Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Tảo

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »


Ngôn Linh.

Hắn là số ít trong mấy con Long Tử bị quản chế bởi Ngôn Linh.

Rõ ràng Ngôn Linh là một loại pháp thuật nhỏ, đối với tiểu yêu tiểu quái rất có lực lượng nhưng hắn tốt xấu gì cũng là Long Tử, sức kháng cự vượt xa yêu vật, sao có thể…

Ngay cả Tiểu Cửu đều miễn dịch với Ngôn Linh, hắn không lợi hại hơn Tiểu Cửu sao? Lão Ngũ rốt cuộc học được Ngôn Linh quỷ quái này ở đâu chứ?

Giãy dụa không xong, chỉ đành ra sức chửi rủa, chửi hết cả tám đời tổ tông của Ngũ Long Tử --- nhưng lại quên, đó cũng là tám đời tổ tông của hắn.

Sàn đấu được xây dựng ở trong khe biển cạnh thành tây Long Hài Thành, tọa lạc riêng biệt trên một ngọn núi biển nguy nga, mấy tên Long Tử thường xuyên tỷ thí ở đây, rèn luyện võ nghệ.

Ở bãi đất trống chính giữa núi, trải đầy đá kim cương có thể ngăn cản tổn hại, mặc cho Long Tử tận hứng tỷ thí, nô đùa náo nháo.

Giờ phút này, xung quanh sàn đấu chật ních người xem, thành dân toàn thành không một ghế trống, ai nấy đều muốn xem ‘cuộc chiến giành phu’ hiếm thấy này.

- Lão Ngũ, cho nó yên tĩnh chút, chửi tiếp nữa, những tổ phụ gia kia của ngươi đều muốn bò ra ngoài dạy dỗ nó đấy. –Long Chủ cảm thấy đau cả tai, bị tiếng sấm rền làm ù tai.

- Vâng. –Ngũ Long Tử Toan Nghê cũng cho rằng quá ồn, cần phải yên tĩnh chút thì hay hơn.

Sau đó, âm thanh như sấm biến mất trong nháy mắt.

Chỉ còn lại tiếng khò khè rất rất nhỏ… quá quá nhỏ, có thể dễ dàng bỏ qua, coi nó không tồn tại.

- Yên tĩnh hơn rồi. –Phù, đám người rốt cuộc không cần gắt giọng nói chuyện nữa.

- Số người tham gia khiêu chiến sau cùng có bao nhiêu? –Long Chủ hỏi xung quanh.

- Có mười vị. –Tùy tùng Cua báo cáo, dâng lên danh sách mười người.

- Woa, Tứ ca phỏng tay đến thế cơ à? –Cửu Long Tử rất coi thường huynh trưởng nhà mình, cho rằng nữ nhân sẽ tránh xa những nam nhân bộ dạng hung ác.

- Ta vốn tưởng rằng cùng lắm là hai vị. –Nhi Hương cộng Hồng Tảo, hai người chém gϊếŧ, tám tên dôi ra là ai đây?

Thất Long Tử vừa nói vừa liếc về khu nghỉ ngơi của người báo danh tham gia, mười người tỷ thí toàn bộ đến đông đủ, đang rút thăm, quyết định thứ tự ra sân và đối thủ, ngoại trừ Nhi Hương, Hồng Tảo và một Lệ Giao nhỏ nhắn còn mang hình người, mấy vị khác… Ưm, cường tráng uy vũ, nghêu, tôm, cua, cá…

- Nếu thắng tốt xấu cũng có một vị làm thϊếp của Tứ Long Tử, cũng không nở mày nở mặt lắm. –Ngũ Long Tử ngược lại không bất ngờ, chỉ là nếu hôm nay đổi thành Đại Long Tử chiêu thân, độ rầm rộ e rằng không chỉ như thế.

- Tiểu Hồng Tảo thoạt nhìn yếu thật đó, e là ngay vòng đầu đã loại rồi. –Không thể trách Cửu Long Tử chê yếu, mà là Hồng Tảo đứng ở trong đám nữ nhân kia lộ vẻ quá bé nhỏ, đại khái chỉ hơn Lệ Giao.

- Nhưng nét mặt của nàng lại chẳng hoang mang tẹo nào cả. –Ngũ Long Tử cẩn thận tìm ra manh mối, không sai, đó là là một khuôn mặt rất bình tĩnh.

Ngay cả cua cái đứng bên tay trái, tám còng múa may, giống tám chiếc roi dài, vung lên vô cùng uy vũ; bên tay phải là tôm cái khuôn mặt dữ tợn, răng nanh thò ra ngoài, nàng cũng không run rẩy.

Nói không sợ là lừa mình dối người.

Hồng Tảo đương nhiên sợ, đó là phản ứng theo bản năng, nhất là các đối thủ xung quanh chà tay bẻ khớp rất sôi động, cố ý làm ra tiếng vang, muốn hù dọa lẫn nhau, mực cái còn phì ra mực đen, tư thế như thể muốn nuốt sống mọi người xung quanh vậy.

Ngoại trừ sợ hãi, một cỗ xúc động sôi trào lại chậm rãi sinh ra.

Từ từ ngẩng đầu, ánh mắt dõi về phía Bồ Lao, hắn lo đến độ đầu đầy mồ hôi, dùng miệng ra hiệu bảo nàng mau chạy, muốn nàng đừng so đấu với lũ giống cái dã man kia…

Nhưng nàng không có ý nghĩ muốn trốn, hoàn toàn không có.

Nàng như một anh hùng muốn giành lấy người yêu, dũng cảm, phấn khích, không chịu thua, rất rõ ràng trận chiến này quan trọng cỡ nào.

Chưa từng có giờ phút nào giống như lúc này, du͙© vọиɠ cầu thắng sôi trào mãnh liệt.

Nàng bắt buộc phải thắng mới có thể giành được hắn… Không, nên nói, nàng đã giành được hắn, bây giờ, là muốn tuyên bố với tất cả những nữ nhân tuyên chiến với nàng:

Hắn, là của nàng, của một mình nàng.

Nàng đáp lại Bồ Lao một nụ cười, muốn hắn an tâm. Cười đến độ khóe miệng Bồ Lao giựt giựt.

Lúc nào rồi hả?! Cười đáng yêu như vậy làm gì chứ?! Lại chẳng phải cười ngọt ngào hơn ai thì kẻ đó thắng!

Lúc rút thăm, dựa vào chút vận may, nàng không biết tính là may mắn hay không, tránh được Nhi Hương, lại rút trúng cá mập cái.

Bởi vì đối chiến 1-1, người thắng sẽ thăng cấp, vòng sau sẽ giao chiến với người thắng khác, bởi liên quan tới số người, người thắng ở tổ nàng và cá mập cái có thể bớt một trận tranh đấu.

Xui xẻo nhất phải thuộc về mỹ nhân Lệ Giao Thiến Nhi, trận đầu đã gặp phải Nhi Hương.

Thiến Nhi chẳng qua là hôm ấy được Bồ Lao cứu, thầm trao trái tim, lại không có cơ hội báo ơn, thấy trong thành dán cáo thị, Tứ Long Tử muốn luận võ chiêu thân, nàng liền bất chấp an nguy, lập tức báo danh, tham dự cuộc chiến…

Sau đó, bi thảm bị Nhi Hương một quyền đánh bay.

Nước mắt trong suốt trút xuống ngập trời, như mưa tầm tã, tiếp đó thân ảnh bay xa lắc, xa lơ…

Nhi Hương không cần tốn nhiều sức liền thắng lợi.

Nàng đứng giữa sân, chống nạnh ưỡn ngực, một ngón tay chỉ về phía Hồng Tảo, khıêυ khí©h trắng trợn --- xem đi, đây chính là kết cục của cô!

- Nhi Hương mạnh quá. –Đám Long Tử quan sát ở xa xa không nhịn được mở sòng cá cược, đều cược gần như mang tính áp đảo, cho rằng Nhi Hương sẽ toàn thắng, đánh bay hết tất cả người khiêu chiến ở sân.

- Nhỡ… cuối cùng thật sự là Nhi Hương thắng, Tứ ca sẽ ngoan ngoãn nhận mệnh à? –Cửu Long Tử ngặm cá muối hỏi.

Ngũ Long Tử cười dài, hững hờ nói:

- Đương nhiên sẽ không. –Lúc đó, thì náo nhiệt rồi.

- Trước tiên chúng ta cược một trận, Hồng Tảo kia có thể đánh bại cá mập cái, thuận lợi thăng cấp hay không? –Thất Long Tử bừng bừng phấn khích.

- Có thể.

- Không thể.

Đặt xong rời tay! Ván cược lập tức muốn mở…

Đúng vậy, thắng thua lập tức muốn công bố, Hồng Tảo và cá mập cái bước vào trong sân. Trái ngược với bước đi như sấm, nét mặt phấn chấn của cá mập cái, Hồng Tảo bước chậm, giống như một nàng dâu. Về khí thế, cao thấp rõ rệt.

Bồ Lao lòng như lửa đốt, hận không thể xông vào trong sân, thế nhưng kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng thưa, gọi Toan Nghê, Toan Nghê rít khói, hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn căm giận nghiến răng, hung hăng gào rống --- gào rống không ra tiếng.

Cá mập cái có hàm răng sắc bén, lúc cắn vang lên cành cạch, trên cổ lấp lóe huỳnh quang, chiếu khuôn mặt lúc sáng lúc tối.

- Chạy mau! Đừng đánh với cô ta! Cô đánh không thắng đâu! Sẽ chết --- cô sẽ chết đấy! –Bồ Lao gào.

- Đừng nói ta ức hϊếp cô, ta đứng yên không nhúc nhích, nhường cô ba chiêu. –Cá mập cái diện mạo hung ác, tình tình lại rộng rãi ngoài dự liệu.

- Thật à? –Hồng Tảo hơi trợn mắt, bất ngờ với sự nhân từ của cô ta.

- Kiểu nắm đấm mềm nhũn của cô, đánh cũng không đau, coi chừng nhé, đừng làm mình gẫy xương. –Cá mập cái rất có lòng tin với thân thể cứng cáp của mình.

- Vậy… cảm ơn cô. –Hồng Tảo thật lòng thật ý cảm ơn, đồng thời khom người thật sâu.

- Đừng nói nhảm nữa, cứ việc tới! –Hây a! Cá mập cái đứng trung bình tấn, vững vàng muốn tiếp Hồng Tảo ba chiêu.

Hồng Tảo từ từ tới gần, giơ tay, không phải vo lại thành quyền, mà là duỗi ngón trỏ ra.

Nhắm mục tiêu, ấn.

Cá mập cái ban đầu đứng thẳng tắp, khí thé hiên ngang bỗng dưng mềm nhũn, rầm rầm té xuống.

Trong sân hoàn toàn yên lặng, Hồng Y đảm nhận chức vụ trọng tài cũng ngơ ngẩn, quên cả xem xét kỹ càng, mãi đến khi có người hét lên nhắc nhở, ông mới sực tỉnh, ngồi xuống bên cạnh cá mập cái kiểm tra tình hình.

- Ác… tuyển thủ An Khang Khang hôn mê bất tỉnh, người thắng Hoàng Phủ Hồng Tảo! –Hồng Y kéo tay Hồng Tảo giơ lên cao, cao giọng tuyên bố.

Đám Long Tử cược thua trợn mắt há mồm:

- Xảy ra chuyện gì? Võ công cổ quái à?

- Huyệt đạo. –Băng Di giải đáp nghi hoặc cho đám người.

- Nàng ta ấn Thụy huyệt của An Khang Khang.

Hồng Tảo đã ghi nhớ đến thuộc làu các huyệt vị của sinh vật dưới đáy biển, những sách thuốc kia nàng không đọc vô ích, liên quan tới nhược điểm, tập tính của mỗi loài mỗi giống đều mò mẫm thấu đáo.

- Thì ra là thế, nhưng cùng một chiêu có thể dùng bao nhiêu lần đây? –Đại Long Tử khẽ nhíu mày, giọng nói du dương, mát lạnh.

Hồng Tảo rời sân để người tổ ba khai chiến, nàng uống trà giải khát.

L*иg ngực đập thình thịch, là sự khẩn trương còn sót lại, và cả sự căng phòng huyết mạch khi thắng lợi.

- Đó là yêu thuật gì? –Nhi Hương đứng trước mặt nàng, vẻ mặt kinh ngạc cùng đề phòng. Nhi Hương vẫn chưa nhìn thấu kỹ xảo nho nhỏ này ư? Ừm, không nên bất ngờ, dẫu sao Nhi Hương và Bồ Lao là cùng một mẫu người, chậm hiểu… đúng là bình thường.

- Ngươi thật sự rất giống với Bồ Lao… -Hồng Tảo cảm thán, buột miệng nói.

- Cô là chỉ… tướng phu thê? –Nhi Hương giãn hàng lông mày, vui mừng hỏi.

- Không phải.

Tình hình chiến đấu trong sân đang sôi sùng sục, đánh đấm không ngừng, Hồng Tảo và Nhi Hương ai cũng vô tâm chú ý.

Hồng Tảo ngắm dung nhan quật cường mà xinh đẹp kia của Nhi Hương, không nhịn được bắt chuyện với nàng.

- Cô thích Bồ Lao… bao lâu rồi?

Nhi Hương liếc một cái, ngầm đoán tuổi tác của Hồng Tảo, hừ một tiếng.

- So với cô nên người còn lâu hơn. –Nhân loại giống cái này tuyệt đối không vượt quá hai mươi.

Thời gian thật dài…

Một quãng thời gian nàng đuổi theo không kịp…

Nhi Hương yêu Bồ Lao, yêu dài lâu như vậy.

Tuy rằng rõ ràng, tình yêu chẳng phải là ai yêu lâu thì thuộc sở hữu của người đó, có người yêu cả đời, cõi lòng người kia vẫn không thuộc sở hữu của mình.

Tình yêu, không liên quan tới ngày dài tháng dài, cũng chẳng liên can tới đến trước hay đến sau, nhưng sự si tình của Nhi Hương làm nàng không khỏi đau lòng.

- Cô có bằng lòng tâm sự với ta, quá trình cô và Bồ Lao quen biết không? –Giọng điệu giảm xuống nhẹ nhàng, thân mật.

- Hả? Cô muốn nghe à?

Hồng Tảo gật đầu.

Dù sao cũng nhàn rỗi, tổ ba lực lượng tương đương, trong thời gian ngắn khó phân cao thấp, tổ bốn tổ năm đằng sau cũng chờ ở đó, nếu nhân loại giống cái này muốn nghe, kể chút nào có ngại gì.

Nhi Hương sảng khoái ngồi xuống, gác hai chân lên, bắt đầu kể:

- Ngày đầu tiên ta gặp Bồ Lao đã không cẩn thận nuốt hắn vào trong bụng.

Nuốt vào trong bụng?

À, nàng quên mất, Nhi Hương là cá voi mà.

- Lúc đó miệng ta há rất to, cố kiếm ăn, hoàn toàn không nhìn thấy Bồ Lao, miệng vừa nuốt, ực một cái, liền đớp hắn vào trong miệng! –Ban đầu Nhi Hương còn giả bộ lạnh lùng, cố ý nói không hề thân thiện tí nào.

Có điều, dẫu sao tính tình Nhi Hương cũng rất ngay thẳng, chỉ chốc lát sau nàng liền khoa tay múa chân, diễn rất sống động, lúc trầm lúc bổng, càng nói càng vang dội. Hồng Tảo lắng tai nghe, điều này càng cổ vũ Nhi Hương, nàng hăng say nói:

- Bồ Lao tức giận gào rống ở trong bụng ta, uy hϊếp muốn đánh thủng bụng ta, bởi vì quá đau nên ta khóc suốt, cầu suốt, xin hắn đừng, sau đó không ngờ hắn lại thật sự dừng tay, lúc đó ta suýt nữa tưởng rằng đã chết chắc rồi!

- Hắn dừng tay?

Ánh mắt Hồng Tảo luôn bị hắn hấp dẫn, lúc này, nàng bất giác lại nhìn hắn hiện đang bị Ngôn Linh trói.

Tương tự, hắn cũng đang nhìn nàng, dùng một ánh mắt… lo lắng buồn phiền, chỉ e Nhi Hương sẽ gây bất lợi cho nàng.

- Không đánh bụng ta, không lật nháo nhào trong bụng ta. –Nhi Hương bổ sung.

Hồng Tảo đã rõ, bởi vì Bồ Lao là một nam nhân ôn nhu.

Hắn thô kệch, đối xử với kẻ yếu ớt như nàng lại có sự tinh tế đặc thù.

- Hắn cho ta thời gian, bảo ta nghĩ cách tìm người đưa hắn ra ngoài mà không cần xé ta ra làm tám mảnh… -Giọng điệu vô cùng hung ác.

Quả là giống tính nết của Bồ Lao. Giọng điệu xấu xa, biểu cảm hung tợn, nhe răng nhếch miệng, ném ra lời hung ác, nhưng…

Lòng dạ, mềm yếu.

- Sau cùng là Đại Long Tử cứu Bồ Lao ra ngoài, sau khi ra ngoài Bồ Lao hắn í, vẻ mặt muốn đánh nhừ tử ta, lại nhịn không ra tay, ta thì bị dọa chết khϊếp, co vào trong góc, nửa câu đều không dám thốt…

- Bồ Lao là người mặt ác bụng dạ hiền lành… không, khuôn mặt hắn cũng không dọa người, hắn có đôi mắt sáng ngời, ánh đỏ trong mắt giống như một bó lửa, ấm áp, nóng bỏng, lúc nhìn người ta dường như muốn tan vào vậy… -Khi Hồng Tảo nói ra những lời này, trước sau vẫn ngóng nhìn Bồ Lao.

Nhi Hương nghiêng đầu sang bên, lộ vẻ nghi hoặc.

- Biết không? Ta chỉ cảm thấy đôi mắt đó của hắn rất hung ác, muốn nhìn xuyên qua người vậy… Ban đầu ta rất rất sợ hắn. –So ra, đôi mắt Băng Di còn đẹp hơn nhiều, cong cong, ấm áp, lúc nào cũng cười.

- Sợ?

- Vô cùng sợ, ban đêm nằm mơ thấy hắn còn sẽ giật mình tỉnh giấc, hơn chục ngày tiếp theo đều mơ thấy hắn, các tỷ muội của ta mới nói với ta, ta hẳn đã yêu hắn rồi.

- Hả? –Hồng Tảo đối với nguyên nhân hậu quả của những lời này khá là khó hiểu. Mơ thấy Bồ Lao sẽ giật mình tỉnh giác, hơn chục ngày liên tiếp đều mơ thấy hắn… Hẳn là yêu hắn?

Rõ ràng thoạt nghe… giống như bị kinh hãi quá độ, ban đêm không ngừng gặp ác mộng mới đúng…

- Bởi vì yêu nên mới ngày nhớ đêm mong, mới nhớ tới bộ dạng của hắn, l*иg ngực nhảy rộn, có một thứ cảm giác rất khó chịu rất hoảng sợ. –Nhi Hương thành thật nói, điều này cũng là các tỷ tỷ nói.

- … -Sao… càng nghe, càng quái?

- Bởi vì yêu cho nên ta nhất định phải gặp hắn, mỗi năm ít nhất phải tới một lần, nhìn thấy hắn ta có thể an tâm về nhà, chờ lần sau lại bơi tới Long Hài Thành. –Hai tay Nhi Hương chống lên ghế đá sau mông, cả người ngửa ra sau, dang rộng tứ chi, bộ dạng như giải quyết xong đại sự vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »