Chương 3
Ăn chút gì đã rồi lại vào trò chơi, sau khi nhập mệnh lệnh “Tiến nhập”, nguyên là hình ảnh tối đen chuyển thành cảnh sắc mưa bụi mùa xuân Giang Nam, bên tai cũng vang lên tiếng tiêu yếu ớt, sau đó sa mạc cát vàng lớn, biển xanh như ngọc, cầu nhỏ nước chảy, thảo nguyên cỏ xanh vài hình ảnh lần lượt xẹt qua. Cảnh tượng rất thật mà lại sinh động.
Rất tuyệt đấy chứ. Chỉ là không có cảnh vật ta yêu thích. Chỉ có ta thích, mới là tốt nhất.
Hình ảnh đã dừng lại, vẫn chưa thấy rõ là cái gì, bên tai lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống –
“Người chơi ” Ám dạ đích vãn ca”, bởi vì số hiệu nhân vật cùng tên của ngài ngụ ý tương hợp, gây ra tình tiết ẩn dấu.”
Thực sự là càng ngày càng thú vị.
Chiếu vào tầm mắt chính là một phòng nhỏ dựng bằng trúc, phàm là chỗ người ở ẩn thông thường cần những đồ vật gì đều có đủ,hơn nữa tất cả đều không nhiễm một hạt bụi.
Không có ai sao? Ta đây ở chỗ này phải làm cái gì?
Cách ta một bước trên cái bàn vuông có một vật hình chữ nhật khiến ta chú ý.
Đây, hình như là ngọc phù đưa tin.
Ta hướng góc nổi lên ở bên trái ngọc phù ấn xuống.
“Đích” một tiếng, sau đó cái đồ vật kia giống như máy chiếu bắn ra một chùm ánh sáng chiếu vào tường trúc trống không đối diện.
Một mỹ nam tử áo lam xuất hiện trên tường, hắn vẻ mặt ôn nhu mà mỉm cười, trong mắt hàm chứa sủng nịch nhàn nhạt,
” Bảo bảo, ngươi đã trưởng thành rồi, ta và mụ mụ ngươi có thể phóng tâm mà đi thăm thú xung quanh, ngươi phải hảo hảo chiếu cố bản thân .”
Sau đó một mỹ phụ
(phụ nữ đẹp)
bạch y thay thế mỹ nam,nàng thần thái phấn khởi mà nhìn ta,
“Bảo bảo, nếu như ngươi cảm thấy quá buồn bực cũng có thể đi ra ngoài dạo chơi, nhưng nhất định phải hảo hảo bảo hộ bản thân , nghìn vạn lần đừng để bị người xấu khi dễ ! Tạm biệt, ba ba mụ mụ đi đây!”
Mỹ phụ biến mất.
….Cái tình tiết ẩn dấu này….thật là….
Vừa định đem ngọc phù đã truyền hết tin kia đóng lại, tiếng “Đích” lại một lần nữa vang lên,lần này xuất hiện chính là một nam nhân rất trẻ tuổi, tướng mạo hắn cùng mỹ phụ có vài phần giống nhau, giữa lông mày tràn đầy thản nhiên và thoải mái,
” Bảo bảo, ta là cậu của ngươi, cũng là sư phụ của ngươi.”
Đây là….Đại hội nhận người thân?
“Mặc dù phụ thân ngươi là Ngôn linh sư,mẫu thân là Vũ nương
(vũ nữ), nhưng…”
Nói đến đấy thì, một trận bạch quang bao phủ lấy ta, trên người tự nhiên có thêm rất nhiều đồ vật, âm thanh “leng keng” không dứt bên tai. Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên–
“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” mở ra chức nghiệp ẩn dấu, trở thành “Vũ giả”.”
…”Vũ giả” ? “Ngôn linh sư”? Đây là cái chức nghiệp gì?
“…Giang hồ hiểm ác, nhiều thêm một loại tài nghệ liền thân chung quy cũng không phải là chuyện xấu. Ta là chưởng môn “Khuynh thành phái”, Môn quy “Khuynh thành phái” là mỗi đời chỉ thu một đồ đệ, đồ đệ phải là nam nhân, còn phải có khuôn mặt đủ để khuynh thành. Tuy rằng ngươi bây giờ còn nhỏ,nhưng có nền tảng khuôn mặt đẹp của phụ mẫu ngươi, tin tưởng rằng ngươi sau khi lớn lên nhất định sẽ không lạc mất khuôn mặt “khuynh thành” của ta. Ta hiện tại muốn đi dạo chơi bốn biển, nên giao cho ngươi đồ vật đều đặt ở bên trong túi Càn khôn, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Nam nhân biến mất.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lần nữa xuất hiện —
“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” gây ra tình tiết ẩn dấu,trở thành đệ tử “Khuynh thành phái”, đạt được túi Càn khôn.”