Chương 1

Hôm nay là ngày khai giảng.

Siêu thị nhà Thẩm Điềm mở cửa sớm hơn mọi ngày 30 phút, cô rửa mặt xong thì đeo cặp sách đi ra, lấy một chiếc bánh bao ở trên bàn ngập vào miệng.

Bác hàng xóm đến mua đồ ăn sáng nhìn thấy cô thì nói: “Tiểu Điềm giỏi quá đi mất, cháu thi được vào lớp chọn đúng không?”

“Đúng vậy” Trịnh Tú Vân nhét thêm một hộp sữa vào tay Thẩm Điềm: “Xếp thứ 2 từ dưới lên."

Thẩm Điềm trợn mắt.

“Thế cũng rất giỏi rồi”, bác hàng xóm cười nói: “Như này là Tiểu Điềm đã lội ngược dòng thành công đó".

“Mẹ nghe thấy gì chưa?” Thẩm Điềm tặc lưỡi với mẹ mình một cái rồi cắm ống hút đi ra ngoài cổng. Học sinh đi học đang đi về phía cổng trường, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng người cao cao trong biển người.

Trong tay cậu cầm một bình sữa, một tay đút túi quần, vai khoác một chiếc túi đeo chéo, đôi mắt đào hoa lim dim, giống như cười như không cười, lạnh lùng nghe nhóc mập bên cạnh cậu nói chuyện.

Dù là ở trong đám đông nhưng vô cùng nổi bật.

Thẩm Điềm đi đằng sau cậu ấy.

Lặng lẽ nhìn bóng lưng của cậu, cùng đi vào trường, cùng đi đến giảng đường.

Dòng người bắt đầu tản ra, lớp chọn ở tầng trên, người cũng không còn đông như trước, tiếng bước chân lại càng trở nên rõ ràng hơn. Nhóc mập Trần Vận Lương đang khoác vai cậu đột nhiên nhìn ra đằng sau.

Tim Thẩm Điềm cũng đập nhanh hơn một nhịp.

Ánh mắt ta chạm nhau với cả Trần Vận Lương.

Cả người cô cứng đờ. Đối mặt với Trần Vận Lương hai giây, cô cắn chặt ống hút, nói: “Xin nhường đường."

Nói xong, cô nhanh chóng từ phía sau lưng họ đi lên, vượt qua họ. Hộp sữa trong tay cô giống hệt với hộp sữa trong tay Chu Thận Chi, cậu quét mắt nhìn xuống một cái.

Trần Vận Lương nói: "Xem ra không phải một mình cậu thích uống loại sữa này."

Bước vào lớp, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, sau khi thở ra thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô nhìn xung quanh mới nhớ ra, đây không phải lớp 12 của cô mà đây là lớp chọn.

Không giống với lớp 12, các bạn học sinh lớp chọn vừa đi học đã chăm chỉ học bài nên hiển nhiên là học rất tập trung, yên lặng làm bài tập. Cô ngượng ngùng đứng ở cửa lớp học vài giây.

Hành lang dài truyền đến tiếng bước chân, người con trai vóc dáng cao lớn với nhóc mập bên cạnh cậu đi qua hành lang, từ cửa sau đi vào trong lớp. Cô gái cằm chẻ, tết tóc đuôi sam ngồi ở cuối cùng đang làm bài tập cũng quay đầu cười với cậu một cái.

Chu Thận Chi bỏ cặp sách xuống, ngồi bên cạnh cô ấy.

Cô gái đó tên là Tần Mai, học lớp hai.

Thẩm Điềm vô thức nắm chặt quai cặp.

“Thẩm Điềm?” Thầy chủ nhiệm Triệu Tuyên Thành bước lên bục giảng, nói: “Ngẩn ngơ ở đấy làm gì, em tìm chỗ ngồi đi chứ”.

Thẩm Điềm nghiêng đầu nhìn thầy chủ nhiệm.

“Thầy ơi, em ngồi ở đâu ạ?”

Triệu Tuyên Thành nhìn xuống dưới, lúc này các bạn trong lớp mới chú ý đến Thẩm Điềm. Là học sinh học lớp 12 nghịch ngợm, bất ổn, từ một lớp binh thường mà thi được vào lớp chọn chắc chỉ có một minh Thẩm Điềm, nhưng cô cũng không phải là người thi tốt nhất. Vậy nên mọi người sau khi nhìn thấy ngoại hình của cô cũng chẳng có phản ứng gì.

Sự hiếu kì cũng chỉ duy trì được vài giây.

Nữ sinh ngồi bàn cuối cùng dãy thứ hai giơ tay lên, nói: “Thầy ơi, chỗ em vẫn còn chỗ trống, để bạn học mới ngồi cùng với em đi ạ”.

Triệu Tuyên Thành gật đầu: “Được, Thẩm Điềm, em ngồi cạnh Tào Lộ đi”.

Thẩm Điềm vâng một tiếng rồi đi đến chỗ Tào Lộ. Tào Lộ ngồi ở dãy thứ hai, Chu Thận Chi ngồi ở dãy thứ nhất. Cô và Chu Thận Chi chỉ cách nhau một dãy bàn.

Cả một đoạn đường, Thẩm Điềm luôn nhìn thẳng về phía trước. Đến chỗ ngồi thì cô đặt cặp sách xuống, mỉm cười với Tào Lộ: “Cảm ơn cậu đã thu nhận tớ”.

Tào Lộ cười tít mắt, vỗ vai cô nói:

“Sau này chúng ta là bạn cùng rồi. Thành tích của tớ xếp ngay sau cậu nên cậu phải kéo tớ đó”.

Thẩm Điềm: "..."

“Được”

Cô để cặp sách vào trong ngăn bàn.

Sau khi ngồi ngay ngắn, ánh mắt cô lại liếc về dãy bàn bên kia.

Chu Thận Chi cúi đầu lật sách bài tập, những sợi tóc con rơi trên vầng trán cậu, quai hàm lộ rõ, một tay thì xoay xoay cái bút đen, xoay một lúc rồi lại dừng một lúc, những ngón tay thon dài giống như đang nhảy múa dưới ánh nắng.

Cô thở nhẹ một hơi.

Tào Lộ ló đầu ra, nói: “Đó là học sinh xếp thứ nhất và xếp thứ hai của lớp chúng ta đó. Chu Thận Chi và Tần Mai, một người học lớp một, một người học lớp hai”.

Thẩm Điềm nuốt nước bọt.

“Ồ”

Tào Lộ lại thấp giọng nói:

“Có rất nhiều nữ sinh thích Chu Thận Chi, tan học thì cậu sẽ biết, cả cái hành lang đều là nữ sinh đến ngắm cậu ấy”.

Thẩm Điềm hơi mong chờ nói: “Sau đó thì sao?”

Tào Lộ chống cằm muốn nói tiếp nhưng Trần Vận Lương ngồi đằng trước quay xuống nói: “Cũng có một số người đến ngắm tớ đó”.

Cậu ta cười híp mắt nhìn Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm nhớ lại một màn ở cầu thang thì tâm tình rất bình tĩnh.

Tào Lộ cười khẩy:

“Ngắm cậu? Cậu không soi gương à?”

Tào Lộ thở dài một tiếng.

Hai người náo loạn một lúc thì Triệu Tuyên Thành đứng trên bục giảng nói: “Trật tự nào, các em đều lên lớp 12 rồi nên thầy có vài lời muốn nói với các em. Lớp 12 là một cánh cửa, các em đã nỗ lực học hanh, đèn sách suốt mười mấy năm qua cũng chỉ để thi vào một trường đại học tốt. Trước kia các em đã nỗ lực nhiều như vậy, chỉ còn lại một năm này các em nhất định phải nỗ lực hết mình, dùi mài kinh sử, không được phép lơ là”.

“Nghe rõ chưa?’

“Nghe rõ rồi ạ”

Âm thanh lớn, vang vọng khắp không gian mang theo niềm tin mãnh liệt.

Thẩm Điềm vô thức nhìn sang bên kia

Cậu đã đổi một tư thế khác, lưng dựa vào ghế, một tay khoác lên ghế, đôi mắt đào hoa hơi nhếch, cậu dụi mắt giống như là chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Điềm nhanh chóng thu lại tầm mắt, vén lọn tóc ra sau tai.

Chu Thận Chi nhìn sườn mặt của nữ sinh đó, lông mi dài run lên. Khuôn mặt cậu vô cảm thu lại ánh mắt, ngáp một cái, chỉnh lại tư thế ngồi.9 giờ 20 phút, lớp 12 tổ chức lễ khai giảng. Thẩm Điềm với Tào Lộ đi theo hàng của lớp mình. Cô nhìn sang bên cạnh thấy Chu Thận Chi và Tần Mai không đi theo hàng và một vài lớp khác phải đến thao trường xếp hàng.

Cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cậu cầm micro bước lên trên sân khấu.

Thời tiết mùa hè nóng bức. Ánh mặt trời rơi trên lông mi cậu, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cổ áo cậu bay bay.

Cậu nhìn xuống dưới sân khấu.

Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo xuyên qua micro truyền ra: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh, xin chao tất cả mọi người”.

“Rất vinh hạnh cho em khi được đứng đây đại diện cho toàn thể các bạn học sinh phát biểu. Tháng 8 đã đi qua và mùa thu ngày khai trường đã đến, chúng ta sẽ bước vào cuộc sống của học sinh lớp 12…”

Cậu ngước mắt nhìn, nói: “Bước vào một cuộc sống mới, một hành trình mới, sau 10 tháng, tất cả những nỗ lực, công sức đều sẽ được thể hiện rõ. Thời gian vô cùng quý giá, xin đừng…”

Cậu hơi ngừng lại.

Ngữ điệu chậm rãi, hơi kéo dài, giống như đang cười nhẹ.

“Xin đừng lãng phí”.

Âm cuối cùng kéo dài hơi quyến luyến, giống như lời thì thầm của người yêu vậy.

Tiếng hét chót tai từ dưới sân khấu vang lên.

Tiếng hét bên lớp thường là lớn nhất.

Tào Lộ hích vai Thẩm Điềm, nói: “Nhìn thấy gì chưa? Fangirl khắp trường đó”.

“Thấy rồi”. Thẩm Điềm nhìn chằm chằm vào sân khấu, Chu Thận Chi đưa micro, bước xuống bậc thang, tiện tay vuốt tóc đi về phía bên này.

Cậu chậm rãi đi về phía hàng bên cạnh.

Trần Vận Lương quay đầu, giơ ngón tay cái với cậu, ý như một like cho cậu.

“Người anh em, cậu cố ý đúng không?”

Chu Thận Chi nâng mắt nhìn.

Thẩm Điềm chợt giật mình. Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, đứng thẳng người. Chu Thận Chi mỉm cười với Trần Vận Lương, khuôn mặt vô tội nói: “Cố ý gì chứ?”

Trần Vận Lương: “…”

Đồ chó.

Không lâu sau.

Tần Mai kéo cờ xong cũng chạy về, thở hồng hộc nhìn về phía Chu Thận Chi, trong mắt còn mang theo ý cười, ánh mắt sáng long lanh.

Tào Lộ cũng nhìn thấy. Cô ấy chẹp chẹp vài tiếng rồi hích Thẩm Điềm một cái.

“Nhìn đi, nhìn sang bên cạnh ý”.

Thẩm Điềm cũng vội vàng nhìn một cái.

Chỉ thấy Tần Mai đang kiễng chân nói cái gì đó với Chu Thận Chi. Chu Thận Chi hơi cúi đầu, nghe xong thì gật đầu, sau đó cậu đứng thẳng người lên, Tần Mai lặng lẽ cúi người chạy ra đằng sau lưng cậu.

Tào Lộ: “Cậu ấy tốt với Tần Mai thật, còn bao che cho cô ta nữa”.

Thẩm Điềm nhìn người nam sinh cao lớn đó một cái, mím môi nhìn ra chỗ khác.

Sau khi buổi lễ kết thúc.

Các bạn học sinh lại nhộn nhịp đi về phòng học. Chu Thận Chi tay cầm binh giữ nhiệt màu hồng đặt lên bàn của Tần Mai. Tần Mai đang nằm sấp ôm bụng, khẽ giọng nói: “Cảm ơn cậu’.

Chu Thận Chi ừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Thẩm Điềm cầm binh giữ nhiệt màu xanh, chậm chạp đi về chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, cô mở nắp bình để uống nước. Trần Vận Lương đi vào phòng học, thân hình mập mạp chống lên bàn học của Chu Thận Chi.

“Tần Mai Mai, cậu không khỏe hả?”

“Ừ”

“Cậu sao thế?”

Tần Mai đỏ mặt, ngập ngừng. Trần Vận Lương nhướng mày, đang định nói thì Chu Thận Chi lạnh lùng nói: “Đừng hỏi nữa”.

Trần Vận Lương há hốc miệng.

Phúc chí tâm linh.

Cậu ta ồ một tiếng rồi nói: “Uống nhiều nước ấm! Nghỉ ngơi nhiều cho khỏe nhé!”

Sau đó cậu ta đi về chỗ của mình. Bởi vì thân hình quá béo nên đυ.ng phải bàn của Thẩm Điềm. Bình giữ nhiệt của Thẩm Điềm lắc lư, cô nhanh chóng đỡ lấy rồi đóng nắp bình lại.

Nhưng bụng lại truyền đến cảm giác hơi đau đau.

Mặt Thẩm Điềm trắng bệch, đặt tay lên bụng.

Cô nhìn bục giảng rồi lại nhìn ra ngoai hanh lang, tay lục lọi cặp sách, tìm một lúc thì nhẹ nhàng lấy ra một chiếc băng vệ sinh màu hồng. Cô xoay người chạy ra ngoài cửa.

May mà mẹ chuẩn bị sẵn cho cô.

Sau khi thay xong, cô chỉnh lại quần áo rồi nhìn kĩ lại một lượt, chưa dính ra quần. Cô thở phào một hơi rồi đi rửa tay. Xoa xoa một hồi rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Đối diện là Chu Thận Chi đang đi đến, cậu cầm bình giữ nhiệt màu hồng đến cây nước nóng lấy nước.

Bước chân của Thẩm Điềm hơi dừng lại.

Cô đi chậm hơn, từng bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt rơi trên bình giữ nhiệt ở trong tay cậu, sau đó nhìn lên ngắm góc nghiêng của cậu. Lúc này người ở trên hành lang không nhiều, đa số là đã về phòng học hết rồi. Cho dù là có người thì cũng là nhanh chóng đi về phòng học.

Lông mi của nam sinh đang lấy nước khẽ động, lông mày hơi nhướng lên, nghiêng đầu nhìn Thẩm Điềm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thời gian như ngừng lại.

Sấm sét giữa trời quang.

Thẩm Điềm dừng lại, hỏi:

“Cậu lấy nước à? Có nước nóng không?”

Chu Thận Chi đứng thẳng người nói: “Có”

Cậu cụp mắt nhìn tay của cô một cái rồi lại nhìn vào mắt cô.

“Cậu không mang theo bình”.

Thẩm Điềm a một tiếng rồi đáp lại ngay: “Tớ đi lấy giờ đây".

Nói xong, cô vội vàng chạy đi. Cô chạy như bay về phòng học, chạy về chỗ ngồi, cầm cái bình giữ nhiệt ở trên bàn, xoay người chạy ra ngoài, chạy ngang qua Chu Thận Chi.