Hồng Nhan Cổ Quái

5/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Tang Tục ngữ có câu: Đại nạn không chết tất có hậu phúc Qủa nhiên không lừa ta. Nhìn xem, nàng trải qua tai nạn máy bay mà không hao tổn chút gì. Chỉ là xuyên đến thành Biện Lương dưới triều  …
Xem Thêm

Chương 6
Sáng sớm ngày tiếp theo, Quỳnh Tinh dắt Hải Đường, mang theo Nguyệt Nga cùng Tiểu Thúy tới luyện võ trường* của Lăng Hạo sơn trang.

Nơi luyện võ, sân luyện võ, vì hán việt nghe hay hơn nên mình để hán việt là luyện võ trường nhé.

Vừa vào luyện võ trường, Quỳnh Tinh đã bị trận thức kia làm cho hoảng sợ.

Wow! Gần như tất cả mọi người đều đến.

”Hàn Tinh, đã lâu không gặp!” Nhạc Nhược Thần đi đến trước mặt Quỳnh Tinh, vui vẻ chào hỏi.

Quỳnh Tinh cũng cười nói: “Đúng vậy! Đã lâu không gặp. Đây là Hải Đường, Nguyệt Nga, Tiểu Thúy, ngươi hẳn là có nghe qua đi.” Nàng chỉ vào ba người bên cạnh giới thiệu.

”Nghe qua, tại sao lại không nghe qua chứ, mỗi một sự kiện của ngươi, đều đã truyền khắp toàn bộ sơn trang.” Nhạc Nhược Thần nhìn thoáng qua ba người Hàn Tinh giới thiệu.

Quỳnh Tinh không để ý tới lời chế nhạo của hắn, tự mình nói với Hải Đường: “Hải Đường, hắn là Nhạc nhị gia của Lăng Hạo sơn trang, ngươi có thể gọi hắn một tiếng nhị thúc.” Nói xong liếc mắt nhìn Nhạc Nhược Thần một cái.

Tiểu tử này đủ lợi hại! Đánh đòn phủ đầu. Nhạc Nhược Thần hết sức thưởng thức sự lanh lợi của Hàn Tinh.

Hắn hào phóng nói: “Đương nhiên có thể, mỹ nữ chịu gọi ta là nhị thúc, là vinh hạnh của ta.”

”Nhị thúc, ngươi nói xong chưa?” Nhạc Tâm Hà không kiên nhẫn hỏi.

”Vậy là sao? Đừng lãng phí thời gian, Ta tới để xem trò vui, không phải tới để nghe ngươi nói nhảm.” Nhạc lão thái gia phụ họa.

”Được rồi!” Nhạc Nhược Thần quay đầu lại đáp một tiếng, mới mang Hàn Tinh đi qua, vừa đi vừa nói thầm: “Xem cuộc vui sao? Thật sự là lão ngoan đồng, già như vậy còn thích náo loạn, cũng không học cữu cữu một ít, thật chững chạc nha!”

Nhạc lão thái gia tai thính nghe được không sót một chữ, đợi Nhạc Nhược Thần đến gần xong, lấy tốc độ nhanh như chớp, đá hắn một cái làm hắn ngã gục, vô cùng chật vật.

Nhạc lão thái gia cao ngạo hất cằm lên nói: “Miễn lễ, miễn lễ, không cần làm lễ lớn nhứ thế! Ta biết ngươi rất 'hiếu thuận'.”

Mọi người ở một bên nghe vậy liền cười to, ngay cả người làm ở dưới kia cũng cười trộm.

Nhạc Nhược Thần bò dậy, cả người một thân bụi bặm, khốn quẫn kêu to: “Cha, ta không có trêu chọc ngài!”

Nhạc lão thái gia hừ một tiếng: “Không trêu chọc ta sao? Ngươi vừa mới nói những gì, ta đều nghe được nhất thanh nhị sở* toàn bộ, ta cũng không nghễnh ngãng! Hơn nữa cữu cữu ngươi có chỗ nào ổn “nặng”** rồi hả? Hắn gầy như vậy, không khác ta nhiều lắm! Nếu không có công phu, đã sớm bị gió thổi bay.”

*rõ ràng

**Ở trên NNT có nói “cữu cữu ổn trọng” -> lão thái gia chơi chữ cố ý nói 'trọng' thành 'nặng' (hai từ này đồng âm)

”Này! Ngươi thật quá phận! Ai bị gió thổi bay, ta còn ngồi được ổn lắm.” Cốc Tư Hối không phục quay lại rống to.

Ai! Thật sự là lão già ngoan cố.

Mọi người không khỏi lắc đầu cười than.

”Hai ngài đừng tranh cãi nữa, hôm nay là ngày thử công phu.” Nhạc Nhược Khiêm vội vàng chen vào một câu, miễn cho hai lão ngoan đồng bọn họ ầm ỹ cả một ngày.

Ai ngờ. hai người đang hăng say tranh cãi, bỗng toàn bộ hướng về phía hắn nói: “Ầm ỹ cái rắm nha!”

Thật là ăn ý! Hai người đối diện nhìn nhau một cái, vui vẻ nắm chặt tay, quay trở lại chỗ ngồi. Còn lại Nhạc Nhược Khiêm không được lòng người cảm thấy khó xử.

Có lẽ hắn thành thói quen rồi đi, sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hải Đường cùng Nguyệt Nga, Tiểu Thúy chưa từng thấy qua náo loạn như vậy, đầu tiên là sửng sốt.

Quỳnh Tinh tiếp nhận ly trà từ tỳ nữ, không kiên nhẫn hỏi: “Ầm ỹ xong chưa? Người là do ta mang đến, có muốn bắt đầu hay không?”

Cốc Úy Minh chỉ hai người thủ vệ, hai người này là do hắn huấn luyện ra, công phu không kém, nếu Nguyệt Nga và Tiểu Thúy có thể đánh bại bọn họ, liền đủ khả năng để tự bảo vệ mình.

Nhạc Tâm Trừng nói với Quỳnh Tinh: “Hai người bọn họ không thể tiến vào cùng nhau, chỉ có thể từng người tiến lên một, mà Úy Minh chỉ hai người cùng nhau đối phó Nguyệt Nga hoặc Tiểu Thúy, như vậy mới thử ra trình độ được.”

Quỳnh Tinh liếc mắt nhìn hai người to con kia, không chút do dự gật đầu. Nàng tin tưởng Nguyệt Nga bọn họ có thể, bởi vì nàng từng thử qua công phu của các nàng.

Nhạc Tâm Trừng kinh ngạc nhìn Hàn Tinh gật đầu, hai thủ vệ kia công phu không kém, chẳng lẽ Hàn Tinh không nhìn ra sao? Hay là công phu của các nàng thật không kém?

Hai thủ vệ đứng dậy, Tiểu Thúy đi ra tỷ thí trước.

”Tiểu Thúy, ngươi có thể chọn một loại vũ khí, nhưng bọn hắn cũng sẽ lựa chọn vũ khí tùy ý, không có hạn chế.” Cốc Úy Minh khách khí giải thích với Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy gật đầu, đi tới một bên chọn một thanh ngân thương vừa tay, rồi quay trở về trung tâm sân đấu.”

Hai người thủ vệ cầm một cây đao cùng một bộ song đoản đao.

”Đến giờ quy định mới được dừng.” Nhạc Nhược Khiêm không quên nhắc nhở một câu.

Nhất thời, bên trong một mảnh yên lặng.

Quỳnh Tinh lại bất đồng với người bên ngoài, cầm lấy cây quạt nhẹ nhàng lay động, dáng vẻ thoải mái.

Mọi người ở một bên đều vì Tiểu Thúy mà toát mồ hôi lạnh, mọi người ở Lăng Hạo sơn trang đều biết, chio dù chỉ là đến giờ quy định là dừng, hai thủ vệ kia cũng sẽ thương tổn được Tiểu Thúy, không nằm mười ngày, nửa tháng sợ là không tốt lên được.

”Tiểu Thúy cô nương, thất lễ.” Một trong hai thủ vệ nói, đáy mắt vô cùng tán thưởng Tiểu Thúy không sợ.

Tiểu Thúy cười nói: “Làm sao có thể, ta mới là người phải xin - lỗi.” Lời nói còn chưa dứt, ngân thương lập tức xuất ra.

Hai thủ vệ bị dọa vội vàng đáp trả, Cốc Úy Tố cùng Nhạc Tâm Viễn ngây ngốc nhìn ngẩn ra, bọn họ rất bội phục đòn đánh phủ đầu của Tiểu Thúy.

”Tiểu Thúy, ngươi phải nhớ kỹ, lúc hai người giao thủ, đánh đòn phủ đầu là mấu chốt để thắng nhanh, tiếp theo, bước chân ngươi phải nhanh hơn, như là dời hình đổi ảnh.” Lời cảnh cáo lúc trước của Quỳnh Tinh hiện lên rõ ràng trong đầu của Tiểu Thúy.

Không tới mười chiêu, ngân thương của Tiểu Thúy đảo qua, thân mình nhảy lên, điểm huyệt đạo của một gã thủ vệ, mà mũi của ngân thương, chống ở gáy của một thủ vệ khác, động tác này làm liền một mạch lưu loát, đoàn người nhìn xem có chút kinh ngạc.

”Đến đây là dừng, đa tạ.” Tiểu Thúy giải khai huyệt đạo của tên thủ vệ kia, ngân thương rút đi, khiêm tốn nói.”

Hai gã thủ vệ xấu hổ nói: “Là cô nương hạ thủ lưu tình, tại hạ học nghệ không tinh.”

Cốc Úy Minh không thể tin được những gì mình vừa nghe, vừa thấy, hai gã thủ hạ của hắn, không tới mười chiêu đã bị chế phục, hơn nữa hai người còn tự xưng “học nghệ không tinh”! Xem ra hắn nên cho qua rồi.

Huyền Đình Thiệu cũng chọn bốn người, tay cầm trường côn, xếp thành một hàng, chờ Nguyệt Nga.

Nguyệt Nga cầm một đôi đoản đao tiến lên đối ứng.

”Thất lễ!” Nguyệt Nga mỉm cười.

”Làm sao.” Bốn người cùng đồng thanh trả lời.

Bọn họ không dám khinh thường, mới vừa rồi hai Sử huynh đệ bị dạy dỗ, khiến bọn hắn không dám dò xét cữ tử nhỏ nhắn trước mắt.

Nguyệt Nga không có đành đòn phủ đầu, lại mở miệng nói: “Ở trên mũi.”

Người ở một bên nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là trận cười dữ dỗi ra tiếng.

Bốn gã đại hán quẫn bách, không biết ứng đối như nào.

Nguyệt Nga lại nói: “tại sao các ngươi không nói chuyện đây? Có phải cái mũi không tốt hay không? Đổi nơi khác tốt hơn.”

Bốn người như một trả lời: “Thất lễ!” lại bày ra trận thức.

Nguyệt Nga vẫn bất động, tiếp theo chậm rãi nói: “Không mất lễ, ở thắt lưng.”* Lời nói vừa dứt, bóng người vừa động, chỉ thấy một tên nam tử bị điểm huyệt.

*Đoạn này editor thật không hiểu, khóc -ing. Mà mình nghĩ là đánh lạc hướng, còn vì sao cười thì...?:

Thêm Bình Luận