Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 5: Sư tỷ trắng quá (2/2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sư tỷ, ngươi bị thương có nghiêm trọng không?" Cơ Vô Nhai không rõ ra sao. Không phải mới nhìn mặt một chút thôi à? Mặc dù dáng vẻ cô cũng rất đẹp, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành nhưng thế thì đã sao?

"Đồ háo sắc, ngươi vẫn còn nhìn?" Mặt cô gái đỏ như quả táo, giống như sắp búng ra nước vậy.

Cơ Vô Nhai còn chưa phát hiện ra, lại vẫn ngây ra nhìn cô, nói: "Sư tỷ, ngươi đẹp thật."

Trong lúc ngây người, con sói lớn đã rú lên grào một tiếng, vọt lại, giơ móng vuốt ra chụp về phía Cơ Vô Nhai.

"Cẩn thận." Cô gái vội vàng nhắc nhở.

"Ừ? Hả? Ôi chao." Cơ Vô Nhai bị con sói vồ một cái, đánh bay đi năm sáu mét, lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó đứng lên như không có việc gì, vỗ vỗ bụi đất trên người. Nhìn chỗ bả vai bị con sói lớn vồ trúng, lúc này chỉ có mấy vệt đỏ nhạt, cũng không bị thương. Cơ Vô Nhai hài lòng cười cười.

Thân thể hắn trải qua Hồng Mông luyện thể quyết rèn luyện, hiện tại tuy rằng chưa đạt tới mức độ đồng bì thiết cốt nhưng thực lực con sói lớn này hình như không bằng hắn. Thế cho nên dù nó vồ bay hắn cũng không khiến hắn bị thương chút nào. Chẳng qua quần áo hắn thật đáng thương, bị xé thành vải vụn rồi.

Cơ Vô Nhai túm tạm quần áo rách rưới lại, sau đó đâm thanh trọng kiếm vào mặt đất, mình trần xông lên.

Cô gái mắng thầm đồ háo sắc, đành cúi đầu xuống nhưng hai mắt lại không nhịn được, liếc lên ngắm trộm.

"Con sói lớn này, sao lại đánh lén thế? Có tinh thần chiến đấu không vậy? Đã như thế thì có qua có lại, ngươi cũng ăn một quyền của ta đi." Thấy con sói không thể gây thương tích cho bản thân, Cơ Vô Nhai hăng hái hẳn, chuẩn bị đại chiến với con sói lớn ba trăm hiệp.

Từ khi tu luyện Hồng Mông luyện thể quyết, trong cơ thể hắn xuất hiện loại tinh khí đỏ như máu kia, chỉ cần vừa có suy nghĩ, luồng tinh khí đỏ đó sẽ chảy khắp toàn thân, phân bổ tới từng tế bào, khiến cả người tràn ngập lực lượng.

Luyện thể quyết cần rèn luyện không ngừng, đánh nấu thân thể của bản thân, không phải loại người có đại nghị lực rất khó có thể tu thành. Hơn nữa mỗi lần tu luyện đều phải chịu đựng đau đớn kinh người. Nếu không phải trời sinh Cơ Vô Nhai có khí huyết tràn đầy, đổi lại là người khác thì rèn luyện một hai lần phải nằm trên giường dưỡng thương vài ngày. Nhưng luyện thể quyết đúng là cũng có lợi ích kinh người, không chỉ tăng mạnh lực lượng và phòng ngự, ngay cả lực bộc phát và tốc độ cũng tăng lên. Cho nên dù con Tật phong lang nổi tiếng về tốc độ và lực lượng trước mắt này cũng không chiếm được lợi thế gì với Cơ Vô Nhai cả.

Hắn chưa từng học bất cứ công pháp nào, chỉ xông lên đấm đá giống như trẻ con bình thường đánh nhau, hoàn toàn dựa vào sức mạnh. Cho nên Cơ Vô Nhai vừa xuất chiêu là một đòn đấm hết sức.

Một quyền này dùng hết toàn bộ sức mạnh, còn mạnh hơn một quyền lúc đầu rất nhiều, ầm một tiếng đã đập trúng đầu con Tật phong lang. Người ta thường nói đầu đồng, não sắt, lưng đậu phụ là chỉ đặc điểm của giống chó. Người bình thường chiến đấu với chó đều phải tránh đầu chúng. Nhưng Cơ Vô Nhai làm sao biết được điểm ấy. Theo hắn thấy, chỉ cần có thể đánh ngã đối thủ, cần gì biết nhược điểm hay không nhược điểm của nó. Nếu ngươi không ngã thì chính là ta ngã rồi.

Răng rắc. Một quyền đánh vỡ đầu con Tật phong lang. Đang chuẩn bị bổ thêm một quyền, hắn mới phát hiện ra con sói đã bị đánh bay đi hơn hai chục mét, đυ.ng ngã một thân cây lớn. Cây đang đổ về phía hắn.

Cơ Vô Nhai không vội truy kích, nhanh chóng né sang một bên, tránh bị cây đè.

Thấy hồi lâu Tật phong lang cũng không có cử động gì nữa, Cơ Vô Nhai cũng không dám chắc là nó đã chết hay chưa, lại gọi: "Này to con, đừng giả chết nữa. Mau đứng lên đi."

"Tật phong lang đã bị ngươi đánh chết rồi, không phát hiện não cũng phòi ra rồi à?" Cô gái áo đỏ lườm hắn một lần, thầm nghĩ: "Một quyền của người này đánh xuống, đừng nói là Tật phong lang, dù là Thằn lằn thét Luyện khí cấp sáu cũng không chống đỡ nổi."

"À, thật không vậy?" Cơ Vô Nhai bước nhanh đi về hướng Tật phong lang, thấy nó vẫn nằm im không nhúc nhích, lại tung chân đá đá, phát hiện ra nó đã chết toi thật rồi.

"Ôi, ngươi đúng là lợi hại đấy." Cô gái áo đỏ nhìn Cơ Vô Nhai, nói: "Hả? Sao ngươi mới đạt Luyện khí tầng một?"

"À, tu vi của ta quả đúng là Luyện khí tầng một, bởi vì không có linh căn nên không cách nào tu luyện linh khí. Cho nên tôi mới lựa chọn luyện thể." Cơ Vô Nhai giải thích.

"Thì ra là như thế. Thật sự đáng tiếc." Không có linh căn đại biểu cho thành tựu của một người nhiều nhất chỉ có thể tu luyện tới Luyện khí tầng ba. Luyện khí tầng ba ở Tu tiên giới thấp tới đáng thương. Nhưng ngươi yên tâm. Ta sẽ không xem thường ngươi. Ít nhất là ngươi còn lợi hại hơn ta, lại cứu mạng ta nữa. Đúng rồi, ta tên là Hứa Mộ. Ngươi tên là gì? Sao ta chưa từng gặp ngươi nhỉ?"

"Ta tên là Cơ Vô Nhai, là đệ tử vừa mới nhập môn." Nếu vào ba ngày trước, có lẽ lời nói của Hứa Mộ sẽ khiến Cơ Vô Nhai cảm thấy mất mát. Nhưng hiện giờ hắn tu hành Hồng Mông luyện thể quyết, linh khí có tu luyện hay không cũng không quan trọng nữa. Hơn nữa lời Hứa Mộ đúng là lời thật từ trong lòng, xem ra cũng không có một tia xem thường hắn. Điều này thật sự hiếm thấy trong giới tu tiên.

"Sư tỷ, ngươi bị thương không nhẹ. Ta đưa ngươi trở về." Cơ Vô Nhai lộ nụ cười tươi như ánh mặt trời, nói.

"Được rồi. Vốn tưởng một mình có thể giải quyết được Tật phong lang, xem ra là ta tự đánh giá cao thực lực của mình rồi." Tâm trạng Hứa Mộ hơi sa sút. Cho dù là người nào gặp phải cản trở cũng đều sẽ có biểu hiện như vậy. Đây cũng là chuyện rất bình thường.

"Sư tỷ, tự ngươi có thể đi không?" Cơ Vô Nhai nhìn về phía Hứa Mộ đang bị thương, hỏi thăm ân cần.

"Còn tốt. Chẳng qua chỉ là một chút vết thương nhẹ. Dùng chút thuốc chữa thương là được rồi." Hứa Mộ nhìn vết thương của mình, thấy đã cầm máu, chỉ cần điều dưỡng một chút là ổn.

"Thế thì, sư tỷ, có cần ta bôi thuốc chữa thương hộ không?" Cơ Vô Nhai nói những lời này chỉ là có lòng tốt.

"Hả? Không, không, không, không cần đâu." Hứa Mộ vội vàng lắc đầu. Vừa mới có tí ấn tượng tốt với nhà ngươi, ngươi đã định chiếm lợi từ ta à? Vết thương ở ngực, chẳng lẽ lại cho ngươi xem một lần?

Cơ Vô Nhai cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Thế thì tốt rồi. Sư tỷ, ngươi chờ một chút, ta sẽ tới ngay."

Nói xong, Cơ Vô Nhai liền ôm lấy thi thể của Tật phong lang, sau đó vác cả Tinh Vẫn trọng kiếm lên. Hắn nói: "Sư tỷ, sức ăn của ta lớn, mỗi ngày cơm ở tông môn không đủ cho ta ăn. Vốn ta tới sau núi bắt ít thịt rừng, lần này gặp may, nhặt được một con to rồi."

Hứa Mộ chỉ biết câm nín. Vị sư đệ này có khác gì dã man nhân đâu? Hơn nữa tông môn lớn như vậy, chẳng lẽ lại thiếu một phần cơm của ngươi?

"Chuyện này, sư đệ, có thể đưa yêu tinh của Tật phong lang cho ta không?" Lần này Hứa Mộ nhận được một nhiệm vụ bí mật của tông môn, đi tới phía sau núi, nước là thu được một viên yêu tinh Luyện khí tầng bốn của Tật phong lang.

Yêu thú tu luyện khác với loài người. Chúng tu luyện sẽ chứa linh khí trong yêu tinh, không giống nhân loại chứa trong đan điền. Chỉ có yêu thú Luyện khí tầng và Trúc Cơ kỳ mới có yêu tinh. Một khi đột phá tới Kim Đan, yêu tinh sẽ chuyển hóa thành Kim Đan, trở thành đại yêu.

"Yêu tinh? Yêu tinh gì?" Cơ Vô Nhai không hiểu nhiều. Từ xưa tới giờ hắn chưa bao giờ nghe nói tới.

"Sư đệ. Yêu tinh là chỗ chứa đựng linh khí của yêu thú, ngay trong đầu nó. Lần này ta tới đây là cần một viên yêu tinh của Tật phong lang. Không biết sư đệ có thể đưa nó cho ta không?" Hứa Mộ nói.

Thật ra tác dụng của yêu tinh với tu sĩ cũng rất lớn. Tu sĩ của thế lấy linh khí trong yêu tĩnh ra, sử dụng để bản thân tu luyện, thế nên không ai tình nguyện cho người khác cả. Lần này nếu Hứa Mộ không dùng để tu hành, đổi đi cũng được một linh kiếm hạ phẩm dưới Hoàng giai.

Nói cách khác, cho dù là ai cũng có thể cầm miếng yêu tinh này đi tới tông môn, đổi lấy thanh linh kiếm này. Hứa Mộ nhìn Cơ Vô Nhai, trong lòng cũng hồi hộp, không khẳng định là Cơ Vô Nhai có đồng ý đưa cho cô hay không.

"Tốt thôi. Thứ này cũng không thể ăn. Ngươi muốn thì tặng ngươi cũng được." Cơ Vô Nhai bỏ thi thể con sói xuống, để lộ đầu con Tật phong lang ra, đưa tay vào sờ soạng một lúc lâu, sau đó móc viên tinh thể hình thoi to bằng hạt đào ra, ném cho Hứa Mộ, nói: "Đây, sư tỷ."

Hứa Mộ mừng rỡ, trái tim đập thình thịch không ngừng, vội vàng nhận lấy, nói: "Cám ơn ngươi, sư đệ."

"Không cần khách sáo. Nếu như sư tỷ thích, sau này ta săn được thịt rừng, yêu tinh sẽ cho ngươi hết." Cơ Vô Nhai nói.

Hứa Mộ sửng sốt, hỏi: "Sư đệ, tác dụng của yêu tinh rất lớn, có thể tăng tốc độ tu luyện linh khí, rất quý giá đó."

Cơ Vô Nhai buông tay, đáp: "Ngươi đã biết là ta không tu luyện được linh khí mà. Nếu sư tỷ thích thì sau này đều tặng cho ngươi đi."

"Thế thì cũng hơi ngại đúng không?" Hứa Mộ đáp.

"Nếu sư tỷ xấu hổ thì có thể dùng thức ăn ngon đổi cho ta. Ăn một bữa ngon đổi một viên yêu tinh." Cơ Vô Nhai nói.

"Tốt, tốt quá." Trong lòng Hứa Mộ thầm nói: "Nhưng ta cũng không biết nấu ăn."

Sau khi đạt thành giao dịch, hai người một trước một sau, vui vẻ đi về phía cửa ra của hậu sơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »