.
Trông anh chẳng căng thẳng một chút nào.
Còn cô thì…
Hồi hộp quá đi mất.
Hình ảnh đi xuống cầu thang, những lời bố mẹ nói với cô, những giọt nước mắt của bố đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô. Giờ phút này, Thẩm Điềm mới ý thức được bản thân mình đã lớn rồi.
Sống mũi đột nhiên hơi cay cay, mắt đột nhiên hơi đỏ lên.
Cô thu hồi tầm mắt.
Khăn che mặt đã che đi được phần nào nhưng vẫn lờ mờ thấy được khóe mắt ửng đỏ của cô.
Tào Lộ đang chụp ảnh, thấy vậy thì cũng sững sờ. Cô ấy dùng khẩu hình miệng nói với Thẩm Điềm: “Đừng khóc”.
Nhưng nước mắt vẫn theo khóe mắt mà rơi xuống cằm của cô.
Lúc Chu Thận Chi ngả người về sau thì liếc thấy nước mắt trên cằm Thẩm Điềm thì anh hơi ngạc nhiên.
Vài giây sau, anh lấy khăn giấy ra và đặt vào lòng bàn tay Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm sững sờ, sau đó cầm lấy khăn giấy, quay đầu sang bên kia lau nước mắt.
Chu Thận Chi thấy cô như vậy liền vén khăn che mặt của cô lên, nói: “Đợi tí nữa thợ trang điểm dặn lại phấn cho em”.
Thẩm Điềm không quay đầu lại, vẫn nhẹ nhàng lau nước mắt đi rồi mắt ừ một tiếng.
Một lúc sau, cô ngồi thẳng người lên, bàn tay miết khăn giấy.
Chu Thận Chi đưa tay chỉnh lại khăn che mặt của cô, sau đó lúc buông tay xuống thì nắm lấy tay của cô.
Thẩm Điềm đứng hình.
Bàn tay anh thon dài, lòng bàn tay to, ấm áp.
Anh đang an ủi cô. Chắc là anh sợ cô cứ khóc mãi, cảm thấy bất lực nên mới nắm lấy tay cô.
Tào Lộ thấy vậy thì trong lòng quào lên một tiếng, sau đó căn chỉnh camera điện thoại cho đúng hai bàn tay đang nắm chặt của họ rồi chụp.
Cứ như vậy, họ nắm tay suốt chặng đường.
Đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.
Bà nội Giang Lệ Viên, mẹ của Chu Thận Chi-Vu Mi và bố của anh- Chu Hải Quân cũng đã đến rồi, đang đứng ở cửa khách sạn đón bọn họ.
Đoàn xe dần dần dừng lại.
Bà nội bước lên trước, mở cửa xe ra.
Bà nội gọi biệt danh của Thẩm Điềm: “Cục cưng Điềm Điềm”.
Thẩm Điềm một tay xách vay, một tay cầm hoa bước xuống xe: “Bà nội”.
Chu Thận Chi cũng xuống xe, đóng cửa xe lại đi qua đây.
Chu Hải Quân cũng nhanh chóng đi qua đón Trịnh Tú Vân, Thẩm Xương Minh và ông nội Thẩm Nghiệp Lâm, sau đó cả đoàn người xuống xe, đi lên lầu.
Bởi vì phải cử hành các nghi lễ vào giờ đẹp nên lễ mời trà được tổ chức ngay tại khách sạn. Bố mẹ và các bậc trưởng bối của hai bên gia đình ngồi thành một hàng.
Thẩm Điềm quỳ trước mặt bà nội và bố mẹ Chu Thận Chi, còn Chu Thận Chi quỳ trước mặt Trịnh Tú Vân, Thẩm Xương Minh và ông nội Thẩm Nghiệp Lâm.
Thẩm Điềm ôm bó hoa, quỳ rất ngay thẳng.
Cô liếc nhìn họ hàng bên nhà Chu Thận Chi bưng trà đến cho anh.
Anh đỡ lấy ly trà, nhìn Thẩm Xương Minh, nói: “Bố, con mời bố uống trà”.
Thẩm Xương Minh gật đầu, bỏ phong bao lì xì xuống, đón lấy tách trà trong tay anh.
Tiếp theo, Chu Thận Chi mời Trịnh Tú Vân: “Mẹ, con mời mẹ uống trà”.
Ở giây phút đó, Thẩm Điềm cảm thấy hàng trăm cảm xúc đang trào dâng.
Đến lượt cô dâng trà thì ngón tay cô hơi run. Cô đưa tách trà lên trước, nói: “Bố, mẹ, con mời bố mẹ uống trà”.
Vu Mi và Chu Hải Quân cười, đón lấy tách trà rồi đưa cho Thẩm Điềm một bao lì xì.
Thẩm Điềm cũng cười rồi nhận lấy bao lì xì.
Mời trà xong, Thẩm Điềm được đưa đến căn phòng ở tầng hai nghỉ ngơi một lúc. Tào Lộ và Chu Tịch Tịch cũng đi vào cùng cô, thợ trang điểm cũng đi vào dặm lại phấn cho cô.
Tào Lộ khoanh tay, đi vòng quanh cô chẹp chẹp vài tiếng rồi huých vai cô một cái: “Có mệt không cục cưng?”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Chu Tịch Tịch đóng cửa lại, chạy vọt vào: “Đại ca Chu Thận Chi đang nói chuyện với mấy người con trai ở ban công đó. Bọn họ đưa thuốc cho cậu ấy, cậu ấy cũng nhận hút luôn”.
Tào Lộ: “Chuyện này có gì lạ chứ? Lẽ nào đại ca Chu Thận Chi không được hút thuốc sao?”
Chu Tịch Tịch lắc đầu, cô ấy mở điện thoại ra, đưa cho Thẩm Điềm xem.
“Dáng vẻ hút thuốc của chồng cậu, thật là ngầu quá đi mất”.
Thẩm Điềm cúi đầu thì nhìn thấy bức ảnh.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, khuỷu tay chống lên lan can, cúi đầu nói chuyện với Trần Vận Lương, cà vạt hơi lỏng lẻo, cổ áo hơi mở rộng, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên.
Cảm giác bất cần đời, không bận tâm đến thế sự đó thật là quyến rũ người ta.
Còn có một tấm anh đưa điếu thuốc lên miệng, miệng anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu cười.
Thợ trang điểm liếc một cái, nói: “Đây là chú rể đẹp trai nhất tôi từng gặp trong hai năm qua”.
Tào Lộ nghe vậy liền cười, nói: “Thật không ạ?”
Thợ trang điểm gật đầu: “Thật đó”.
Cô ấy cố định phần tóc mái cho Thẩm Điềm, cười nói: “Em gái đúng là tốt số mà”.
Nghe vậy, tai Thẩm Điềm lại hơi đỏ lên.
Cô bảo Chu Tịch Tịch gửi hai tấm ảnh đó qua wechat cho cô.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, Tào Lộ nói mời vào thì cửa bị đẩy ra. Chu Thận Chi một tay thắt cà vạt, nhìn về phía Thẩm Điềm, khóe môi hơi nhếch lên: “Điềm Điềm, xuống dưới tiếp khách thôi”.
Thẩm Điềm nhìn anh, nói: “Vâng”.
…
Lúc Thẩm Điềm và Chu Thận Chi xuống dưới tầng thì ở đại sảnh đã có rất nhiều người rồi.
Máy ảnh đều đã được chuẩn bị xong.
Mà khách mời cũng lần lượt kéo đến. Từng chiếc xe chậm rãi lái đến, sau đó nhân viên khách sạn bước lên trước mở cửa, họ bước xuống xe đi vào trong. Thẩm Điềm đứng bên cạnh Chu Thận Chi, trên mặt mang theo nụ cười chào mừng.
Lúc đầu khách đến đều là khách bên nhà Chu Thận Chi.
Dường như đều đi xe sang đến.
Thẩm Điềm là cô dâu nên khi họ đến sẽ chúc mừng Chu Thận Chi trước sau đó mới nhìn sang cô dâu.
Sau đó các chị họ, em họ của Chu Thận Chi kéo Thẩm Điềm vào chụp ảnh.
Lúc bọn Hoàng Đan Ni thì đến thì cô ta đi bỏ phong bì vào hòm sau đó liếc Thẩm Điềm một cái rồi đi vào trong.
Một lúc sau.
Một chiếc Rolls-Royce chạy tới, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang. Cửa xe mở ra, Tần Mai mặc chiếc váy đỏ dài hở lưng, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ bước xuống, tay xách chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn. Cô ấy đứng thẳng lưng, nhìn về phía Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm mỉm cười nhìn cô ấy.
Tần Mai đi về phía bọn họ, cô nhìn Chu Thận Chi một cái.
Biểu cảm của Chu Thận Chi lạnh lùng, anh cúi đầu nói với Trần Vận Lương: “Đi lấy cái ghế nhỏ nhỏ qua đây”.
Trần Vận Lương ồ một tiếng rồi đi ngay.
Tần Mai đi đến trước mặt Thẩm Điềm.
Hôm nay cô ấy mặc cả người đều là màu đỏ, trông vô cùng bắt mắt lại có chút gì đó như thể muốn cướp sự chú ý vậy. Cô ấy lấy bao lì xì ra đưa cho Thẩm Điềm, ngữ khí nghe có vẻ rất bình thường: “Chúc mừng cậu”.
Thẩm Điềm nhận lấy, nói: “Cảm ơn cậu”.
Thái độ của cô cũng rất xa cách.
Tần Mai nhìn cô, tay nắm chặt túi xách.
Đúng lúc cô ấy còn muốn nói cái gì đó thì nhìn thấy Chu Thận Chi cầm một cái ghế nhỏ, cúi người, vỗ vỗ vào chân của Thẩm Điềm nói: “Cởi giày cao gót ra rồi đứng lên cái ghế này”.
Thẩm Điềm hả một tiếng.
Sau khi hiểu ra thì cô ôm bó hoa, cẩn thận bám vào vai anh, cởi giày cao gót ra, đứng lên cái ghế. Phía chân sau của cô đã tróc da, chảy máu rồi.
Tào Lộ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì quào lên một tiếng, cười nắc nẻ.
Tần Mai nhìn thấy một màn như vậy thì sắc mặt hơi tái đi.
Cả người Thẩm Điềm đứng lên ghế, sau đó vén vạt váy để che chiếc ghế đi. Cô thấp giọng hỏi: “Sẽ không bị phát hiện chứ?”
Chu Thận Chi đứng thẳng người lên, chỉnh lại váy cho cô: “Phát hiện thì làm sao?”
Tai Thẩm Điềm lại đỏ lên, tim đập thình thịch.
Lúc định thần lại thì Tần Mai mặc váy đỏ tươi đã đi vào trong rồi. Tào Lộ cũng đi theo cô ấy, mở cửa cho cô ấy. Tào Lộ cười tít mắt, nụ cười đó trông vô cùng chướng mắt. Tần Mai nghiến răng đi vào. Tào Lộ cười hehe rồi quay người lại, cầm điện thoại tiếp tục chụp Thẩm Điềm. Cô ấy dùng khẩu hình miệng nói với Thẩm Điềm: “Mặt cậu ấy trắng bệch luôn, bị đại ca Chu Thận Chi đánh bại rồi, hahahaha”.
Bởi vì người quá đông nên Thẩm Điềm không hiểu khẩu hình miệng của Tào Lộ.
Cô đoán một lúc rồi bỏ cuộc không đoán nữa.
Khoảng 11 rưỡi trưa, khách khứa đã đến đông đủ.
Thẩm Điềm bước xuống ghế, đi giày cao gót vào, đi cùng Chu Thận Chi vào phòng nghỉ kiêm phòng trang điểm. Cà vạt của Chu Thận Chi hơi lệch, Thẩm Điềm ngồi ở trước bàn trang điểm, chỉ chỉ vào cà vạt của anh.
Anh nhìn vào gương một cái rồi đưa tay chỉnh lại cà vạt, biểu cảm không quan tâm lắm.
Người con trai trong gương thật khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Thẩm Điềm nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại để thợ trang điểm dặm phấn cho cô.
Trần Vận Lương gõ cửa rồi nói: “Người anh em, người dẫn chương trình gọi cậu”.
Chu Thận Chi đứng thẳng người lên: “Đến đây”.
Anh nhìn Thẩm Điềm một cái, cười nói: “Anh ra ngoài trước nhé”.
Thẩm Điềm gật đầu.
Sau khi anh đi.
Thợ trang điểm cẩn thận vẽ chân mày cho cô, nói: “Mặc dù chồng em rất đẹp trai nhưng hôm nay em cũng rất đẹp”.
Thẩm Điềm nhìn thợ trang điểm, cười nói: “Cám ơn chị”.
Mấy phút sau.
Tào Lộ gọi Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Thẩm Xương Minh đứng ở đó. Ông cười, vẫy vẫy tay với cô. Thẩm Điềm ngay lập tức hiểu ra bước lên khoác lấy tay ông.
Thẩm Xương Minh chỉnh lại tóc cho Thẩm Điềm rồi dẫn cô vào cửa lớn.
Trong phòng tiệc.
Đèn sáng lên, cả bầu trời tràn ngập ánh sao trông vừa thiếu nữ vừa huyền ảo, sân khấu chữ T dài dài cũng tràn ngập ánh đèn. Đèn được kết thành tên “Thẩm Điềm” ở phía dưới đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thể rời mắt. Mà vừa nhìn sân khấu này là biết ngay là phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Trên sân khấu.
Chu Thận Chi đứng cạnh người dẫn chương trình.
Thẩm Xương Minh dẫn con gái đến điểm cuối cùng của sân khấu hình chữ T.
Người dẫn chương trình cầm micro cười nói: “Bố cô dâu định đích thân dẫn cô dâu đến hay là để chú rể của chúng tôi qua đón?”
Tào Lộ cầm micro đến trước mặt Thẩm Xương Minh.
Thẩm Xương Minh nói: “Bố dẫn con qua nhé. Sau khi kết hôn, chúng ta cũng vẫn sẽ ở bên con”.
“Oaa”
Cả hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay.
Thẩm Điềm không nhịn được mà nắm chặt tay Thẩm Xương Minh. Thẩm Xương Minh nhìn con gái một cái, cười cười, đi lên bậc thang.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên sân khấu hình chữ T.
Thẩm Điềm vừa đi vừa nhìn những người xung quanh. Chu Thận Chi kéo nhẹ cổ áo, bước lên phía trước vài bước, trong tiếng hoan hô của mọi người, anh đưa tay ra. Người dẫn chương trình đứng bên cạnh cười nói: “Chú rể không chờ nổi nữa rồi, muốn đích thân đi qua đó”.
Mọi người lại cười ồ lên lần nữa.
Tai Thẩm Điềm lại đỏ lên, đặt tay mình vào trong bàn tay anh. Chu Thận Chi nhẹ nhàng kéo cô về bên mình rồi nhìn Thẩm Xương Minh, khom người nói: “Bố, sau này giao cô ấy cho con”.
Tay Thẩm Xương Minh bỗng chốc trống không.
Con gái đã đến với vòng tay của người con trai đối diện.
Ông nhìn chằm chằm Chu Thận Chi.
“Con trai cho dù thế nào đi chăng nữa thì phải có trách nhiệm với gia đình, đây là điều cơ bản nhất”.
Chu Thận Chi nhìn Thẩm Xương Minh, nói: “Xin bố cứ yên tâm”.
Mắt Thẩm Xương Minh hơi đỏ lên, gật đầu rồi đi xuống sân khấu.
Trịnh Tú Vân nhìn thấy ông đi xuống thì lườm ông một cái: “Thật mất mặt!”
Thẩm Xương Minh: “…”
Cũng đâu phải lần đầu tiên tôi khóc.
…
Người dẫn chương trình sắp xếp cho họ đứng giữa sân khấu.
Thẩm Điềm và Chu Thận Chi đứng đối mặt với nhau. Thẩm Điềm vẫn còn đội khăn che mặt nên trong mơ màng, lờ mờ nhìn anh.
Người dẫn chương trình cười nói: “Một người vui như hôm nay, không biết chú rể có chuẩn bị món quà gì để cho mọi người vui vẻ một chút không nhỉ?”
Chu Thận Chi ngước mắt lên, cười nói: “Không biết anh có ý tưởng gì không?”
Người dẫn chương trình cười đáp: “Phát lì xì cho mọi người thôi, nhân dân tệ là thứ khiến cho con người ta vui nhất”.
Giọng Chu Thận chi mang theo ý cười: “Anh cứ sắp xếp như vậy là được”.
Người dẫn chương trình cười tít mắt: “Hào phóng như vậy à”.
Sau đó người dẫn chương trình quay người lại, chỉ vào màn hình, trên màn hình có mã QR của một nhóm. Anh ta nói: “Trước khi đến chủ trì lễ cưới này, tôi đã xin ban điều hành Penguin một bao lì xì lớn. Chỉ trong hôm nay thôi, bao lì xì cao nhất có thể lên đến 1 vạn. Chúng ta xem xem hôm nay chú rể đổ bao nhiêu tiền đây”.
“Quào!”
Người dưới sân khấu phấn khích, tiếp theo màn hình chuyển động.
Rất nhiều người quét mã vào nhóm.
Không lâu sau, nhóm đã đủ người.
Người dẫn chương trình nói: “Những bạn không thể vào được thì tôi rất xin lỗi, các bạn chậm chân rồi, đợi lần sau thôi”.
Rồi anh ta nhìn Chu Thận Chi: “Mời chú rể bắt đầu”.
Trần Vận Lương đưa điện thoại cho Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi nhận lấy điện thoại, nhìn màn hình rồi bắt đầu phát lì xì.
Anh liên tiếp phát 5 bao lì xì 1 vạn.
Thẩm Điềm đứng bên cạnh nhìn mà đổ mồ hôi lạnh.
Cô đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh.
Anh nhìn cô một cái rồi xuỵt một tiếng.
Thế là 5 vạn một lần đều bị cướp hết sạch. Trong nhóm người ở dưới, có người hét chói tai, giơ điện thoại lên nói anh ta một lần giật được hơn 5 nghìn tệ.
Đù!
Tào Lộ đứng ở giữa bàn bạn thân, cô ấy hét lớn: “Đại ca Chu Thận Chi muôn năm! Aaaaaaa! Phát thêm vài lần nữa đi”.
“Ai mà ngờ được, tớ đến tham dự hôn lễ lại kiếm được tiền lương hai tháng”.
“Hahaha, đúng vậy. Phát thêm vài cái nữa bọn tớ cũng không để ý đâu”.
Người dẫn chương trình cười nói: “Haha, đổi nhóm khác thôi”.
Trên màn hình lại xuất hiện mã QR mới.
Mọi người đều điên cuồng quét mã vào nhóm, cả hội trường náo nhiệt hẳn lên.
Nhân dân tệ đúng là có thể làm cho con người vui vẻ mà.
Chu Thận Chi lần này trực tiếp phát 10 bao 1 vạn.
Thẩm Điềm choáng váng một hồi rồi vô thức nhìn các bậc trưởng bối ở phía dưới.
Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh không dám tin đám trẻ này lại chơi lớn như vậy, mà ông nội ngồi cạnh lại nhanh chóng đi giật lì xì thậm chí Vu Mi, Chu Hải Quân và bà nội Giang Lệ Viên đều bừng bừng khí thế đi giật lì xì.
Dường như đối với hành vi tiêu tiền như rác của con trai, họ cũng không để ý lắm.
Hôm nay là ngày vui mà.
Vui vẻ là quan trọng nhất, tiền có thể kiếm sau.
Thế là Thẩm Điềm nhẩm tính Chu Thận Chu phát lì xì vừa hay 20 vạn.
Mà hạn mức wechat của anh cũng vừa đủ 20 vạn.
…
“Được rồi, bây giờ, chúng ta mời đại diện của hai bên gia đình lên phát biểu”. Sau màn giật lì xì, người dẫn chương trình giơ tay, ý bảo mọi người trật tự, sau đó đi vào vẫn đề chính.
Trái tim đang lơ lửng ở trên không trung của Thẩm Điềm cuối cùng cũng trở lại l*иg ngực.
Cô nhìn Trịnh Tú Vân, Vu Mi từ hai bên sân khấu bước lên.
Trịnh Tú Vân đến bên Thẩm Điềm còn Vu Mi đứng cạnh Chu Thận Chi.
Người dẫn chương trình đưa micro cho Trịnh Tú Vân: “Mẹ Thẩm có điều gì muốn nói không ạ?”
Trịnh Tú Vân cầm lấy micro, nhìn con gái và chàng rể đẹp trai một cái. Bà nhớ lại người con trai mặc áo đồng phục, miệng ngậm điếu thuốc.
Người con trai đi đằng sau người con gái không xa, tay kẹp điếu thuốc.
Người con trai 18 tuổi đã lái xe SUV.
Và cả quyển nhật ký mà con gái giấu trong ngăn tủ, những ngày con bé buộc hai chữ “Phấn đấu” lên trán, quyết tâm thi vào lớp chọn, cảnh con bé nhét hộp kẹo bảy màu vào tay Chu Thận Chi.
Mà thân làm mẹ của Thẩm Điềm nhưng bà lại chẳng biết cái gì cả.
Trịnh Tú Vân nắm chặt micro, nói: “Tôi đã từng nói, siêu thị trong nhà sau này sẽ truyền cho con gái và con rể. Nhưng hôm nay nhìn thấy nhà con rể giàu nứt đố đổ vách như vậy thì tôi xin rút lại lời nói. Cảm ơn”.
Cả hội trường sững sờ sau đó cười phá lên.
“Há há há, Chu Thận Chi, vì cậu nhiều tiền quá nên bị tước bỏ quyền thừa kế kìa”.