Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 27: Lưu Mộng Y đến rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiếc xe Mitsubishi dừng bên cạnh Diệp Trạch Đào, cửa xe dần hạ xuống lộ ra Lưu Mộng Y mỉm cười ngồi trong xe. Diệp Trạch Đào thấy cô gái yếu đuối này không ngờ lại một mình điều khiển chiếc xe như vậy đến đây, cũng có cái nhìn khác về cô.

- Em tự mình lái xe đến đây à?

Diệp Trạch Đào nói.

- Sao thế, em không thể tự lái xe đến đây được sao?

Diệp Trạch Đào cười cười, nói:

- Đói rồi, anh mời em đi ăn cơm.

- Lên xe đi!

Lưu Mộng Y khẽ cười nói.

Lưu Mộng Y lái xe đến đây mất một khoảng thời gian dài, nhưng gặp được Diệp Trạch Đào lại tỏ ra rất phấn khích.

Theo chỉ dẫn của Diệp Trạch Đào, xe rất nhanh chạy đến một quán ăn đặc biệt ở huyện Thảo Hải.

Cuộc họp vừa kết thúc thì nhận được điện thoại của Lưu Mộng Y, cô nói đã đến huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào vội vàng chạy đi đón.

Diệp Trạch Đào cũng không ngờ Lưu Mộng Y lại đến huyện Thảo Hải nhanh như thế.

Thấy cô gái mặt nào cũng xuất sắc, Diệp Trạch Đào liền nhớ đến lúc trước cứu cô, hắn cũng không biết rõ gia đình họ như thế nào.

Đến bây giờ Diệp Trạch Đào cũng vẫn không biết rõ về gia thế của cô gái này. Chỉ cảm thấy gia thế nhà cô nhất định không phải bình thường. Nghe Sư phụ Điền nói, Lưu Mộng Y đang làm kinh doanh. Việc này đối với xã Xuân Trúc có lẽ cũng có chút ích lợi.

- Nơi này náo nhiệt quá nhỉ!

Vừa đến nơi, Lưu Mộng Y liền cười nói.

- Điều đó là đương nhiên rồi. Đừng thấy bên ngoài quán trông không ra sao, buôn bán rất tốt đấy. Mỗi ngày khách đến đây ăn rất đông.

Diệp Trạch Đào vừa giới thiệu vừa bước vào trong.

- Sao em thấy toàn là xe công?

Lưu Mộng Y hứng thú nhìn Diệp Trạch Đào.

- Không cách nào, tình hình nước ta là như vậy mà.

Diệp Trạch Đào vừa nói vừa tìm một chiếc bàn trống mời Lưu Mộng Y ngồi xuống.

Bên trong quán rất đông khách. Không ít khách là nhân viên công vụ của huyện. Lúc bình thường khách đến quán này dùng bữa hầu như đều dùng tiền công quỹ.

Vừa mới đem điểm tâm lên, Diệp Trạch Đào liền thấy Ôn Phương cùng một cậu thanh niên cười cười nói nói bước vào.

Thấy hai người, mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ sự ngạc nhiên.

Sao mà khéo thế! Người thanh niên kia chính là người tình tứ vụиɠ ŧяộʍ bị Diệp Trạch Đào đá hòn đá bay trúng người.

Thấy người thanh niên như thế, ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ rõ sự kì lạ khó hiểu.

Ôn Phương đang cùng cậu thanh niên cười cười nói nói, chợt thấy Diệp Trạch Đào đang đứng đó, nhất là thấy được ánh mắt kì lạ của Diệp Trạch Đào.

Hai người không hề tỏ ra quá thân mật, lúc bước vào chỉ kề sát vai nhau mà thôi. Tuy nhiên Ôn Phương không ngờ cùng lúc gặp hai người ở đây.

Không ngờ Diệp Trạch Đào cũng đang ở đây. Thấy ánh mắt đặc biệt của Diệp Trạch Đào, mặt Ôn Phương lập tức đỏ rực lên.

Ôn Phương biết Diệp Trạch Đào đã thấy giữa mình và chàng trai này có điều gì đó. Bây giờ gặp nhau ở đây, từ ánh mắt Diệp Trạch Đào có thể thấy hắn đã nhìn thấu hết chuyện của mình.

Trong lòng trở nên hoảng hốt, Ôn Phương không biết phải làm thế nào mới phải.

- Chủ tịch xã, chị cũng đến đây dùng bữa à?



Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính, tủm tỉm cười.

Trong mắt Ôn Phương, vẻ mặt đó hoàn toàn có hàm ý là Diệp Trạch Đào đang trêu ghẹo mình. Mặt lại càng đỏ hơn.

Nghe Diệp Trạch Đào chào hỏi, hít một hơi thật sâu Ôn Phương mới cười nói:

- Tiểu Diệp cũng đến đây à?

- Hai người quen nhau à?

Người thanh niên kia vừa bước vào đã nhìn ra chỗ Lưu Mộng Y ngồi.

Lưu Mộng Y vốn là một cô gái rất xinh đẹp. Trên người cô còn tỏa ra một khí chất rất đặc biệt. Ngồi đó trong chốc lát làm cảnh vật nơi đó trở nên diễm lệ. Cậu thanh niên đang lúc không tìm được cơ hội tiếp cận, không ngờ Ôn Phương và người này lại quen biết nhau, trong lòng vui mừng khôn xiết, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

- Ừ, đây là phó chủ nhiệm phòng Đảng chính của xã chúng tôi Diệp Trạch Đào.

Sau khi giới thiệu như vậy, sắc mặt người thanh niên trở nên lãnh đạm. Trên mặt hiện rõ sự kiêu ngạo, chìa tay về phía Diệp Trạch Đào, nói:

- Tôi là Thịnh Quốc Phi!

Khi nói tên, vẻ mặt người thanh niên tỏ rõ sự kiêu ngạo. Dường như cái tên này rất ghê gớm vậy.

Diệp Trạch Đào nhíu mày, suy nghĩ một chút nhưng không thể nhớ ra cái tên này.

Nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào, Ôn Phương giới thiệu:

- Tiểu Diệp, giới thiệu với cậu đây là Thiếu gia Thịnh. Cha cậu ấy chính là Bí thư Thành ủy Thịnh.

Nghe Ôn Phương giới thiệu như vậy, trên mặt Thịnh Quốc Phi càng tỏ ra kiêu ngạo, quay mặt về phía Lưu Mộng Y.

Công tử của Bí thư Thành ủy, cái mác này bất kể đến đâu cũng xài được. Ở cái huyện bé tí này, Thịnh Quốc Phi tự tin cầm cái mác này đi ra ngoài, tán gái là vấn đề không quá lớn.

Lưu Mộng Y lúc này lẳng lặng ngồi đó, không hề tỏ ra hứng thú gì với cuộc đối thoại của mọi người.

Không thấy biểu hiện gì của cô gái xinh đẹp này, có thể thấy cô ấy không xem mình ra gì. Trong lòng Thịnh Quốc Phi liền thấy khó chịu.

Tuy nhiên, điều đó cũng không làm khó được gã. Ở cái huyện bé tí này khó mà gặp được cô gái tuyệt đẹp như vậy, Thịnh Quốc Phi đã đem lòng thích cô.

Nhìn người cán bộ xã này, Thịnh Quốc Phi coi như hắn không tồn tại. Nhưng chỉ là một cán bộ xã cỏn con mà thôi, lại dám tán tỉnh người con gái của gã. Với sức hắn cũng không dám đối đầu với mình.

- Ôn Phương, đã là người quen cả, vậy cùng ngồi ăn đi!

Thịnh Quốc Phi nói xong, liền ngồi xuống bên cạnh Lưu Mộng Y, lại còn kéo ghế xích lại gần, một tay đặt lên lưng ghế của Lưu Mộng Y, gần như ôm lấy Lưu Mộng Y.

Lưu Mộng Y chau mày, dịch ghế ra xa một chút.

- Anh tên là Thịnh Quốc Phi. Cha anh là Thịnh Chính Phong.

Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra, Bí thư Thành ủy Thịnh chính là Bí thư Thành ủy Thịnh Chính Phong. Không ngờ người bị hòn đá của mình văng trúng lại là con trai Bí thư Thành ủy.

Vốn Diệp Trạch Đào muốn mời mọi người cùng ăn cơm. Không ngờ thằng ranh này coi như mình không tồn tại, liền ngồi bên cạnh Lưu Mộng Y. Ý đồ của gã vừa nhìn đã biết!

Mẹ kiếp!

Trong lòng Diệp Trạch Đào rất tức giận. Bất kể Lưu Mộng Y không phải là bạn gái của hắn đi chăng nữa thì thằng ranh này cũng không thể không coi mình ra gì như thế chứ. Đây là ngang nhiên tán tỉnh người con gái của người khác còn gì!

Trong lòng không vui, Diệp Trạch Đào nổi giận.

Bí thư Thành ủy thì sao. Lưu Mộng Y đã đến chỗ của mình. Chuyện đó giống như ông trời đến đây vậy. Diệp Trạch Đào thật muốn cho gã đánh cho gã một gậy.

- Trạch Đào, chỗ này không được tiện lắm, chúng ta đổi chỗ nhé!

Lưu Mộng Y nhìn Diệp Trạch Đào nói.



Lưu Mộng Y nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Diệp Trạch Đào, không muốn vì mình mà Diệp Trạch Đào không vui, lập tức nói câu đó.

Đang muốn đánh cho cậu công tử kia vài gậy, nghe thấy Lưu Mộng Y nói, đành nói:

- Được, chúng ta đổi chỗ.

Nói xong, Diệp Trạch Đào bảo với Ôn Phương:

- Chủ tịch xã, chúng tôi không làm phiền hai vị nữa!

Ôn Phương mỉm cười nói:

- Được.

Cô ước gì Diệp Trạch Đào đem cô gái kia tránh xa nơi này một chút. Cô cũng thấy Thịnh Quốc Phi để ý với cô gái kia.

- Thế nào, không nể nhau à?

Thịnh Quốc Phi cũng thấy được ý tứ của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y. Vẻ mặt trở nên u ám. Bản thân gã đường đường là công tử của Bí thư Thành ủy. Một cán bộ xã cỏn con mà lại dám không coi gã ra gì.

- Mặt mũi gì? Tôi chỉ thấy mông người chứ không thấy mặt người.

Diệp Trạch Đào nói xong những lời đó, trong ánh mắt Thịnh Quốc Phi liền phát ra sự hung hãn. Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, dường như trong mắt gã chỉ toàn sát khí, nghiến răng nói:

- Anh?

Gã nhớ đến ý tứ trong câu nói của Diệp Trạch Đào.

Vừa mới nghĩ đến chuyện đó là lại muốn gϊếŧ chết Diệp Trạch Đào.

Người ngoài không biết thì thôi, chứ gã tự biết chuyện của gã. Tối hôm đó không hiểu từ đâu có hòn đá bay đến văng trúng bộ phận quan trọng phía dưới của gã.

Hôm đó gã đến huyện Thảo Hải, sau khi đi một vòng quanh thị trấn cùng Ôn Phương, uống rượu xong lái xe đến gần công viên. Bất chợt muốn làm chuyện đó trong công viên liền kéo Ôn Phương vào đó.

Trong công viên đó, Thịnh Quốc Phi cũng không biết làm sao mà sinh cảm giác thèm muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ đến vậy. Kéo Ôn Phương vào bụi cây định làm chuyện đấy. Vừa kéo quần xuống, người cũng đã rướn lên rồi, đang chuẩn bị ấn cái đấy vào. Không biết thế nào mà có hòn đá bay vào giữa hai chân gã. Lại văng trúng bộ phận quan trọng ấy.

Lực của hòn đá làm cho cái đó đang cương lên bỗng mềm oặt xuống. Sau chuyện đó gã đã khổ sở rất nhiều. Cái vật ấy một khi đã khó chịu rồi sẽ dựng đứng lên. Nhưng mỗi khi chuẩn bị tư thế nhấp vào, cái vật đó liền mềm oặt ra. Uống thuốc cũng không có hiệu quả. Gã không biết ai làm chuyện đó, lại nghe được lời của Diệp Trạch Đào, lập tức hiểu ra. Kẻ làm chuyện này không ngờ lại là người thanh niên đang mỉm cười đối diện với gã.

- Tao đánh chết mày, con chó này!

Trong cơn tức giận, Thịnh Quốc Phi liền đánh cho Diệp Trạch Đào một cái.

Diệp Trạch Đào đã sớm phòng bị đối phương, thấy đối phương giơ tay đánh liền cố ý lùi lại.

Thịnh Quốc Phi đánh hụt.

Trong đầu gã lúc này chỉ muốn đánh chết Diệp Trạch Đào. Trong lúc tức giận, gã liền tung một cú đá.

Trong quán ăn vốn dĩ người rất đông. Mọi người thấy Thịnh Quốc Phi tay đấm chân đá. Đúng lúc có mấy người thanh niên đã không vừa ý.

Diệp Trạch Đào lúc này lớn tiếng nói:

- Người huyện Thảo Hải chúng tôi anh cũng dám đánh, bắt nạt người Thảo Hải chúng tôi không có người sao?

Lời nói này có tính kích động. Vốn mọi người đã uống chút rượu. Nghe thấy câu Diệp Trạch Đào nói Thảo Hải không có người, lại thấy người ngoài tỉnh đánh người Thảo Hải, có vài người thanh niên liền đập bàn nói:

- Đánh con chó kia đi!

Người thanh niên đó vừa nói dứt lời. Thịnh Quốc Phi đá bay cốc trà đang đặt trên bàn về phía mấy người đó.

Lần này lại càng kích động thêm nhiều người. Trong quán ăn đó cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn cả lên.

Thịnh Quốc Phi sao có thể là đối thủ của nhiều người như thế. Không lâu sau, Thịnh Quốc Phi bị đánh ngã quay xuống đất.

Ôn Phương căn bản không lường trước được chuyện này, giật mình nhìn mọi chuyện diễn ra. Cô phải dùng mọi cách mới câu được Thịnh Quốc Phi, lại dựa vào Thịnh Quốc Phi và Thôi Vĩnh Chí nâng đỡ mới lên được chức Chủ tich xã. Dù thế nào cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện như thế này. Lúc đó chỉ trợn tròn mắt, đứng đó nhìn Thịnh Quốc Phi ngã xuống đất, không biết phải làm gì mới được
« Chương TrướcChương Tiếp »