Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 10: Được khen ngợi

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Trạch Đào, như thế nào mới trở về?

Trở về kí túc xá của trường cất kỹ số hoa lan đó, lại mời Dương Quân ăn cơm và tiễn Dương Quân đi, Diệp Trạch Đào mới đi về phía chính quyền xã. Vừa đi đến chính quyền xã, không biết từ đâu nhô ra một người là Phương Di Mai nhỏ giọng nói một câu với Diệp Trạch Đào.

- Có chuyện gì mới không?

Diệp Trạch Đào nói đùa.

Ánh mắt rất phức tạp nhìn Diệp Trạch Đào một hồi, Phương Di Mai nói

- Bí thư Cao rất coi trọng anh!

Nghe xong lời giải thích của Phương Di Mai , Diệp Trạch Đào mới hiểu ở xã thực sự đã xảy ra chuyện, huyện ủy vừa đưa ra một quyết định, tiến hành khen ngợi đối với hành vi cứu người của mình.

Nghe đến chuyện này, Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn có chút không rõ lắm, nghi ngờ nhìn về phía Phương Di Mai .

- Nghe nói ở huyện bởi vì chuyện lật xe ở xã đã bị thành phố phê bình.

Nhìn thấy bộ dạng thần bí của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào càng nghi ngờ nói

- Bọn họ lật xe và chuyện tôi cứu người hình như không có quan hệ gì cả?

Chuyện ở huyện đối với Diệp Trạch Đào bây giờ mà nói còn hơi xa, hắn cũng không liên hệ mình với huyện, tuy rằng trùng hợp cứu được học sinh, nhưng mà, cách nghĩ của Diệp Trạch Đào chỉ có một, đó là có thể thuận lợi trở thành nhân viên chính thức, chỉ có thuận lợi trở thành nhân viên chính thức, bản thân mới có thể tấn công lên phía trên.

Phương Di Mai cười nói

- Rất có quan hệ, anh không biết, lúc chuyện lật xe ở quê xảy ra, phó trưởng ban tuyên giáo huyện ủy đang ở thành phố không biết làm sao đã bị chồng của một người con gái chặn trong một khách sạn, chuyện đó rất ồn ào, đến bí thư thành ủy cũng nghe đến, nghe nói vì chuyện này, bí thư Cao bị lãnh đạo thành phố làm cho rát mặt.

Diệp Trạch Đào càng không hiểu, đứng ở nơi đó sững sờ, chuyện này hoàn toàn không dính dáng đến mình, sao nghe ý của Phương Di Mai có liên quan với mình!

Trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai gắt giọng nói

- Sao vẫn chưa hiểu?

Hiện tại dáng vẻ của Phương Di Mai thích làm nũng, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra Phương Di Mai làm nũng rất cảm động, nhìn Phương Di Mai hơi sững sờ.

Hừ một tiếng, Phương Di Mai rất hài lòng đối với sự biểu cảm này của Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng có chút tự đắc đối với việc có thể thu hút được Diệp Trạch Đào. Từ sau khi Diệp Trạch Đào xuất hiện, bản thân Phương Di Mai đã không biết là nguyên nhân gì, mỗi ngày đều nghĩ chuyện của Diệp Trạch Đào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào rất đẹp trai đang đứng trước mặt mình, trong lòng có chút bối rối, ổn định tâm trạng nói

- Nói cho anh biết vậy, lần này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ở tỉnh rất bị động, phải dùng chuyện khác để dời tầm mắt đi, cũng muốn thay đổi hình tượng cán bộ ở huyện, chuyện anh cứu người vừa hay phù hợp với nhu cầu của huyện.

Diệp Trạch Đào nghe đến đây, lúc này mới hiểu ra, cười nói

- Thật không ngờ có sự ngoằn nghoèo như vậy!

Hội nghị biểu dương chắc chắn là một hoạt động lớn trong huyện, mình chỉ là trùng hợp mà thôi!

Hàn huyên vài câu, lúc này Diệp Trạch Đào mới đi vào phòng làm việc.

Trong phòng làm việc Ngưu Thường Thắng và Khương Quốc Bình đều đang ngồi ở chỗ kia.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào cửa, Ngưu Thường Thắng vẫy tay với Diệp Trạch Đào nói

- Tiểu Diệp trở về rồi à? Tôi vừa gọi điện thoại cho Dương Phẩm Chí, anh ta nói cậu đã đi rồi.

- Vâng, trên đường tín hiệu không có, điện thoại cũng không gọi được



Diệp Trạch Đào nói.

- Là như thế này, huyện ủy vừa mở một hội nghị, trước ngày quốc khánh phải tổ chức một hội nghị biểu dương lớn, các xã thị trấn đều có người. Hội nghị cũng đã quyết định phải mạnh mẽ tuyên truyền câu chuyện cậu cứu người và chuyện các thầy cô giáo cứu các em học sinh ở huyện Xuân Trúc, và yêu cầu toàn huyện học tập theo chuyện của các cậu. Ban tuyên giáo huyện muốn cử người đến làm tài liệu, các cậu nhất định phải kết hợp để làm tốt hạng mục công việc này.

Lúc Ngưu Thường Thắng đang nói những lời này liền nghĩ đến thời điểm bí thư Cao đích thân điểm danh, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

- Làm tài liệu?

Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, chuyện này sao lại làm tài liệu, chẳng nhẽ nói là mọi người vì muốn xem phim sεメ, kết quả ngủ muộn mới phát hiện ra chuyện đó? Nghĩ đến chuyện này Diệp Trạch Đào liền cảm thấy thú vị.

Gãi đầu, Diệp Trạch Đào nói

- Chủ nhiệm, chuyện này làm tài liệu gì chứ?

Nét mặt của Ngưu Thường Thắng phức tạp nhìn Diệp Trạch Đào, lúc này mới nói

- Các đồng chí ở ban Tuyên giáo Huyện ủy chính là ăn bát cơm này, bọn họ có kinh nghiệm, các cậu phối hợp tốt là được rồi!

Nhìn thoáng qua cửa sổ bên ngoài, Ngưu Thường Thắng nói

- Các đồng chí ở ban Tuyên giáo Huyện đã xuất phát, hẳn sẽ đến rất nhanh!

Lúc này Diệp Trạch Đào mới trả lời một tiếng trở về chỗ ngồi ngồi xuống.

Ngưu Thường Thắng vẫn đang quan sát tình hình của Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào điềm tĩnh ngồi xuống, trong lòng thở dài một tiếng, cầm báo lại không thể tiếp tục xem được nữa.

Nghĩ đến những người trên quan trường phần lớn thời gian đều suy nghĩ hướng lên trên, Diệp Trạch Đào chỉ có thể thở dài một tiếng.

Hôm nay Khương Quốc Bình thể hiện rất yên tĩnh, trong cả thời gian đi làm đều nhìn Diệp Trạch Đào một cách phức tạp, đã có sự thay đổi lớn so với tình huông sôi nổi trước kia.

Tuy rằng Diệp Trạch Đào cũng đang xem một tờ báo, sự thay đổi nét mặt của mỗi người đều bị hắn nhìn ra, tình hình trong phòng làm việc hiểu một chút, chắc chắn là đều bị kích động đối với chuyện huyện ủy khen ngợi mình.

Bây giờ Diệp Trạch Đào không suy nghĩ quá nhiều về cách nghĩ của mọi người. Trở về từ Âm Lương Thiến, trong đầu Diệp Trạch Đào đang nhớ lại cuộc sự nghèo khó của người dân trong thôn, nghĩ đến thời tiết dần chuyển lạnh, rất nhiều gia đình lại kết hợp những người trong một nhà lại nằm chung vào một cái giường với những cái chăn rách nát. Càng có nhiều người không có quần áo mùa đông, điều duy nhất mà hắn nghĩ trong lòng là làm thế nào thay đổi được hiện trạng ở Âm Lương Thiến.

Nghĩ tới chuyện này, Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới nhà của người bạn học chuyên trồng hoa lan của mình ở Xuân Thành, liền muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi một chút.

Đứng dậy, Diệp Trạch Đào đi ra khỏi phòng làm việc, đi đến một góc của sở lớn chính quyền xã, rút điện thoại ra bắt đầu gọi.

Điều mà Diệp Trạch Đào lại không biết là từng cử chỉ hành động của hắn đã đi vào trong mắt người khác.

Chỗ ngồi của Ngưu Thường Thắng đối diện với cái sân, từ trên lầu nhìn thấy tình hình Diệp Trạch Đào gọi điện thoai ở trong một góc sân.

Thất Diệp Trạch Đào chạy xa như vậy để gọi điện thoại, mắt Ngưu Thường Thắng liền chăm chú, trong lòng đang nghĩ, lẽ nào tên Diệp Trạch Đào này thực sự có bối cảnh lớn sau lưng?

Huyện ủy quyết định chuyện khen ngợi tiên tiến đến nay y vẫn cảm thấy khó giải thích, huyện ủy muốn chuyển mục tiêu, di chuyển hình tượng, toàn huyện có nhiều người tốt chuyện tốt như vậy đều có thể khen ngợi, không cần đặt tên Diệp Trạch Đào ở vị trí quan trọng như vậy. Trong chuyện này là sự coi trọng của bí thư Cao đối với Diệp Trạch Đào, rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Hiện tại Diệp Trạch Đào rốt cuộc đang gọi điện với người như thế nào đây?

Nhớ lại tình hình lần Cao Trấn Sơn đến, Ngưu Thường Thắng cảm thấy Cao Trấn Sơn, gồm cả Bàng Huy và Diệp Trạch Đào đều có mối quan hệ không nói rõ được.

Ngưu Thường Thắng đang nghi ngờ, Phương Di Mai làm sao không nghĩ đến chuyện này. Khi cô ấy đứng lên rót nước liền nhìn thấy chuyện Diệp Trạch Đào gọi điện thoại. Đang là thời điểm mấu chốt của xã, mỗi chuyện xảy ra đều rất dễ dàng bị mọi người liên hệ lại với việc điều chỉnh phân công của xã, cô vô cùng chú ý đến chuyện này.

Nếu sau lưng Diệp Trạch Đào thực sự có người đứng sau, tất cả tình huống đều có thể giải thích rõ ràng được!



Phương Di Mai cảm thấy bản thân mình đều xem nhẹ Diệp Trạch Đào, cũng nói Diệp Trạch Đào không đơn thuần như nét mặt bên ngoài, sau lưng anh ta cất giấu một nhân vật lớn!

Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã Phương Minh Quý trong lúc vô tình đã nhìn thấy tình hình của Diệp Trạch Đào, bê cốc trà ngồi trong phòng nhìn Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, Phương Minh Quý bình thường trên mặt thể hiện một loại biểu cảm mà ai cũng không nói rõ được.

Diệp Trạch Đào căn bản không biết chuyện mình gọi điện thoại lại thu hút nhiều sự chú ý như vậy, bản thân anh ta còn tưởng rằng mình trốn ở đây gọi điện thoại, vừa thông điện thoại, Diệp Trạch Đào liền cười nói

- Anh béo, gần đây đang làm gì thế?

Tên anh béo là Giang Triều Vĩ, chính là một trong số những người bạn cùng lớp trong kí túc xá của Diệp Trạch Đào, nghe nói trong nhà trồng hoa lan kiếm được chút tiền, còn có công ty, coi như là nhà giàu mới nổi.

Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Giang Triều Vĩ cười ha ha nói

- Thằng ranh này nghe nói chạy đến thành phố lớn làm cán bộ, sao, về tỉnh thành, tôi sắp xếp mấy cô giúp cậu mát xa một chút nhé?

Diệp Trạch Đào cười mắng một câu, tình cảm tìm được bạn cùng lớp.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Diệp Trạch Đào nói

- Anh béo, là như thế này, lần trước cậu nói qua về một loại hoa lan là ‘ Mẫu đơn Thịnh Thế’, không biết bây giờ giá tiền như thế nào?

Nghe đến hoa lan, Giang Triều Vĩ liền xúc động nói

- Sao cậu lại trở về hoa, tôi nói cho cậu biết, bây giờ loại hoa này hót lắm, mọi người đều nói đến. Cậu không biết sao, vừa mới triệu tập cuộc họp báo về hoa lan, một chậu hoa lan như thế này bán ra với giá một triệu năm trăm nghìn, dưới sự chuyển tay của người mua sẽ bán với giá hai triệu, hót lắm!

Diệp Trạch Đào nghe thấy lời nói này, tim đập nhanh hơn, có chút không khẳng định nói

- Chẳng phái anh nói mới hơn sáu trăm nghìn sao?

- Đó là giá trước kia, anh không biết, loại hoa đang nở này hoa lan giống như mẫu đơn rất hiếm thấy, trong mấy lần hội thi đều đoạt giải thưởng lớn, không chỉ một lần, lập tức đẩy giá cả lên. Bây giờ có người đưa ra giá đều không tìm được chỗ mua!

Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến sẽ là loại tình huống này, trong lòng có chút bất an, chậu hoa kia của mình đặt ở nơi mọi người tùy ý ra vào ở kí túc xá, xem ra sự coi trọng của mình đối với chậu hoa lan đó là chưa đủ.

Diệp Trạch Đào ở đây không yên, Giang Triều Vĩ lại bình phẩm một chút hương vị, lớn tiếng nói

- Trạch Đào, anh sẽ không có loại hoa lan đó chứ?

Lời nói này của y cũng không dám khẳng định.

- Anh mập, lúc tôi đi về quê, quả thực đã đào được năm gốc hoa lan đang nở.

- Cái gì?

Giang Triều Vĩ nghẹn ngào nói.

Qua một hồi, Giang Triều Vĩ lớn tiếng nói

- Anh nói địa điểm, tôi đến ngay, tôi nói cho anh, số hoa này tôi bao, tuyệt đối không để anh thiệt thòi, không được để cho người khác!

Nói xong lời này, Giang Triều Vĩ hỏi Diệp Trạch Đào nơi đang nói, liền ngắt điện thoại.

Trên mặt Diệp Trạch Đào lập tức tươi cười, trong lòng thầm nghĩ thằng ranh này còn vội hơn mình!

Lúc trở về phòng làm việc, trên mặt Diệp Trạch Đào vẫn mang theo vẻ tươi cười, vừa nghĩ tới chuyện Giang Triều Vĩ vội vàng chạy đến là buồn cười, tên Giang Triều Vĩ này cũng là một nhân vật làm việc dứt khoát.

Nhìn thấy nét mặt vui vẻ của Diệp Trạch Đào, nét mặt của mọi người càng phức tạp hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »