Editor: Beakmin_Yi sẽ edit tiếp từ đây.
Một Editor sắp nổi tiếng đến từ bachgiatrang.com nha mn 😘😘😘
---
Ban đêm, Từ Phú Quý ở ngoài hành lang một lát mới về phòng ngủ, nhưng vẫn ở cửa bồi hồi không chắc, trái tim nhỏ này mới vì quyển sách kia mà đập liên hồi. Thật vất vả mới niệm xong mấy chục câu chú thanh tâm, Từ Phú Quý rốt cuộc ổn định tinh thần, đi vào phòng ngủ. Vừa vào cửa, nhìn nhìn xung quanh, lại không thấy nương tử nhà mình đâu, nghĩ thầm có lẽ nàng còn đang tắm, bèn ngồi xuống bên giường.
Sau đó quả thực nghe được tiếng nước từ phía sau bình phong truyền đến, Từ Phú Quý không phải lần đầu tiên ngồi bên ngoài chờ nương tử nhà mình tắm rửa, nhưng nàng không biết vì sao đêm nay tâm lại mãnh liệt nhảy liên tục. Sau đó lại lập tức nhớ tới cảnh tượng khi đó mình đi ra phía sau bình phong. Trông thấy dáng vẻ nương tử không mặc y phục, nghĩ vậy, mặt lập tức đỏ lên, tiểu tâm can nhảy đến thật sinh động.
Quý Thanh Diêu đi ra liền thấy người nọ nâng đầu, đỏ mặt không biết suy nghĩ cái gì, vì vậy đến gần nhẹ nhàng lay lay nàng. Từ Phú Quý vẫn còn chìm đắm trong hồi ức bé nhỏ của mình, nào có biết dung nhan tuyệt mỹ hồng diễm trong hồi ức lại xuất hiện trước mắt mình, hình như cảm giác tim đập ngày càng nhanh hơn rồi.
Quý Thanh Diêu chậm rãi tới gần mặt nàng, đưa tay sờ trán của nàng, nhìn mặt nàng đỏ thành như vậy lo lắng có phải nàng sinh bệnh rồi không. Bàn tay nhỏ bé chậm rãi tới gần Từ Phú Quý, vẫn luôn từ cằm một đường trượt đến trán, Từ Phú Quý bị một loạt động tác chạm vào khiến cho gấp đến kiềm chế không được. Nhưng mà mình không thể đê tiện như vậy, lập tức lắc đầu, mạnh mẽ thoát khỏi mép giường.
Không biết có phải là quá dùng sức hay không, ngay lúc Từ Phú Quý né ra đứng vững sát bên, quyển sách trong y phục của nàng cũng rơi xuống đất. Thần sắc Từ Phú Quý lập tức luống cuống, nhìn quyển sách dưới đất, mấy đại tự trên mặt sách vẫn rõ ràng như trước. Quý Thanh Diêu nhìn một loạt hành vi kì quái của phu quân tối nay, vừa định mở miệng hỏi, ánh nhìn lại rơi xuống ngay mặt trên của sách.
"Nữ tử cùng nhau Lêи đỉиɦ vu sơn" tên sách rõ ràng là như vậy, Quý Thanh Diêu nhìn xong một trận đỏ mặt, trong lòng cũng oán trách nói, ngốc tử này không biết lấy đâu ra loại sách này, còn giấu trong y phục, vừa nghĩ đến đây lập tức ngẩng đầu nhìn người trước mắt. Từ Phú Quý chạm đến ánh mắt trách cứ của nương tử bảo bối liền hoảng, vội vàng bắt đầu lắp bắp giải thích: "Nương tử à, cái này, cái này không phải của ta đâu, là Tương Vương mới cho ta đấy, ta thật không biết là sách lại như vậy, nếu biết ta nhất định sẽ không nhận. Thật sự, ta bảo đảm"
Nói xong còn vội vàng làm vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn nương tử nhà mình, hai mắt vô tội. Quý Thanh Diêu cũng ngờ tới việc này không thể không liên quan đến Tương Vương kia, nghe phu quân nhà mình giải thích, cũng bình thường trở lại, nhìn người trước mắt gấp đến độ toát ra mồ hôi liền đến gần nàng, đưa tay giúp nàng lau, lại nghe đối phương nói: "Mà nương tử, chúng ta thành thân đã lâu như vậy rồi, có phải nên viên phòng rồi không?"
Hỏi với vẻ mặt chân thành thản nhiên như vậy, từ trước tới nay người đơn thuần như nàng làm thế nào biết được giữa nữ tử còn có thể làm chuyện thân mật như vậy, không biết không làm thì thôi, khi biết rồi để nàng không chạm vào nương tử bảo bối trước mắt, vậy thì không thể nào chịu nổi nữa. Hơn nữa, nương tử thoạt nhìn cũng không có giận.
Quý Thanh Diêu vừa nghe, lập tức đỏ bừng mặt, nhìn người trước mắt, vẻ mặt thản nhiên chờ mong, ngược lại không thể nổi giận, quả nhiên vẫn nên để nàng cách xa Tương Vương một chút, nhìn xem, mới ở chung nửa ngày đã bị dạy hư thành như vậy rồi. Nhưng mà, tâm của nàng cũng vì những lời của người này mà nhảy liên hồi, nàng lớn lên từ khuê phòng, chưa từng tiếp xúc qua cái này, bởi vậy nàng cảm thấy mỗi lần cùng Từ Phú Quý ôm nhau như vậy mà ngủ đã là thân mật nhất rồi, nhưng ngốc tử này lại nói muốn cùng nàng viên phòng.
Trầm mặc hồi lâu, ngay cả Từ Phú Quý đều cho rằng mình quá lỗ mãng chọc tức nương tử, lại nghe Quý Thanh Diêu nhẹ nhàng nói: "Phu quân muốn sao?" Quý Thanh Diêu quyết định nghe theo trái tim mình, xấu hổ thì cứ xấu hổ một hồi đi. Từ Phú Quý vừa nghe còn ngây ngốc sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nghĩ thầm mình ở hành lang bị gió thổi lâu như vậy cũng không phải không hiểu, vì vậy lập tức gật gật đầu. Sau đó nhìn nương tử xấu hổ đến cúi đầu không nhìn mình, một phen ôm chầm nàng, vừa gọi Diêu nhi, vừa hôn nàng. Không giống như hôn nhẹ trước đây, vừa hôn chính là hôn sâu, hơi thở chặt chẽ ngọt ngào khiến thân thể Quý Thanh Diêu trong nháy mắt mềm nhũn, nhân lúc thừa ra kẽ hở để thở, ôn nhu nói: "Phu quân, lên giường đi"
Nói xong, mặt càng đỏ hơn, lời này vốn là vì chính mình đứng không vững nói ra, nghe vào tai Từ Phú Quý lại thành bảo bối nửa đồng ý nửa cổ vũ, tiểu sắc tâm được dịp bành trướng thật lớn, lập tức ôm nương tử nhà mình lên giường nhẹ thả xuống, sau đó rất nhanh cởi giày dép và áo khoác của cả hai.
Sau đó nhìn người trên giường hơi cúi đầu, hai mắt ẩn tình, Từ Phú Quý chậm rãi tới gần, hai tay phủ trên tay nương tử, sau đó mười ngón giao nắm, thân thể hướng về người trên giường, đầu ghé sát vào, tiếp tục nụ hôn sâu. Hồi lâu sau, cảm giác được khoang miệng không thể chịu lực nhiệt tình này, Từ Phú Quý rời khỏi cánh môi nương tử, tiến quân xuống cổ.
Không tiếp tục hôn mà trực tiếp vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ, chọc người dưới thân run rẩy từng cơn, thỏa mãn rời khỏi, lại tiếp tục xuống phía dưới. Đầu lưỡi dừng lại ở xương quai xanh, khẽ liếʍ vẫn chưa đủ, Từ Phú Quý vừa hôn vừa mυ"ŧ, khiến cho da thịt trắng nõn non nớt nhiều thêm mấy đốm đỏ ửng mới rời khỏi. Ánh mắt ý loạn tình mê rốt cuộc dừng lại trước ngực, nhìn hai bên ngực cao vót của người dưới thân, thân thể nàng càng thêm khô nóng, rất nhanh tìm được nút thắt, cởi xuống trung y của Quý Thanh Diêu, trên người chỉ còn lại cái yếm nhỏ.
Hai tay Từ Phú Quý lúc này dừng lại, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Diêu nói: "Diêu nhi, ta cởi yếm của nàng nha" Nói xong, giống như chờ người dưới thân phản ứng, mắt không chớp nhìn nàng. Quý Thanh Diêu vốn bị nàng làm cho toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực đều không có, người này đã đến bước này còn hỏi lộ liễu như vậy, trong lòng thật sâu oán giận nàng một phen nhưng vẫn hơi hơi gật đầu.
Từ Phú Quý đạt được đáp ứng cười khúc khích một cái, sau đó ánh mắt tiếp tục đi tới trước ngực, nhẹ nhàng cởi yếm ra, xuất hiện trước mắt nàng chính là hai bầu ngực no đủ, phía trên là điểm anh hồng, nàng nhìn đến rốt cuộc kìm nén không được, lập tức cúi người xuống, ngậm lấy hai viên anh hồng này, vừa lúc nghe được người dưới thân cúi đầu rêи ɾỉ một tiếng. Lực độ mυ"ŧ của Từ Phú Quý càng lớn hơn nữa, tay kia đổi sang sờ một bên hở ra, thỏa mãn nghe được người dưới thân phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.
Một hồi lâu sau mới rời khỏi điểm anh hồng, đầu lưỡi khıêυ khí©h đến rốn nhỏ bên dưới, sau đó tiếp tục kéo dài mở rộng xuống. Cuối cùng dừng lại giữa mảnh rừng dưới thân, giống như theo bản năng, Từ Phú Quý vươn tay nhẹ nhàng di chuyển xung quanh mảnh rừng, miệng cũng không rảnh rỗi, sâu nơi mẫn cảm nhẹ hôn một chút.
Quý Thanh Diêu cảm giác chưa từng khó chịu như vậy, thân thể dường như còn muốn căng thẳng hơn, giống như chỉ khi Từ Phú Quý trượt tay đến mới có thể làm nàng thoải mái. Vì vậy, rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu hô: "Phu quân, nhanh, nhanh..." ngay đến bản thân cũng tự thấy ngượng ngùng, không ngờ miệng của mình có thể thốt ra lời như vậy, càng đỏ mặt hơn, môi cắn chặt, Từ Phú Quý nhìn dáng vẻ e thẹn của nàng, cũng không khıêυ khí©h mà trực tiếp hôn lên mảnh rừng, cảm giác chỗ rừng rậm lập tức chảy ra một mảng ẩm ướt, lập tức thò ngón tay, thẳng tiến vào.
Lập tức, Quý Thanh Diêu liền cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, làm cho Từ Phú Quý thấy đau lòng không thôi, lập tức vươn cánh tay rảnh rỗi, hôn trấn an nương tử bảo bối, đau lòng hôn lên nước mắt chảy ra của nàng. Quý Thanh Diêu cảm giác được nàng rút ra, khi xuất giá nàng có nghe hỉ nương nói qua, lần đầu tiên của cô nương, nhất định phải đau đớn, chỉ không ngờ lại đau đến thế, nhưng vừa nhìn đến người bên trên vẻ mặt tự trách cùng đau lòng, lập tức cảm thấy đau đớn như vậy không tính là gì.
Vội vàng ôn nhu nói: "Phu quân, người cứ tiếp tục đi, Diêu nhi không sao, vốn dĩ sẽ đau, nhịn một chút thì không sao nữa" lại thấy Từ Phú Quý vội lắc đầu, dáng vẻ không bao giờ tiếp tục nữa, Quý Thanh Diêu bất đắc dĩ lại cảm động sự dịu dàng của nàng, chống đỡ thân thể đau mỏi, hơi hơi ngồi dậy, chủ động hôn nàng, còn không quên vươn đầu lưỡi của mình khıêυ khí©h sự nhạy cảm của nàng, sau đó nhìn vào hai mắt Từ Phú Quý, lại ở bên tai nàng nói: "Phu quân tiếp tục đi, Diêu nhi muốn là người của phu quân"
Lời này vừa nói ra, dù Từ Phú Quý là đại la thần tiên vô dục vô cầu cũng nhịn không được nương tử nhà mình quyến rũ như vậy. Lập tức hôn xuống khắp toàn thân còn nóng bỏng hơn trước đó, đến gần khu rừng nọ, giống như rất sợ lại làm người dưới thân thêm đau nhức, nàng chậm rãi đưa ngón tay, thẳng tiến hướng tới khu rừng, Quý Thanh Diêu sau cơn đau thật sâu lại giống như rơi vào hoàn cảnh chưa từng biết đến, đau đớn lại mang theo nhẹ nhàng vui sướиɠ, tiếng rêи ɾỉ trong miệng cũng gọi ra thành tiếng.
Từ Phú Quý theo bản năng di chuyển ngón tay vừa vào vừa ra, sau đó lại bỏ thêm một ngón, hai ngón cùng vào ra đến khi người dưới thân rêи ɾỉ càng thêm lớn. Lập tức hai người đều cúi đầu thầm kêu một tiếng, như là cả hai đều đạt được sung sướиɠ khi lêи đỉиɦ.