Đại sảnh Từ phủ, Quý Thanh Dân nhìn thấy nữ nhi bảo bối hiện tại vui mừng tự đắc, không còn chút dấu vết buổi chiều mới vừa khóc lớn. Nguyên bản là tới phủ gặp tiểu muội của mình, cũng không có ý tứ quấy rầy bữa tối của nàng. Nhưng tiểu Quý Bình không biết làm sao, tự dưng lại nắm lấy góc áo của Thanh Diêu không buông, bất đắc dĩ, đành phải mang theo nữ nhi cùng ngồi ăn với Từ phủ.
Từ phủ không hổ danh làm ẩm thực, đồ ăn trong phủ tuyệt không kém so với Phú Quý Lâu, phải nói còn muốn tốt hơn. Từng món ăn đều được chăm chút lại không quá hào nhoáng. Rõ ràng là những món ăn thật bình thường nhưng lại mang đến rất nhiều kinh hỷ, ngay cả Quý Thanh Dân xuất thân là công tử thế gia cũng không khỏi ở vãn yến của Từ phủ ăn một bữa thỏa thích. Chẳng thể trách, tiểu muội mới đến Từ phủ mấy tháng, thần sắc liền rõ ràng hồng nhuận nhiều như vậy.
Quý Bình ở bên cạnh lại càng cảm thấy vui vẻ, món ăn nơi này nàng đều chưa từng thấy qua, vốn dĩ mình ghét nhất là ớt, nhưng nơi này ớt lại làm thành hình con cá nhỏ, bên trong còn có thịt băm, ăn vào không có vị cay mà toàn là vị thịt. Còn có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn mới lạ mà còn ăn ngon nữa. Bất giác ngẩng đầu nhìn hướng cô cô của mình, đang muốn hỏi nàng tên của món ăn mới vừa được dọn lên, lại nhìn thấy cô cô như tiên nữ của mình đang cẩn thận gắp một miếng thịt bò trong đĩa.
Vui vẻ nghĩ rằng cô cô đích thị là vì mình mà chọn, vẻ mặt chờ mong nhìn lên. Lại không nghĩ Quý Thanh Diêu lại đem thịt bò gắp cho Từ Phú Quý, tên cô phụ tồi tệ đoạt trà quả của mình. Trong lúc nhất thời thù mới thêm hận cũ, Quý Bình dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Từ Phú Quý. Người kia đang thưởng thức thịt bò do nương tử gắp cho, đột nhiên cảm thấy được giống như có một ánh mắt oán hận đang phóng về phía mình, nhất thời đứng ngồi không yên.
Dùng xong bữa tối, ngay lúc Quý Thanh Dân muốn cáo từ muội muội muội phu, đột nhiên tiếng khóc lóc quen thuộc lúc chiều lại vang lên. Mọi người ăn ý nhìn về phía Quý Bình đang ngồi ở một bên. Chỉ thấy nàng bộ dáng thương tâm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh nhăn nhúm thành một đống.
Mọi người nhất thời đau lòng không thôi, Quý Thanh Diêu lập tức nhẹ giọng hỏi: "Bình nhi, con làm sao thế?" Nói xong liền đi tới tươi cười kéo khuôn mặt nhăn nhó đến độ sắp xuất hiện nếp nhăn kia vào trong lòng mình. Lại nghe thấy tiểu nhân trong lòng đáng thương nói: "Cô cô ơi, cô cô nói xem có phải là Bình nhi không ngoan cho nên tất cả mọi người mới không thích Bình nhi?"
Lời này vừa nói ra, Quý Thanh Diêu lập tức đau lòng, chứ đừng nói đến Quý Thanh Dân từ trước đến nay luôn xem nữ nhi như bảo bối. Ôn nhu hỏi Quý Bình sao lại hỏi như vậy, lại thấy Quý Bình chậm rãi ngẩng đầu, hít hít cái mũi, nói: "Mẫu thân của Bình nhi sớm như vậy đã rời xa Bình nhi, gia gia cùng phụ thân lại bận nhiều việc...việc chính vụ, rất ít khi chơi với con. Vốn là có cữu cữu cùng cô cô chơi với con, nhưng hiện tại cữu cữu cũng đã làm phụ thân, mà người luôn luôn hiểu rõ con nhất là cô cô cũng thật lâu Bình nhi mới có thể gặp một lần." Nói xong, Quý tiểu thư lại khóc lên.
Quý Thanh Diêu một trận đau lòng, trước nay đều thương xót Bình nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân nên luôn luôn cưng chiều nàng. Hiện giờ đã gả cho người khác, quả thật không còn chú ý tới nàng. Bình nhi đã trưởng thành sớm lại nhạy cảm, tự nhiên là cảm nhận được việc này, nghĩ vậy, lại là một trận tự trách.
Quý Thanh Dân từ sau khi nghe được liền chấn động, thê tử là tiếc nuối cùng đau đớn lớn nhất trong lòng hắn, cho nên Bình nhi là trân bảo duy nhất cũng là hài tử duy nhất của hắn. Từ đáy lòng cũng bắt đầu thật sâu tự trách. Từ Phú Quý ở một bên vốn là người thiện lương, hiện nay nhìn thấy Quý Bình bộ dáng đáng thương như vậy, nàng đã sớm đem chuyện tiểu Ma vương xúi giục mình trèo cây trộm trứng chim quên sạch sẽ.
Quý Bình nhìn thấy biểu tình của mọi người, sau đó lại tiếp tục nói:"Bình nhi thật sự rất...nhớ cô cô, rất...thèm nghe cô cô kể chuyện xưa, cùng cô cô chơi trốn tìm, Bình nhi có thể ở đây một thời gian ngắn được không? Bình nhi hứa sẽ thật ngoan ngoãn." Nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Quý Thanh Diêu, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhìn thế nào cũng ra một bộ dạng đáng thương.
Quý Thanh Diêu nhìn về phía Từ Phú Quý, Từ ngốc tử nhận thấy ánh mắt dò hỏi của nương tử, liền liên tục gật đầu, nhìn thấy nương tử cười cảm tạ. Quý Thanh Diêu lúc này mới quay đầu lại, cười với Bình nhi nói: "Đương nhiên là có thể rồi, cô cô cùng cô phụ thực hoan nghênh Bình nhi, chỉ cần phụ thân con không phản đối."
Quý Bình lập tức nhìn về phía cha mình, Quý Thanh Dân còn đang đắm chìm trong năm tháng dĩ vãng, ôn hòa nhìn về phía nữ nhi, nhẹ gật đầu. Sau đó Quý Bình lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, cười đến thuần chân khả ái. Chính là trong mắt chợt lóe lên một tia giảo hoạt lại bị mọi người xem nhẹ.
Từ ngốc tử, con đường sau này của ngươi khó đi rồi.