Chương 29

Thẩm Điềm đặt tay lên thành ghế, ngón tay xoắn lấy vạt áo, nói: "Thực ra, cậu rất lo lắng về bà nội phải không?"

Ngon tay đang miết cốc coca của Chu Thận Chi ngừng lại rồi cậu buông cốc coca ra.

Thẩm Điềm im lặng nhìn cậu chằm chằm.

"Cậu cứ nói chỉ là một cuộc tiểu phẫu, nhưng thực ra cậu biết, đây không phải là cuộc tiểu phẫu đơn giản, nó vẫn có tính nguy hiểm".

Chu Thận Chi dựng lưng vào ghế, khoanh tay, nhìn người con gái đối diện.

Không biết tại sao, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng, ngày đại hội thể thao của năm lớp 12, Thẩm Điềm khom người trước Tần Mai bóp chân cho cô ấy. Cô vô cùng đáng yêu, ngọt ngào mang đến cho người ta cảm giác yên tâm, dịu dàng.

Cậu xoay xoay cái nhẫn ở ngón tay cái, nói: "Đúng vậy. Mình rất lo lắng cho bà".

"Bố mẹ tớ thường xuyên đi công tác xa nhà, một tay bà nội chăm sóc tớ".

Bàn tay đang nắm bên thành ghế của Thẩm Điềm hơi thả lỏng, có lẽ nằm mơ cô cũng không thể ngờ được có một ngày cô được bước vào thế giới của cậu. Thì ra cậu được bà nội nuôi nấng.

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc rồi ngồi thẳng ngồi lên, đưa tay về phía cô.

"Đưa tay cho tớ".

Thẩm Điềm hả một tiếng: "Sao thế?"

"Tớ xem xem cậu đeo nhẫn cỡ bao nhiêu".

Cả người Thẩm Điềm bỗng nhiên cứng đờ, cô đưa tay ra, nói: “Cậu đo kích thước như vậy á? Lấy cái dây nhỏ đo thì có vẻ đúng hơn đó”.

Chu Thận Chi khẽ nắm ngón tay cô.

Tim Thẩm Điềm lại đập nhanh hơn.

Cậu nâng mắt, nhìn một lúc rồi buông tay cô ra.

“Được rồi”.

Thẩm Điềm nhanh chóng thu tay lại, đặt tay lên đùi, ngón tay cô nóng rực.

Chu Thận Chi nhìn vào mắt cô, nói: “Phía bố mẹ cậu, tớ sẽ tìm thời gian thích hợp đến thăm hỏi”.

Thẩm Điềm lập tức đáp: “Đợi đã…”

“Tớ vẫn chưa nói với bố mẹ tớ nữa”.

Chu Thận Chi gật đầu.

“Ừ, cậu nói với bố mẹ xong thì tớ đến nhà”.

Cậu dừng lại vài giây, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên: “Không nuốt lời chứ? Điềm Điềm”.

Thẩm Điềm nghiến răng: “Thế tớ nuốt lời có tác dụng không?”

Chu Thận Chi cười nhẹ, chống cằm nói: “Có chứ, tớ sẽ buồn lắm đó”.

Thẩm Điềm: “…”

Từ nhà hàng đi ra, Chu Thận Chi đưa Thẩm Điềm về bệnh viện lấy xe. Giờ này ở bệnh viện vô cùng yên tĩnh. Chu Thận Chi phải ở lại bệnh viện, cậu xuống xe mở cửa cho Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm ngồi vào trong xe, khởi động xe, nói: “Cậu mau lên cùng với bà đi”.

Người đàn ông chống tay ở cửa xe, ừ một tiếng, đóng cửa xe giúp cô.

Tay cậu đút túi quần, nói: “Lái xe cẩn thận nhé”.

“Được”. Chiếc xe màu trắng được khơi động, lái ra khởi bệnh viện, cô nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cậu đang cúi đầu hút thuốc, làn gió nhẹ nhàng thổi bay cổ áo sơ mi của cậu.

Trông vừa lười biếng lại vừa lạnh lùng.

Về đến nhà.

Vừa vào đến nhà, Tào Lộ đang thu dọn hành lý, cô ấy lại chuẩn bị đi công tác rồi. Cô ấy vứt quần áo trong tay ra, lao đến: “Sao rồi? Sao rồi?”

Thẩm Điềm nằm dài trên sofa.

“Tớ chấp nhận rồi”.

“Kết hôn?!” Tào Lộ ngồi bên cạnh cô, mắt trợn trừng.

Thẩm Điềm gật đầu.

Tào Lộ chửi thề một tiếng: “Được đấy, Điềm Điềm của tớ! Chúc mừng cậu sắp trở thành vợ của Chu Thận Chi!”

Thẩm Điềm ôm lấy gối ôm.

Tào Lộ: “Tiếp theo sẽ như thế nào đây? Tớ phải xin nghỉ trước, vứt công việc sang một bên mới được”.

Cả người Thẩm Điềm ngả ra phía sau: “Tớ còn chưa nói với bố mẹ nữa”.

Tào Lộ đang bừng bừng khí thế như bị tạt một gáo nước lạnh: “Ờ nhể, còn có bố mẹ cậu nữa”.

“Hihihi, con gái cưng trong nhà, chắc chắn là không nỡ rồi”. Cô ấy bò qua, ôm lấy Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng ôm lấy cô ấy. Hai chị em tình tình tứ tứ ôm nhau một lúc.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm hơn 6 giờ Tào Lộ đã ngồi máy bay đi công tác rồi.

Thẩm Điềm cũng không ngủ được, liền dứt khoát dậy tập yoga.

Chiều 5 rưỡi tan làm, Thẩm Điềm lái xe về nhà. Trước cửa siêu thị có mấy bạn học sinh mặc đồng phục đang mua dưa hấu. Thẩm Điềm liếc nhìn một cái rồi đi vào nhà.

Cất túi xách xong thì đi ra phụ giúp bán hàng.

Có một nam sinh lớp 10 mua một bao thuốc, Thẩm Điềm lấy cho cậu ta. Mạch suy nghĩ bay về buổi tối hôm đó, ngón tay cậu kẹp điếu thuốc, vai thì bị Trần Vận Lương khoác lấy đứng ở trước mặt cô.

Cô định thần lại, rồi nhận lấy tiền.

Không lâu sau.

Thẩm Xương Minh đã nấu cơm xong, cả gia đình ngồi xuống ăn cơm.

Thẩm Nghiệp Lâm bấm điện thoại, mở album ảnh ra, muốn cho Trịnh Tú Vân xem.

Thẩm Điềm đặt đũa xuống, nói: “Con muốn kết hôn”.

Cả bàn ăn im lặng đi, ba người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng nhìn lại họ, nói lại một lần nữa: “Con muốn kết hôn”.

Thẩm Nghiệp Lâm sững sờ, điện thoại rơi xuống đất.

Thẩm Xương Minh há miệng: “Điềm Điềm, con…”

Chưa nói xong, Trịnh Tú Vân kéo tay Thẩm Điềm đi về phía nhà kho, sau đó kéo Thẩm Điềm vào trong nhà kho rồi đưa tay đóng cửa lại.

Rầm.

Trong nhà kho chật hẹp chỉ còn có hai mẹ con.

Trịnh Tú Vận chống eo nói: “Con nói rõ đi xem nào”.

Thẩm Điềm nhìn mẹ mình nói: “Con… con muốn kết hôn”.

“Đối phương là ai?”

Thẩm Điềm ho một tiếng: “Bạn cấp 3 của con”.

“Đứa nào? Đứa mà con yêu thầm đấy hả?”

Thẩm Điềm giật nảy mình: “Mẹ”

Sao mẹ lại biết vậy?

Trịnh Tú Vân chống nạch, đi vòng quanh cô, híp mắt nói: “Từ cái ngày con hỏi mẹ vấn đề liên quan đến kết hôn thì mẹ đã cảm thấy không đúng rồi. Thẩm Điềm Điềm, tốt lắm, con đúng là cho mẹ một bất ngờ to tướng mà. Thằng nhóc đó có yêu con không?”

Thẩm Điềm sững người.

Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cô chỉ nghĩ đến tình huống hiện tại của cậu và cậu chưa có người mình thích.

Trịnh Tú Vân giơ tay, cốc đầu Thẩm Điềm một cái.

Đang chuẩn bị nói thì cửa nhà kho bị gõ, truyền đến giọng nói của Thẩm Nghiệp Lâm: “Mẹ Thẩm Điềm, nhà có khách, con mang Thẩm Điềm ra đây”.

“Khách gì chứ?”

“Cậu ta nói đến gặp bố mẹ Điềm Điềm”.

Phanh….

Cửa mở ra, Trịnh Tú Vân ngoảnh đầu lại lườm Thẩm Điềm một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài. Thẩm Điềm cũng vội vàng chạy theo, đỡ ông nội, ba người bước ra từ trong kệ hàng dài dài.

Vừa bước ra thì nhìn thấy người con trai cao ráo mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, xách hộp quà đặt lên trên quầy thu ngân.

Ngón tay thon dài, mặt mũi tuấn tú.

Cậu quay đầu lại, bước chân của Trịnh Tú Vân dừng lại. Bà nhớ lại nam sinh hút thuốc, nam sinh đứng sau nữ sinh cách đó không xa, nam sinh 18 tuổi đã có bằng lái xe.

Chính là nam sinh mà con gái bà vẫn luôn luôn thích thầm.

“Con chào dì, hôm nay con hơi mạo muội đến nhà chào hỏi ạ”. Chu Thận Chi lễ phép nói.

Trịnh Tú Vân đi qua.

Thẩm Xương Minh nhanh chóng dọn thức ăn ở trên bàn đi, để nhường chỗ cho cậu.

Thẩm Nghiệp Lâm nhỏ giọng nói: “Ngoan, ngoan! Cháu trai của bà già kia trông đẹp trai ghê”.

Thẩm Điềm và Chu Thận Chi nhìn nhau.

Cô cau mày, chớp chớp mắt, mặt lộ ra vẻ bối rối.

Cậu đút tay vào túi quần, khóe môi hơi cong lên, không đáp lại ánh mắt của cô.

Mặt bàn được lau dọn sạch sẽ.

Trịnh Tú Vân ngồi xuống, chỉ vào cái ghế đối diện: “Cậu cũng ngồi đi”.

Chu Thận Chi cũng ngồi xuống, đối diện với Trịnh Tú Vân. Áo sơ mi của cậu mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng khuôn mặt này trông có vẻ lười biếng, bất cần đời ghê.

Trịnh Tú Vân lườm Thẩm Điềm một cái.

Thẩm Điềm đầy ông nội qua, sau đó cô đứng ở bên cạnh, Trịnh Tú Vân lấy một cái ghế đưa cho cô, cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trịnh Tú Vân híp mắt nhìn Chu Thận Chi.

“Thẩm Điềm vừa nói với chúng tôi, hai người muốn kết hôn”.

Chu Thận Chi gật đầu.

“Vâng ạ”.

“Cậu học đại học nào?”

Chu Thận Chi: “Thanh Hoa ở Bắc Kinh ạ”.

Trịnh Tú Vân vừa nghe trường đại học top đầu cả nước thì nghĩ đến thành tích của con gái còn phải cố gắng hơn nữa mới thi đỗ, chẳng trách con gái lại muốn khóc.

Ngón tay bà gõ nhẹ vào mặt bàn: “Hai người gặp lại nhau, theo như tôi nhớ là lần xem mắt trước thì phải, còn chưa đến một tháng đã quyết định kết hôn, như này có phải là quá bốc đồng không?”

Thẩm Điềm kéo kéo áo Trịnh Tú Vân.

Trịnh Tú Vân kéo tay Thẩm Điềm ra.

Đứa con vô dụng này.

Chu Thận Chi gật đầu: “Dì nói chí phải, là rất bốc đồng mới đúng. Nhưng con có thể đảm bảo, con là thật lòng thật dạ, toàn tâm toàn ý, sẽ không bao giờ bắt nạt Điềm Điềm”.

Điềm Điềm?!

Trịnh Tú Vân siết chặt tay, hơi ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm Chu Thận Chi: “Đã yêu bao giờ chưa?”

Chu Thận Chi híp mắt: “Chưa ạ”.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Điều này ảnh hưởng đến việc con lấy cô ấy sao?”

Chưa yêu?!

Bà nhìn Thẩm Điềm một cái, Thẩm Điềm đang nhìn chằm chằm Chu Thận Chi.

Cậu chưa yêu bao giờ?!

Trịnh Tú Vân thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn Chu Thận Chi: “Sức khỏe của bà nội cậu không được tốt?”

Chu Thận Chi vâng một tiếng.

Trịnh Tú Vân: “Trong nhà giục kết hôn”.

Cậu lại vâng một tiếng.

Trịnh Tú Vân bỗng chốc đã hiểu tình huống của họ là như thế nào rồi. Chu Thận Chi lấy ra một bản danh sách, đặt trước mặt Trịnh Tú Vân, là sính lễ, tiền hồi môn và một số tài sản khác sẽ được sang tên cho Thẩm Điềm.

Cậu nói: “Dù con có nói hay thế nào đi chăng nữa cũng không bằng một số món đồ thực tế”.

Ánh mặt cậu nhìn về phía Thẩm Điềm.

“Con sẽ đối xử thật tốt với cô ấy”.

Thẩm Điềm mặt đỏ đến tận mang tai.

Trịnh Tú Vân liếc con gái một cái, nghiến răng nhận lấy tờ danh sách, nói: “Chúng tôi sẽ suy nghĩ, cậu cứ về trước đi”.

“Vâng ạ”.

Hôm nay Chu Thận Chi đến đây cũng dự đoán được kết quả.

Cậu đứng dậy, gật đầu với cô.

Thẩm Xương Minh huých cô một cái: “Đi tiễn người ta về đi con”.

Thẩm Điềm mím môi, đuổi theo.

Chu Thận Chi tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô một cái, Thẩm Điềm thở phào một hơi, nói: “Sao cậu lại đến vậy?”

Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi hơi cong cong

“Giúp cậu gác vách một chút hỏa chiến”.

Thẩm Điềm à một tiếng, nhịp tim cứ đập thình thịch.

Một lúc sau, tiễn cậu đến bên đường, người đàn ông dừng bước, Thẩm Điềm cũng dừng bước theo. Cậu xoa đầu cô, nói: “Đừng lo lắng”.

Thẩm Điềm gật đầu: “Ừ”

Cậu thu tay lại, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông nhìn cô một cái, ngón tay thon dài xoay xoay vô lăng.

“Cậu vào đi”.

Sau đó, lái chiếc xe SUV màu đen đi.

Thẩm Điềm đứng ở chỗ cũ ngẩn ngơ vài giây, sau đó xoay người về siêu thị. Vừa vào đến cửa, Trịnh Tú Vân đã tặng cho cô cái nhìn sắc lẹm, Thẩm Điềm chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên quần thu ngân.

Trịnh Tú Vân tức mà không có chỗ để xả.

Vốn là muốn xả lên người con gái, nhưng người con trai kia chạy đến nói một chàng. Cục tức lớn này hình như không được vơi đi. Trịnh Tú Vân đen mặt nói: “Con nên nhớ, kết hôn là chuyện cả đời, không phải là chuyện ngày một ngày hai, nghiêm túc suy nghĩ cho kỹ đi”.

Thẩm Điềm gật đầu.

Thẩm Xương Minh đi qua, nói: “Tôi thấy thằng nhóc đó rất có trách nhiệm đó”.

Thẩm Nghiệp Lâm cũng gật đầu theo.

Trịnh Tú Vân lườm ông một cái: “Đàn ông các ông đúng là tầm nhìn hạn hẹp, Thẩm Xương Minh cút đi cho khuất mắt tôi”.

Thẩm Xương Minh: “…”

Thẩm Nghiệp Lâm nghe thấy vậy liền kéo Thẩm Xương Minh mau đi nhanh, đừng ở đó mà chịu trận nữa.

Ở vị trí người cha, thì cảm thấy con gái thích là được rồi.

Ở vị trí người mẹ, lại lo lắng nhiều hơn, suy nghĩ lại tinh tế hơn, tình cảm trải qua hồi cấp 3, điều này càng không thể khiến cho Trịnh Tú Vân bớt lo lắng.

Thẩm Điềm dường như cũng hiểu được sự lo lắng của mẹ.

Cô ôm lấy cánh tay Trịnh Tú Vân: “Mẹ, đời người, ước mơ trở thành hiện thực là xa xỉ lắm đó ạ”.

Trịnh Tú Vân quay đầu lại nhìn con gái.

Ánh mắt con gái sáng long lanh, trong mắt tràn đầy niềm tin vào tương lai. Cô âm thầm nỗ lực thi vào lớp chọn, Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh hoàn toàn không hề hay biết nội tình.

Thẩm Điềm như vậy, vừa bướng bỉnh lại vừa nghe theo lời bố mẹ.

Nhưng tất cả đều là vì người con trai đó.

Trịnh Tú Vân híp mắt hỏi: “Thằng bé đó tên là gì?”

Thẩm Điềm: “Chu Thận Chi ạ”.

Trịnh Tú Vân: “Tốt lắm”.

Không sao cả.

Con gái của bà.

Bà sẽ luôn bảo vệ.