Chương 2

Ta viết xong hưu thư, khẽ véo đôi má non mềm của hắn:

“Ngày mai bản cung tiến cung, cầu thánh chỉ ban ngươi làm phò mã”

“A”

Hắn ngây người, hoảng sợ.

“Bùm” một cái quỳ rạp trên mặt đất:

“Điện hạ, nô làm sai cái gì, người cứ nói, nô nhất định sửa”

Ta nở nụ cười, kéo hắn đứng dậy:

“Thật ngoan, tắm rửa sạch sẽ chờ ta”

Ta đi nhanh ra ngoài, mở cửa phòng.

Dưới ánh trăng, Diệp Vi Lan đứng trong đình viện. Rõ ràng hắn mặc một thân hồng y, nhưng trên người hắn dường như vẫn có một tia sáng nào đó, như thể tất cả ánh sáng trong đêm đều tập trung về phía hắn.

Hắn ngoái đầu liếc ta một cái, ánh mắt vô cảm.

Hắn biểu hiện không thích ra rõ ràng như vậy, nhưng ta đã cố tình nhắm mắt làm ngơ.

Ta nghĩ đến kiếp trước đã sai người thỉnh hắn vào, hắn cự tuyệt.

Tin tức truyền đến trong cung, hoàng đệ cấp cho ta sáu mỹ nam.

Đáng tiếc, sáu mỹ nam kia quỳ một đêm, lúc bọn họ tiến vào hắn cũng không thèm liếc nhìn.

Sau này hắn lại nói ta: “Ai cũng có thể làm chồng”, nhưng hắn không biết khi chết, ta vẫn một thân trong sạch.

Một đời này, ta đã nghĩ thông.

Sáu mỹ nam, ta đều muốn, riêng hắn thì không.

Ta sai người mang hưu thư cho hoàng đệ, quay người bước vào phòng không nói một lời.

Hương nô quả nhiên ngoan ngoãn, tắm rửa sạch sẽ thơm tho dễ chịu đang nằm trong chăn chờ ta, thấy ta tiến vào, hắn vui mừng đưa tay cởi thắt lưng, cởϊ áσ cho ta.

Nhưng ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Diệp Vi Lan:

"Điện hạ, thần xin được gặp."

Hứng thú của ta bị quấy rầy, Hương nô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: "Lúc cần thì không vào, lúc không nên thì lại vào. Đáng ghét!”

Ta khẽ cười: “Nếu chán ghét như vậy thì bảo hắn đi đi”

Hương nô mắt sáng rực lên

Hắn đi chân trần, mái tóc rối, mở cửa nhìn Diệp Vi Lan ngạo nghễ: “Điện hạ mời Diệp công tử về cho!”

Hắn nói xong, rất nhanh đóng cửa phòng, quay trở lại giường, vẻ mặt bất an

Đại khái là bất tri bất giác thấy mình đi quá giới hạn.

Ta kéo hắn lại, nhẹ nhàng hôn lên.

“Làm tốt lắm”

Bản cung cho phép ngươi bừa bãi!

………

Ngày thứ hai,

Ma ma nói, Diệp Vi Lan đứng ở trong đình suốt một đêm, nhìn thấy nến đỏ cháy cạn, trời hửng sáng mởi rời đi.

Bà nói thật cẩn thận, sợ ta hối hận.

Có lẽ bọn họ đều cho rằng ta dùng Hương nô để kí©h thí©ɧ Diệp Vi Lan.

Nhưng một đời này, ta chịu đủ rồi.

Thưởng thức hương vị của Hương nô xong, ta chỉ cảm thấy kiếp trước của mình thật lãng phí, sẽ không hối hận.

Ta mang theo Hương nô tiến cung, cầu hoàng đệ ban hắn thành phò mã.