Trong phòng, toàn bộ hạ nhân đều bị Quý Thanh Diêu khiển đi ra ngoài, nàng muốn cho ngốc tử này hảo hảo ngủ một giấc. Tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay lại ngốc ngồi một ngày, người này là cố ý muốn làm cho mình đau lòng mới đối đãi với thân thể của mình như vậy. Nghe được người trên giường khẽ động, tiếp đó lại là tiếng hít thở nặng trĩu, Quý Thanh Diêu khẽ thở dài, muốn đưa tay kéo chăn cao lên một chút.
Lại đột nhiên thấy Từ Phú Quý hai tay sưng đỏ, Quý Thanh Diêu cực kỳ đau xót, tiếp theo cúi người nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng. Đôi tay vốn dĩ trắng trẻo sạch sẽ mà giờ bị đâm chi chít lỗ, còn sưng phồng cả lên. Nhìn thấy bất giác rơi lệ, tên ngốc tử này rốt cuộc đã làm gì vậy, nếu không phải lúc này nàng đang bất tỉnh, thì mình thật muốn trùng điệp đánh cho nàng vài cái, xem nàng có còn dám lỗ mãng như vậy nữa không, suốt ngày cứ khiến cho cả người đều bị thương.
Quý Thanh Diêu dùng tay mình nắm lấy đôi tay bị thương kia, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng phủ lên. Lại cảm thấy chủ nhân của đôi tay kia động vài cái, vừa định rút tay ra, tay của mình lại bị bắt chặt lấy, lập tức nghe thấy vài câu nỉ non, sau đó người trên giường cứ như vậy tỉnh giấc.
Từ Phú Quý đang ngủ, lại phát hiện người bên cạnh cứ đau lòng mãi, dường như còn khóc lóc, vài giọt lệ kia như rơi thẳng vào trong lòng mình, đau đến nỗi nàng không thể nhúc nhích, cứ như vậy tỉnh lại. Nương tử ở trước mặt, hai mắt đẫm lệ, Từ Phú Quý lập tức luống cuống, vội nâng tay nhẹ lau nước mắt cho nàng.
Quý Thanh Diêu nhìn người trước mắt bộ dạng đau lòng ngốc nghếch, không biết làm sao mà lệ sắp ngừng lại tiếp tục rơi, cũng khiến cho Từ Phú Quý chợt lo lắng, bất chấp tất cả nâng mặt nàng lên, để đầu áp sát vào đầu, rồi dùng miệng hôn lấy nước mắt của nàng, lệ đang che kín cả khuôn mặt, Từ Phú Quý liền nghiêm túc hôn nhiều đến nỗi đâu đâu trên khuôn mặt Quý Thanh Diêu cũng lưu lại dấu vết nụ hôn của nàng.
Quý Thanh Diêu cảm nhận được ôn nhu che chở đến từ nàng, lại bắt gặp nàng nhíu mày nghiêm túc, tâm tình thật tốt lên. Giật giật đầu, cảm nhận được đối phương phút chốc sửng sốt, lập tức lần đầu tiên dùng môi của mình áp lên môi đối phương. Từ Phú Quý say đắm, mãi đến khi Quý Thanh Diêu rời khỏi môi nàng, nàng mới tỉnh lại, đương nhiên không muốn để mất cơ hội lần đầu được nương tử chủ động hôn mình, lập tức dùng hai tay ôm lấy eo nhỏ của đối phương, khiến nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể bảo trì tư thế đó.
Môi kề môi ấm áp, cả hai đều cảm thụ được sự ngọt ngào. Qua một hồi lâu, Từ Phú Quý rốt cục vẫn cảm nhận được đối phương hơi hơi từ chối, trong lòng tuy rằng không muốn dừng, nhưng vẫn thực nghe lời buông nàng ra, để nàng cách xa mình.
Quý Thanh Diêu thở ra mấy hơi liền, vừa định liếc mắt ngốc tử kia một cái lại bị người bên cạnh ôm chằm lấy, cũng không đẩy nàng ra, vì nàng cũng muốn hưởng thụ sự thân mật này. Lại nghe đến thanh âm của người đang cúi đầu vang lên bên tai: "Nương tử ơi...ta...ta yêu nàng, sẽ không bao giờ... để nàng rời xa ta nữa, sẽ mãi giữ nàng bên cạnh ta, một đời một kiếp có được không?
Nói xong, rõ ràng tim đập rất nhanh, Từ Phú Quý cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thổ lộ với nương tử như vậy. So với sự kinh ngạc của nàng, Quý Thanh Diêu ngược lại vui sướиɠ nhiều hơn là kinh ngạc.
Nguyên lai không phải tự mình một người nhất sương tình nguyện, người này nói yêu mình, còn nói biết bao nhiêu điều ngọt ngào chân thành như vậy, làm sao mình có thể khước từ, lập tức ôn nhu đáp lại: "Thanh Diêu đương nhiên nguyện ý bồi ở bên cạnh phu quân một đời một kiếp, bởi vì Thanh Diêu cũng yêu phu quân."
Nói xong, cúi đầu chôn thật sâu vào vai người kia, nhưng mặt rõ ràng đã đỏ bừng. Từ Phú Quý cười thật tươi, nương tử nói cũng yêu nàng, ha ha, đây là lời nói hay nhất cả đời này nàng từng nghe. Lập tức không ôm nữa, lại chứng kiến nương tử mặt đỏ bừng, cũng không quản ánh mắt oán trách của nương tử, cúi đầu, nhẹ hôn lên khuôn mặt đỏ hồng đến đáng yêu. Sau đó lại thoải mái cười rộ lên.
Ngoài cửa, Đông Mai nghe thấy tiếng cười khoan khoái, lập tức từ bỏ ý định đưa thuốc. Bát thuốc này rốt cục vẫn vô dụng. Nghe thấy tiếng cười của cô gia, Đông Mai cũng đơn giản cười rộ lên, quả nhiên đối với cô gia mà nói, làm gì có thuốc nào hiệu quả bằng tiểu thư nhà mình a.
Sáng sớm, Quý Thanh Diêu nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ vài tia nắng, cũng đoán được hẳn là không còn sớm. Đối với chính mình mà nói là lần đầu tiên dậy muộn như vậy, quay đầu nhìn người bên cạnh còn đang ngủ say, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười tươi hạnh phúc. Cái ôm của Từ Phú Quý đối với nàng giống như có ma lực, mỗi lần bị nàng ôm vào trong ngực, tâm đều giống như được trấn an.
Quý Thanh Diêu cũng không buồn ngủ, liền đánh giá dung mạo người bên cạnh. Anh tuấn lông mi, hai mắt thật to, cái mũi thẳng, miệng nhỏ. Nguyên lai phu quân của mình còn là một người tuấn lãng, thế mà trước nay mình vẫn không cẩn thận nghiên cứu qua. Đang ngắm nghía thoải mái, tay lại bị hôn một cái, sau đó liền hé ra khuôn mặt tươi cười, nụ cười tràn đầy thỏa mãn.
Sau đó, người bên cạnh đè mình xuống, Quý Thanh Diêu lập tức bị ôm chặt, Từ Phú Quý hì hì cười, nói: "Nương tử à, buổi sáng tỉnh dậy liền được nhìn thấy nàng, thật là hạnh phúc quá đi." Quý Thanh Diêu vốn đang hơi giận, nhưng nghe thấy một câu này của nàng, tức giận sớm đã bay lên chín tầng mây. Chỉ có thể ôn nhu đáp: "Thanh Diêu cũng cảm thấy như vậy."
Sau đó, Từ Phú Quý lại càng vui vẻ.
---
Đồng vợ đồng chồng, phát cẩu lương không cạn 😌😌😌