Sợ đồ ăn của thành trấn nhân loại nhiều hơn thành biển.
Sợ bằng hữu nàng bận tâm ở thành trấn nhân loại nhiều hơn vài ba con cá nhỏ ở thành biển.
Sợ nàng tràn ngập hồi ức với Duyện Xuyên…
- Chẳng phải ta từng nói ta muốn ở cùng với ngươi, ngươi ở đâu ta cũng ở đó. – Lời thổ lộ lúc ấy, nàng phải vận đủ dũng khí, lẽ nào, hắn nghe qua rồi quên luôn sao?
- Lời cô từng nói ta toàn bộ đều nhớ. Chỉ là… -Sợ.
Nàng dùng cái ôm cắt ngang lời hắn.
- Ngươi đó, đừng bận tâm lo nghĩ làm gì. –Giọng điệu vô cùng yêu thương.
Hai cánh tay vòng qua hông hắn, dán chặt, không một kẽ hở.
Nàng ở trong lòng hắn, khẽ mở lời:
- Nếu ta rời xa ngươi, một mình ở lại Duyện Xuyên, nhất định là bởi vì ngươi nói cho ta biết rằng, ngươi không thương ta, không muốn ta, không muốn nhìn thấy ta nữa, dùng nét mặt lạnh nhạt như khi đối xử với Nhi Hương, giọng điệu sắc nhọn, khiến ta thương tâm tuyệt vọng, ta mới có thể dứt bỏ ngươi, rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.
- Sẽ không có ngày như thế! –Câu trả lời của hắn, giống như cái ôm lúc này, lực đủ mười phần, gần như muốn ôm nàng vào sâu trong ngực hắn:
- Tuyệt đối sẽ không đâu!
Tuy rằng lời hứa của nam nhân cần tốn thời gian mới có thể chứng minh, chẳng phải dựa vào ai hô to thì kẻ đó sẽ không nuốt lời.
Nhưng nàng lại vui lòng tin tưởng hắn, vui lòng cho hắn cơ hội, vui lòng cầm tay hắn cùng nhau đi đón nhận, đi nghiệm chứng lời cam đoan của hắn.
- Vậy thì ngươi còn sợ gì nữa chứ?
Việc đi hay ở của nàng đều quyết định bởi hắn.
Nếu hắn đối xử nàng không tốt, nàng mới có thể rời đi.
Nàng đã nói rất rõ ràng rành mạch.
Muốn giữ nàng lại, thì phải quý trọng nàng, thương yêu nàng, nàng sẽ đáp lại tình yêu của hắn, không hề giữ lại, ngược lại, không quấn quýt, không ỷ lại, vĩnh viễn không gặp lại, nàng không làm được.
Hắn, còn sợ cái gì nữa chứ?
Nàng giao quyền lựa chọn vào tay hắn!
Bồ Lao giống như một hơi nuốt hết mười mấy lọ Định Tâm Hoàn (thuốc an thần), cả người vững vàng, rốt cuộc lộ ra lúm đồng tiền.
Hừ hừ hừ, hắn sẽ rất rất tốt với nàng, tốt đến độ nàng không nỡ rời khỏi hắn, tốt đến mức không có ai có thể vượt qua hắn!
- Hơn nữa ta còn muốn nhìn xem Nhi Hương và Băng Di cuối cùng sẽ có tiến triển thế nào nữa mà… -Nàng cười ra tiếng.
Vở kịch oan gia kia, còn phải tốn thời gian.
- Băng Di thật ngốc, tìm một nữ nhân ôn nhu đáng yêu thì không cần chịu khổ rồi. –Bồ Lao cười tươi roi rói.
Theo lời lũ rùa con kia nói, mấy ngày trước, hai tên kia tán gẫu đang yên đang lành ở ngoài Dược Cư, đột nhiên Nhi Hương áp tới hôn miệng Băng Di.
Hôn xong, Băng Di còn chưa nêu ý kiến, Nhi Hương lại vẻ mặt tiếng sét giữa trời xanh, vung thẳng quyền tới, suýt nữa đánh gãy mũi Băng Di…
Xem ra, trước khi Nhi Hương hoàn toàn tiếp nhận ‘vách ngăn tình cảm khác thường’ của mình với Băng Di, Băng Di phải ăn nhiều đồ bổ, luyện cường tráng hơn chút đỉnh.
- Không biết là ai còn từng ghét nữ nhân ôn nhu đáng yêu cơ. –Nàng liếc xéo hắn.
- Nữ nhân, cứ ôn nhu đáng yêu là tốt nhất. –Hắn hiện tại rất có cảm xúc.
Giống như nàng, mới tốt.
Ôn nhu chút xíu, đáng yêu chút xíu, dũng cảm chút xíu, cố chấp chút xíu, khờ khạo chút xíu, tất cả cộng lại thì đã đủ rồi.
- Còn nữa, ta ghét đồ ăn ở Long Hài Thành, bằng hữu ở Long Hài Thành cũng càng lúc càng nhiều. Sau này, có lẽ càng sẽ có bạn mới gia nhập… Ngư Cơ, Duyên Duy, còn có cả Tham Oa… -Đôi mắt nàng theo hai chữ cuối liền sôi nổi phấn chấn, sáng rực lên.
- Cô việc gì phải sùng bái cây sâm kia đến vậy? –Bồ Lao nhớ tới chuyện này rất là bất lực.
Không sai, Hồng Tảo sùng bái Tham Oa, vô cùng, vô cùng sùng bái…
Làm mũi cây sâm nhỏ kia sắp hếch lên tới tận nóc Long Hài Thành.
- Ngươi không hiểu đâu, ‘Linh Sâm’ với Hoàng Phủ thế gia chúng ta mà nói, giống như là Thần! –Nét mặt Hồng Tảo vô cùng tôn kính, nhắc tới Tham Oa, chỉ suýt nữ không quỳ gối xuống, bày tỏ sự kính trọng cao thượng nhất.
Đúng, hắn thật sự không hiểu, chẳng phải chỉ là một loài cây thành tinh thôi sao?
- Trong y thư, ghi lại rất nhiều thần tích về Linh Sâm, ta không ngờ được, cuộc đời này lại có may mắn quen biết với Linh Sâm, còn cầm tay nàng, làm bằng hữu với nàng… -Đây là điều con cháu nhà làm thuốc cầu còn không được, nói đến linh thảo, tiên dược, khuôn mặt nàng liền tỏa sáng, hắn ngay cả ghen đều lười.
- Đúng đúng đúng, linh sâm tốt, linh sâm tuyệt vời… -Không tranh luận với nàng nữa, nàng thích thì được rồi.
Hắn đỡ vai nàng, nàng vòng tay qua hông hắn, chiếc bóng trên bãi cỏ xanh l*иg cùng một chỗ, hệt như chim liền cánh không thể bay lên bằng một cánh, ắt phải hai bên song song mới có thể bay cao.
Quyết tâm làm bạn của nàng với hắn mãnh liệt biết bao, Bồ Lao rất chậm hiểu, có lẽ còn chưa phát giác, nhưng Hồng Tảo thì khác, hết thảy những điều nàng làm, là rõ ràng dễ khám phá như thế.
***
Thuốc trường sinh Hồng Y điều chế ra nàng đã uống, bỏ qua mấy đời luân hồi.
Chỉ vì ở lại bên người hắn.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác:
Bắt nguồn từ trong bụng, tiếng tim đập nho nhỏ theo quy luật kia, lại tồn tại chân thực.
Hồng Y nói, nhân loại mang thai rồng, khả năng đẻ Long tử sống sót… bằng 0.
Không chỉ là thời gian mang thai dài, so sánh với mười tháng mang thai của nhân loại, khoảng thời gian kia, quả thật dài đến kinh người.
Hơn nữa, kích thước ấu thai Long tử lớn gấp mấy chục lần thai nhi nhân loại, cơ thể mẹ muốn thừa nhận, không thể chỉ dựa vào nghị lực hoặc kỳ tích.
Thuốc trường sinh có thể để nàng gánh vác trọng trách nặng nề này…
Nhìn về phía Bồ Lao tươi cười rực rỡ, niềm vui không hề che giấu, nàng liền cười yếu ớt theo hắn.
Bỏ đi, trước tiên đừng nói.
Bằng không kẻ thích lo nghĩ như hắn lại suy nghĩ lung tung, bắt con bò chui qua lỗ kim, thậm chí đi tìm Hồng Y gây phiền phức --- nếu để hắn biết, Hồng Y định chờ ngày thích hợp, mổ bụng nàng, lấy thai rồng ra, rồi khâu lại…
Nàng sợ, bị mổ thành hai đoạn trước, là Hồng Y.
Lần trước, Hồng Y hảo tâm chữa tật không nước mắt cho nàng, khiến cho nàng hai mắt đẫm lệ vài ngày, làm Bồ Lao nổi điên, suýt nữa chặt Hồng Y nấu canh cá…
May mắn thay, sau việc đó Hồng Y quan sát, chẩn trị đủ kiểu, xác định nàng không sao, thề rằng nàng ngọc thể an khang, đầu óc khỏe mạnh, không có nửa điểm di chứng, mới tránh bị Bồ Lao làm thịt…
Nàng đã rất áy náy, lần này cũng không tiện để Hồng Y đối mặt với Long Tử cuồng bạo quá nhanh.
Tạm thời gạt Bồ Lao vậy, ha ha.
Bây giờ lo nghĩ, còn quá sớm.
Nàng mặc cho hắn ôm lấy nàng, trở về ngôi nhà rộng lớn xanh thẳm kia.
Hoàng Phủ Hồng Tảo, trên đất liền đã trở thành một ụ đất vàng.
Ở sâu trong đáy biển, bắt đầu cuộc sống mới…
https:///imagetruyen/images/843TheEnd.gif (https:///imagetruyen/view.php?filename=843TheEnd.gif)