Chương 47: Cải tà quy chính

Mặc kệ dư luận sôi trào đang biến tấu đến mức nào, mặc kệ thầy giáo chủ nhiệm C07 quyết tâm đốc thúc học sinh chăm chỉ ra sao, yên xe màu hồng nhạt vẫn là thứ khiến Vương Nguyên đặt nhiều sự chú ý nhất.

Cậu ngồi trước cổng trường chờ Vương Tuấn Khải mua sữa, tò mò nhìn chằm chằm yên xe màu hồng nhạt, thầm nghĩ Vương Tuấn Khải đúng thật là đa tài, lại âm thầm buồn cười vì hắn quan tâm đến mình như thế.

Nhớ hôm qua cậu vừa nói xong, người này nghiêm túc suy nghĩ một hồi còn đáp "chờ tôi đi làm kiếm tiền mua xe hơi cho cậu ngồi, sẽ không đau mông nữa". Vương Nguyên cố tình làm khó, ghẹo hắn rằng cậu không thích đi xe bốn bánh, cậu say xe, Vương Tuấn Khải bèn nói, hắn nhất định không để cậu chịu khổ.

Vì thế, sáng hôm sau đệm lót yên xe xuất hiện.

Về phần tại sao nó lại có màu hồng nhạt, không ai quan tâm cả.

Vương Tuấn Khải đưa cho cậu sữa đậu nành nóng, thông báo: "Cuối tuần bọn Tô Kiều muốn họp mặt ở cửa hàng trà sữa gần ngã tư Tinh Lục, bọn họ mang phần thưởng đến cho cậu."

Vương Nguyên chưa kịp tải nội dung: "Phần thưởng gì?"

"Cuộc thi thanh lịch." Vương Tuấn Khải nhắc cậu: "Caasey nói hiện giờ vẫn chưa công bố thứ hạng chính xác, phần thưởng được phát sớm chỉ dành cho một mình cậu, vì cậu đã chuyển đến Nguyệt Lượng nên nhà trường uỷ thác bọn họ nhận giúp."

Vương Nguyên không thấy bất ngờ cho lắm, gật gật đầu. Mục đích ban đầu tham gia cuộc thi là muốn kích động Dung Chân Chân, để cô ta sớm ra tay làm những việc trong bóng tối. Vương Nguyên không phải nguyên chủ, không biết nguyên chủ đã làm những việc gì, nếu cứ suốt ngày bị kẻ khác tính toán ám hại, chi bằng làm cho đối phương chủ động xuất kích, như vậy cậu cũng có thể thăm dò giới hạn của Dung Chân Chân.

Không ngờ lại có hiệu quả ngoài ý muốn.

Cậu vừa nghĩ ngợi không bao lâu, bên cạnh đột nhiên loé lên ánh đèn flash. Vương Tuấn Khải nhanh như cắt tóm chặt cánh tay của kẻ đang cầm di động, nhíu mày bắt quả tang: "Cậu làm gì vậy?"

Người kia là một Beta nhỏ nhắn, không kháng cự được hắn, sợ hãi lắc đầu: "Tôi có làm gì đâu. . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc di động của đối phương: "Cậu chụp lén cậu ấy."

"Không có mà, tôi không có chụp lén Vương Nguyên!" Beta la lớn, thu hút sự chú ý của người xung quanh: "Cậu đừng ức hϊếp tôi ở chốn đông người, chúng ta đến chỗ cũ rồi từ từ nói. . .!"

Cậu ta vừa thốt ra câu này, không ít người sững sờ, nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt hoài nghi, cho rằng hắn có quen biết Beta nọ, còn ức hϊếp người ta không ít lần. Vương Tuấn Khải vẫn nắm chặt điện thoại của người kia, không hề có ý trả lại: "Biết cậu thích tôi lâu rồi, nhưng không ngờ vì tỏ tình bất thành mà tìm cớ bôi đen Vương Nguyên?"

Hắn lắc đầu, như là thấy được một mầm non tự úng nước, mất đi năng lực cố gắng vì xã hội: "Cậu làm như vậy, có thấy xấu hổ với gia đình hay không? Có thấy nhục nhã với quốc gia hay không?"

Đám người nhiều chuyện nghe được tình tiết lật ngược, đều cảm thấy còn nghe nữa thì mình chính là con lừa, đua nhau tản đi.

Beta nọ vốn đâu quen biết hắn, giả vờ tội nghiệp cũng chỉ là muốn thoát thân, ai ngờ bị Vương Tuấn Khải đặt điều nói bậy nghe mà run rẩy, sợ ngây người không kịp phản ứng. Hành vi này trong mắt người ngoài cuộc được coi như lời ngầm chấp nhận Vương Tuấn Khải nói đúng, bọn họ nhìn nhau lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ thật là nông cạn mà.

Beta: ". . ."

Beta: ". . .Chúng ta thương lượng một tí."

"Xoá tấm ảnh trong máy cậu, tôi sẽ đồng ý."

Beta nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa: "Được được!"

Beta nọ bị hắn kéo đến góc khuất sau trường học, run rẩy xoá sạch toàn bộ thẻ nhớ, xoè tay tỏ ý mình không còn gì nữa rồi, đã có thể đi được chứ? Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn đối phương làm xong, hỏi cho ra lẽ: "Ai sai cậu làm?"

"Không ai. . ."

"Tôi biết cậu là ai." Vương Tuấn Khải ngắt lời: "Paparazi mới tập tành học nghề đúng không?"

Sắc mặt Beta nọ trắng bệch, không cần nghĩ cũng biết là bị đoán trúng: "Sao cậu biết?!"

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn mặt đất, vì Giản Thanh chính là chủ tịch câu lạc bộ truyền thông đó. Mang tiếng là phổ cập thông tin cho đại chúng, thực chất chuyên buôn dưa lê bán dưa muối, giao hảo với phường tam cô lục bà truyền bá tin đồn mà thôi. Được cái lớp trưởng Giản giữ bí mật rất tốt, cậu ta cũng không có thói quen tọc mạch đời tư quá nhiều, hằng năm vẫn hay chiêu mộ thành viên cho câu lạc bộ của mình, còn ôm dã tâm đưa Vương Tuấn Khải vào nữa mà.

Vương Tuấn Khải không tham gia, chỉ thỉnh thoảng đến tìm cậu ta giải quyết chút việc lớp, Giản Thanh đưa nhầm cho hắn hồ sơ xin gia nhập câu lạc bộ của học sinh mới, hắn mới lấy cái này ra đe doạ Beta. Đọc một chuỗi địa chỉ nhà xong, thấy Beta nhũn chân sắp khóc mất rồi, Vương Tuấn Khải thong thả dụ dỗ: "Giờ cậu nói cho tôi biết ai nhờ cậu làm được chưa?"

"Là một fan của Alice." Beta hít nước mũi: "Cậu ta nói chỉ cần lấy được bằng chứng cậu sống phóng túng, bắt cá hai tay, cậu ta sẽ giúp tôi trả học phí kỳ này."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, học phí ở Nguyệt Lượng không đắt, là mức phí trung bình mà nhà bình dân đều có thể chi trả. Hắn quan sát Beta một chốc, lại nhìn Vương Nguyên ở sau lưng mình: "Vậy cậu chụp ảnh đi."

Beta sững sờ: "Sao cơ?"

"Chỉ cần chụp ảnh là có tiền phải không?"

". . .Đúng vậy." Beta có dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, cậu ta nghe Vương Tuấn Khải nói: "Chụp góc đẹp vào."

Hắn tỏ vẻ "tụi tôi sẽ làm như không biết", cố ý tạo dáng thân mật với Vương Nguyên trong khung ảnh, để Beta nọ chụp rất nhiều tấm mới vẫy tay: "Sắp vào học rồi, cẩn thận muộn giờ."

Beta: ". . ."

Cậu ta nhìn ảnh đầy máy, lần đầu tiên trong đời không biết nói thế nào cho đúng.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đi một khoảng xa rồi, Vương Nguyên mới hỏi hắn: "Cậu muốn tương kế tựu kế?"

". . .Ừm." Thật ra hắn chỉ đơn thuần muốn để người khác biết hai bọn họ đang âm thầm tìm hiểu nhau.

Còn có bánh đậu trong balo.

Trưa hôm đó, tin đồn về chủ nhân thực sự của cái thai lên trang đầu tin tức.

Đây là chủ đề có vô số người theo dõi trong thời gian gần đây, vì thế chẳng mất bao lâu đã có hơn mười nghìn lượt bình luận, đưa ra nhiều thuyết âm mưu rúng động lòng người. Nhưng cuối cùng chủ topic cũng không công bố tên tuổi thủ phạm, gây nhiều tiếc nuối.

Nhưng có một chuyện ai cũng nhìn ra được, chủ topic có quen biết thủ phạm.

Đồng thời lên sóng, còn có thông tin chứng minh Western, Doãn Phong và Vương Tuấn Khải vô tội. Tuy rằng không nhiều người tin vào bằng chứng này cho lắm, nhưng các fan của Vương Tuấn Khải lẫn hai người còn lại cực lực giúp đàn anh thanh minh, còn nói không uổng công bọn họ truy tìm chân tướng bấy lâu nay.

"Nhưng không công bố tên bạn trai của Alice, các người bảo bọn tôi làm sao tin chuyện các người nói là thật?"

"Không tin à? Không tin phải không? Không tin thì đi chỗ khác chơi! Đã nói đến vậy rồi mà còn hoài nghi, có tin tôi kiện các người tội vô cớ vu khống nhân phẩm người khác không?"

"Kiện thì kiện, đó là mạng sống của một người, không phải chuyện đùa mà dăm ba câu là có thể xoá bỏ!"

"Đao to búa lớn quá nhỉ? Chúng mày chỉ nghe từ một phía, không biết đúng sai đã vội hành hung người khác để "báo thù" cho nữ thần của chúng mày, sao không nghĩ những người bị chúng mày đánh oan thấu trời xanh, thanh minh cũng chả ai để ý?!"

"Chuyện này vẫn còn rất nhiều uẩn khúc, mọi người không thấy à? Alice nói rằng mình phá bỏ cái thai, ai cũng biết những người làm loại chuyện này xong đều mệt mỏi vô cùng. Nghe nói thể chất của Alice chỉ ở mức C, cảm mạo thông thường cũng có thể khiến cô ta không dậy nổi, vậy sức lực đâu mà bỏ đứa bé xong cô ta vẫn đi học được?"

"Không thể nói như vậy, Omega luôn có vài kỳ nghỉ đặc thù trong năm, ví dụ như kỳ phát tình sớm. Nếu Alice gặp biến cố ngay tại lúc đó thì sao?"

"Người bạn này nói chuyện vui tính quá, cậu không học sinh lý ABO cho kỹ vào?"

Bọn họ chí choé cãi nhau, trên diễn đàn lại bắt đầu náo nhiệt, thì người viết bài chứng minh vô tội cho ba Alpha đột nhiên hiện hình: "Mấy người không tin cũng không sao, nhưng tôi khuyến cáo các người đừng lấy công kích người khác làm vui. Rồi sẽ có một ngày, chính mình cũng hãm sâu vào trong hố, không giãy thoát nổi."

Có vài người cười nhạo, luôn miệng bảo kẻ hay nói đạo lý thường sống rất không ra gì, đừng ra vẻ dạy đời người khác, bài tập toán còn chưa làm được tròn điểm nữa là.

Một số khác lại chạy đến dưới tài khoản cá nhân bạn cùng phòng của Alice, lại phát hiện mình không thể để lại bất kỳ bình luận gì, nghe nói những kẻ từng nhận xét cực đoan trên tài khoản cá nhân đều bị chặn, bọn họ vừa tức vừa khó hiểu. Vì Alice đã khoá tất cả tài khoản khi vừa gặp chuyện, bọn họ chỉ có thể canh chừng bạn cùng phòng, ai biết được xảy ra cơ sự này, nhất thời dư luận tiêu cực bắt đầu nghiêng mình sang phía Alice.

Mà đầu dây mối nhợ gây ra toàn bộ việc trên thì đang sợ hãi ngồi ôm chân trong ký túc xá. Tiểu Mai và Magaret đã dọn sang phòng khác, nơi này chỉ còn một mình Alice.

Bị cô lập trong chính đám đông từng tung hô mình, Alice hối hận vô cùng. Đáng lẽ cô ta không nên mù mờ nghe lời, cấu kết làm bậy với Dung Chân Chân, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta giả vờ bị hại, mà Dung Chân Chân thì thảnh thơi chẳng bị ảnh hưởng.

Cùng đóng vai đoá hoa cao quý, Alice lại bị giẫm xuống bằng chính hành vi xốc nổi của mình.

Đây không phải thứ cô ta muốn!

Một bóng người cao gầy đứng trước cửa ký túc xá, từ trên cao nhìn xuống: "Giờ cô đã nếm được vị đắng chưa?"

Alice ngẩng đầu: "Chị Tô. . ."

Tô Tuyết lười cười xã giao: "Chắc cô cũng biết tôi chính là người đã bóc trần toàn bộ chuyện của cô."

Alice biến sắc, cúi đầu không dám nói.

"Tôi không làm đến cùng, vì nghĩ dẫu gì cô cũng từng là bạn gái cũ của Doãn Phong."

Alice run lên, giọng khàn đặc: "Cho nên tôi phải cảm ơn chị sao?"

Tô Tuyết rũ mắt, lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi cứ tưởng cùng là Omega với nhau, cô sẽ châm chước không hại đến đồng loại."

"Đó là do tôi ngu ngốc, nhưng chị không có quyền xát muối vào tội lỗi của tôi." Alice chầm chậm đứng lên: "Không cần chị giả vờ cao thượng, tôi tự biến mất được."

Tô Tuyết nhìn Alice đi ngang qua người mình, thấy mắt đối phương đỏ hoe, đột nhiên hiểu được cái gọi là luật bảo hộ Omega. Trước kia Tô Tuyết vẫn cho rằng, ra nhiều bộ luật như thế chỉ khiến hai chủng tộc khác bất bình, càng sẽ làm ra nhiều hành vi huỷ hoại Omega hơn, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy nếu có thể viết thêm một vài điều luật hạn chế sự tổn thương về mặt tinh thần nữa, có lẽ tất cả mọi người đều đi được đúng hướng.

"Tôi không trách cô." Tô Tuyết bỗng nói: "Không cần chuyển trường."

Alice run lên, muốn nói gì đó, đã thấy Tô Tuyết bình tĩnh nhìn mình: "Lúc trước Doãn Phong không bảo vệ được cô, bây giờ cũng như thế, cô phải tự mình đứng lên trước giông tố, vì không ai sẽ đưa tay cho một kẻ chẳng biết cố gắng."

Vương Tuấn Khải không rõ Tô Tuyết làm công tác tư tưởng gì, ngày hôm sau đi học, hắn gặp Alice trên hành lang trường. Hôm nay thiếu nữ mặc áo len mùa đông màu tím đậm, tóc buộc cao, đeo cặp sách gọn gàng, thấy hắn thì chào hỏi rất tự nhiên: "Xin lỗi vì đã khiến cậu gặp rắc rối trong thời gian qua."

Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chốc: "Cô là Alice?"

Alice: ". . ."

Vương Nguyên ăn xong bánh đậu nhân ngọt, Vương Tuấn Khải nói dì Trương làm bánh quá ngọt, hắn còn làm bánh ngọt hơn, còn nhét kẹo giòn bên trong, không biết sao hắn làm được. Cậu đứng ở sau lưng Vương Tuấn Khải nhìn Alice, đây là lần đầu tiên cậu gặp được chính chủ sau bao nhiêu ngày yên lặng giằng co.

Alice cũng lén lút đánh giá Vương Nguyên, âm thầm thở dài, cẩn thận xin lỗi cậu, sau đó tạm biệt hai người đi lên lớp của mình.

Có rất nhiều lời bàn tán sau lưng Alice, nhưng lúc này chẳng còn bao nhiêu người quan tâm nữa.

"Cải tà quy chính à?" Vương Nguyên tấm tắc: "Người là loài động vật sợ cô đơn, không muốn mình trở thành cá biệt trong xã hội."

Vương Tuấn Khải nhớ đến Vương Nguyên ở kiếp trước luôn tự gò bó mình vào khuôn phép để có thể hoà nhập với cộng đồng, yên lặng xoa đầu cậu.

Hết Chương 47