Ban đầu Thẩm Điềm muốn trả lời là đừng.
Nhưng sau đó nghĩ lại, cậu cũng không biết công ty cô ở đâu mà.
Bỗng chốc cô hiểu ra là cậu đang trêu cô, thế là cô cố tình trả lời.
“Đến luôn nè”.
Người con trai bên kia cười nhẹ.
“Cậu làm việc ở đâu? Ở nhà xuất bản nào?”
Đó thấy chưa.
Cô nhìn cuốn lịch một cái, nhịp tim cứ đập thình thịch không cách nào khống chế được. Nếu cô đã đồng ý với cậu là suy nghĩ, vậy thì cũng phải cho cậu một đáp án chứ.
Thế là Thẩm Điềm nói với cậu rằng tối nay cô rảnh.
Cậu trả lời lại là được rồi đặt một nhà hàng, sau đó gửi vị trí nhà hàng cho cô.
…
Lần gặp mặt này, Thẩm Điềm lái xe đi về nhà, thay một chiếc váy màu nhạt, vừa tao nhã lại vừa thoải mái.
Cô gửi tin nhắn báo cho Tào Lộ biết.
Tào Lộ: Ồ, tớ biết rồi, lần hẹn hò thứ 2 của các cậu.
Thẩm Điềm:….. Không phải mà.
Tào Lộ: Mặc đẹp đẹp vào, sεメy vào, mặc cái váy body ôm sát màu đen á! Không thì mặc cái váy dài màu đỏ cũng được.
Thẩm Điềm đương nhiên sẽ không nghe Tào Lộ rồi. Cô xuống nhà, lấy xe rồi lái xe đến nhà hàng.
Lần này cậu đặt một nhà hàng khác, là nhà hàng có thể ngắm sao. Thẩm Điềm vừa đi đến cầu thang thì đã nhìn thấy cậu đang chống cằm, nhàn nhã, ung dung xoay xoay chiếc bật lửa.
Dường như Thẩm Điềm nhìn thấy cậu hồi năm lớp 12.
Cô ngẩn người một lúc.
Thực ra lúc trước cô cũng học theo cậu xoay bút nhưng lại không học được.
Xoay chiếc bật lửa một vòng thì cậu bỏ xuống, ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Điềm đang đứng ở đó. Cậu nhìn cô vài giây, mỉm cười, đứng dậy kéo ghế ngồi cho cô.
Thẩm Điềm hít sâu một hơi rồi đi qua, ngồi xuống.
Cậu bỏ ghế ra, trên người cậu vẫn có mùi thơm thoang thoang của hoa quế.
Cậu đi đến đối diện rồi ngồi xuống, cầm menu lên: “Bị tắc đường à?”
Thẩm Điềm nói: “Đoạn đường ở gần công ty hơi tắc”.
Chu Thận Chi gật đầu, rót một ly nước chanh rồi đặt bên tay cô. Ánh mắt Thẩm Điềm rơi vào chiếc nhẫn trên ngón út của cậu, cô nhìn nó vài giây rồi không nhìn nữa.
“Cậu muốn ăn gì thì gọi nhé” Cậu đưa quyển menu cho cô.
Thẩm Điềm nhận lấy, nhìn một lúc rồi gọi hai món.
Đây là một nhà hàng Quảng Đông.
Thẩm Điềm thích ăn sườn xào chua ngọt và thịt kho.
Chu Thận Chi nhìn món mà cô gọi một cái rồi gọi thêm cho cô một phần bánh plan.
Gọi món xong, Thẩm Điềm ngập ngừng hỏi: “Cậu nhất định phải kết hôn sao?”
Chu Thận Chi bỏ cốc xuống, nhìn vẻ đắn đo của cô, cậu gật đầu: “Đúng vậy”.
Thẩm Điềm liền căng thẳng.
Ngón tay Chu Thận Chi miết miết quanh miệng cốc, nói: “Cậu không cần căng thẳng đâu. Nếu cậu thực sự không muốn kết hôn thì tớ chỉ có thể tiếp tục chờ thôi”.
“Đợi cái gì?”
Cậu nhìn chằm chằm vào cô.
“Đợi xem, sau này cậu có muốn kết hôn muốn với mình không”
Tim Thẩm Điềm lại đập càng nhanh hơn.
Cô nói: “Có phải cậu thích…”
Cô muốn hỏi có phải cậu thích tớ không? Nhưng cô vẫn không thể nào mở miệng hỏi như vậy được.
Chu Thận Chi bỏ tay đang miết cái cốc ra, nói: “Điềm Điềm, thực ra trước khi xem mắt với cậu, bà nội tớ đã cho tớ xem ảnh của rất nhiều cô gái nhưng tớ không hề đi gặp họ. Mà đi xem mắt với cậu cũng là một một điều tớ không ngờ tới. Lúc nhìn thấy cậu ở quán cà phê thì tớ mới có suy nghĩ nghe theo người lớn trong nhà, kết hôn với cậu”.
“Có thể cậu thấy tớ hơi đường đột”.
“Nhưng mà đối với tớ, tớ đã suy nghĩ rất lâu mới kiên trì với suy nghĩ này”.
Thẩm Điềm cắn môi.
Cô nói: “Có thể sau này, cũng sẽ có người khiến cho cậu cảm thấy muốn kết hôn với họ mà”.
Cô nói câu này hơi có ý muốn từ chối.
Chu Thận Chi chống cằm, mắt đào hoa hơi cong cong: “Sao cơ?”
“Nếu có thì tại sao không phải là trước khi gặp cậu chứ?”
Tim Thẩm Điềm lại đập nhanh hơn nữa.
Cậu đang tán mình!
…
Một lúc sau, thức ăn được mang lên.
Thẩm Điềm vừa nãy nói chuyện thì uống nước liên tục, Chu Thận Chi cầm bình nước, lại rót cho cô một cốc.
“Đừng uống nhiều quá, lát nữa còn ăn canh”.
“Ò”
Thẩm Điềm hơi ngượng ngùng.
Lúc hai người chuẩn bị ăn cơm thì điện thoại của Chu Thận Chi vang lên. Cậu nghe máy rồi một giây sau, sắc mặt cậu hơi thay đổi.
Thẩm Điềm nhìn sắc mặt cậu thì dừng đũa lại không ăn nữa.
Chu Thận Chi bỏ điện thoại xuống, nhìn cô: “Điềm Điềm, tớ xin lỗi, trong nhà có việc gấp, tớ phải về ngay. Cậu cứ ăn đi hoặc là gọi bạn đến ăn cùng cậu”.
“Được không?”
Thẩm Điềm cũng căng thẳng theo, hỏi: “Nhà cậu xảy ra chuyện gì hả?”
Chu Thận Chi ngập ngừng một lúc, nhìn vào đôi mắt long lanh như ánh sao của cô nói: “Bà nội nhập viện rồi”.
Thẩm Điềm à một tiếng rồi cũng lo lắng, căng thẳng theo.
Cô nói: “Thế cậu về nhanh đi”.
“Ừ, tớ đi đây”. Cậu đứng dậy, cầm chìa khóa xe ở trên bàn, xoay người đi ra phía cửa. Trước khi đi, cậu còn đi ra thanh toán nữa.
Sau khi cậu đi.
Thẩm Điềm ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, sau đó gọi phục vụ ra gói đồ ăn lại rồi cũng rời khỏi nhà hàng.
Gió đêm hiu hiu, nhẹ nhàng thổi.
Thẩm Điềm khởi động xe, đi về nhà.
Vừa về đến nhà, Tào Lộ cũng đã về rồi, nhìn cô một cái: “Ế, sao lại gói mang về thế này? Cậu không ăn à? Chuyện gì thế?”
Thẩm Điềm bỏ túi thức ăn lên bàn rồi nằm vật ra sofa, nói: “Bà nội cậu ấy đột nhiên nhập viện, cậu ấy phải đi đến bệnh viện ngay”.
Tào Lộ à một tiếng.
Cô ấy kéo ghế ra, ngồi đối diện với Thẩm Điềm: “Xem ra chuyện cậu ấy vì bà nội mà muốn kết hôn với cậu là thật đó”.
Thẩm Điềm gật đầu.
“Đúng vậy”.
“Vừa nãy có phải tớ nên đi theo cậu ấy thăm bà nội không?”
“Cậu thăm cái gì? Cậu với cậu ấy có quan hệ gì?”
Thẩm Điềm: “Cũng đúng”.
Sau đó Thẩm Điềm ăn vài miếng cơm, rồi ngồi trên sofo bắt đầu ngẩn người. Tào Lộ tắm xong đi ra thấy cô như vậy thì ngồi cạnh cô, nhéo nhéo mặt cô.
“Ngẩn ngơ cái gì?”
“Có phải cậu đang nghĩ, có nên đồng ý với cậu ấy không?”
Thẩm Điềm định thần lại, nhìn Tào Lộ.
Tào Lộ ngồi khoanh chân trên sofa, lau tóc, nói: “Điềm Điềm, hồi đại học có rất nhiều người theo đuổi cậu đúng không?”
Thẩm Điềm gật đầu.
“Nhưng cậu không thích ai, đúng không?”
Thẩm Điềm lại gật đầu.
Tào Lộ: “Vậy nên mới nói, thời niên thiếu không nên gặp người quá xuất sắc kẻo lại giống như cậu”.
Thẩm Điềm nhớ lại vẻ xoay bật lửa của cậu tối nay.
Thực ra lúc đó bàn trước bàn sau, có vài nữ sinh đang tụ tập với nhau cũng nhìn trộm cậu. Tối nay cậu mặc áo thun và quần jean vô cùng đơn giản, cũng vô cùng thu hút người khác.
Cô gật đầu.
“Đúng vậy, nhìn thấy ai cũng so sánh với cậu ấy một chút”.
“Chính là như vậy”. Tào Lộ gật đầu: “Vậy nên, những vướng mắc của cậu bây giờ tớ đều có thể hiểu, nhưng tớ sẽ không khuyên cậu đồng ý với cậu ấy đâu. Tớ chỉ muốn khuyên cậu rằng tự nghĩ cho kỹ đi”.
Thẩm Điềm nhìn cô ấy: “Cậu thì sao? Nếu là cậu thì sao?”
“Đồng ý”. Tào Lộ rất thoải mái đáp.
Thẩm Điềm ngẩn ngơ: “Tại sao chứ?”
Tào Lộ dang tay, nói: “Tớ sẽ đánh cược với tình yêu của mình, tớ từng thích một người nhiều như vậy, bây giờ có cơ hội ở bên người ta, thì tại sao tớ phải do dự chứ?”
Thẩm Điềm ngồi bật dậy, ôm lấy đầu Tào Lộ lắc lắc: “Cậu nói cũng có lý”.
Tào Lộ ôm lấy cô: “Này, đây là suy nghĩ của tớ, không phải của cậu”.
“Không, thực ra ngay từ lần đầu tiên tớ đã dao động rồi”. Thẩm Điềm chớp chớp mắt nói. Có lẽ cô bây giờ và cô hồi lớp 12 nỗ lực thi vào lớp chọn để gần cậu hơn không giống nhau, nhưng vẫn có một số điểm vẫn không bao giờ thay đổi chính là dũng cảm đối mặt với lòng mình, dũng cảm, nhiệt huyết theo đuổi thứ mà lòng mình muốn.
Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm đang cười ngu ngơ thì nghĩ bụng: Cứu mạng! Nhưng mong Thẩm Điềm tốt bụng nhất này sẽ không bị bắt nạt.
…
Trước khi đi ngủ.
Thẩm Điềm dựa vào đầu giường, do dự đắn đo có nên gửi tin nhắn cho cậu không? Hỏi xem tình thình thế nào.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Giống như có thần giao cách cảm vậy.
Sz: Cậu ngủ chưa?
Thẩm Điềm lập tức nhắn lại: “Tớ chuẩn bị đi ngủ”.
Chu Thận Chi cũng trả lời lại bằng voice chat.
Giọng nói hay vô cùng.
“Ừa”.
“Bà nội chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, cậu không cần lo lắng đâu”.
Thẩm Điềm vừa nghe thấy phẫu thuật nhỏ thì nghĩ hình như lúc trước cậu nói là bà nội đã làm một cuộc đại phẫu rồi, bây giờ lại làm tiểu phẫu nữa?
Thẩm Điềm ấn ghi âm.
“Bà nội sao lại… lại phải làm phẫu thuật nữa vậy? Lại bị tái phát hả?”
Chu Thận Chi: “Kiểm tra ở bộ phận khác thì phát hiện khối u, bác sỹ cho rằng cắt đi là tốt nhất”.
Thẩm Điềm đột nhiên cảm thấy rất phiền lòng.
Chu Thận Chi: “Cậu ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon”.
Thẩm Điềm: “Chúc ngủ ngon”.