Chương 4: Sư tỷ trắng quá (1/2)

Cự kiếm dài ba thước một tấc, chiều rộng ba mươi cm. Kiếm chưa mài sắc, là một lưỡi kiếm không có lưỡi bén, trên thân kiếm khắc hai chữ Tinh Vẫn.

"Xem ra kiếm này tên là Tinh Vẫn!"

Cơ Vô Nhai vuốt ve thanh cự kiếm, cảm thấy rất thích.

Tìm được vài sợi dây leo chắc chắn bên trong sơn động, đeo thanh cự kiếm nặng nề lên lưng, sau đó hắn đi ra cửa động, vừa đưa tay bám lấy những mỏm đá nhô ra, vừa thong thả leo xuống, vừa vận chuyển Hồng Mông luyện thể quyết.

Ánh mắt Tử Dương đế quân rất độc đáo, đã qua nhiều năm như vậy, không biết bao nhiêu tu sĩ từng đi tới sau núi nhưng cũng chưa ai lọt được vào pháp nhãn của lão. Muốn tu luyện Hồng Mông luyện thể quyết thì nhất định phải là hạng người tràn đầy khí huyết mới được, nếu không thân thể căn bản không chịu nổi uy lực của môn luyện thể này, không cẩn thận là kinh mạch đứt ra từng khúc, bạo thể mà chết. Mà hiện tại phần lớn tu sĩ đều chỉ chú trọng tu luyện linh khí, không muốn rèn luyện thân thể, cho nên trình độ khí huyết tràn đầy không đủ. Theo mọi người nhận thấy, rèn luyện thân thể đều là người điên, có đường tắt lại không đi.

Mà tu vi quá cao, huyết khí tràn đầy lại là đối tượng lão không dám trêu chọc. Nếu đặt ở trước kia, trong thiên hạ có mấy người đáng để lão coi trọng đâu? Đại đế đều là tu sĩ đạt tới Đại Thừa Kỳ.

Thế gian này chia làm chính giai đoạn tu luyện, lần lượt là Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ. Luyện khí kỳ lại chia làm mười hai tầng. Sau mươi hai tầng Luyện khí kỳ sẽ tiến vào Trúc Cơ kỳ. Từ Trúc Cơ kỳ tới Đại Thừa kỳ, mỗi giai đoạn này đều chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn. Mà Độ Kiếp kỳ và sau đó là Đại Thừa kỳ đều là giai đoạn quá độ để phi thăng tiên giới.

Con đường tu tiên gian nan, muốn đạt tới Hợp Thể kỳ cũng không có mấy người làm được, càng huống chi là Đại Thừa kỳ? Số người đạt Đại Thừa kỳ trong thiên hạ sợ rằng có thể đếm trên mười đầu ngón tay. Nhưng sau khi lão độ kiếp thất bại, tu vi đã rơi xuống tới Nguyên Anh kỳ. Mà thời gian trôi qua, tu vi của lão càng trôi đi nhanh hơn. Đến lúc gặp được Cơ Vô Nhai, lão đã suy yếu tới Trúc Cơ trung kỳ rồi. Lúc này muốn đoạt xá hắn, nhất định phải vô cùng cẩn thận, chỉ sợ chủ nhân thân thể đoạt xá có tinh thần lực mạnh mẽ sẽ gϊếŧ chết lão luôn. Cho nên đầu tiên lão mới phải lừa gạt Cơ Vô Nhai, tranh thủ lúc hắn đang đắm chìm trong công pháp tu luyện để ra tay, nhưng cuối cùng vẫn tính sai.

Cơ Vô Nhai leo đủ hai ngày từ vách núi xuống mới tới mới lên được bờ vực, bởi vậy có thể thấy được vách núi này sâu tới đâu.

Bò lên được bờ vực rồi, Cơ Vô Nhai đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hà hổn hển. Từ khi tu luyện Hồng Mông luyện thể quyết tới nay, hai ngày nay hắn vẫn chưa cảm nhận được rõ ràng cơn đói. Điều này quả thật khiến hắn cảm thấy rất vui mừng. Nghỉ ngơi hồi lâu, Cơ Vô Nhai đứng lên, vung mạnh cánh tay một lần, cảm nhận lực lượng lại tăng lên rất rõ ràng.

"Hai ngày nay mình không ngừng vận chuyển Hồng Mông luyện thể quyết, lực lượng tăng trường liên tục, xem ra đã phải đạt tới lực lượng 3000kg rồi. Dựa theo ghi chép về cảnh giới đầu tiên của luyện thể, đạt lực lượng 3000kg hẳn đã tới tiêu cảnh giới thứ 5 trong đệ nhất cảnh, Luyện huyệt cảnh."

Trong công pháp Hồng Mông luyện thể quyết có chia làm năm cảnh giới lớn, lần lượt là Đồng bì thiết cốt cảnh, kim cương bất hoại thể, tinh thần bất diệt thể, hỗn độn hạo thiên thể và thần bí nhất Hồng Mông thánh thể.

Mà Đồng bì thiết cốt cảnh lại chia thành mười hai tiểu cảnh: Luyện bì, luyện cốt, luyện mạch, luyện cân, luyện huyệt, luyện tủy, luyện huyết, luyện tâm, luyện can, luyện tỳ, luyện phế, luyện thận. Mười hai tiểu cảnh giới đều đo đạc bằng sức mạnh, lần lượt à 300, 500, 800, 1000, 3000, 5000, 8000kg. Hiện giờ lực lượng của Cơ Vô Nhai đã đạt tới 3000kg, cũng chính là Luyện huyệt cảnh. Thực lực của cảnh giới này tương đương với tu sĩ Luyện khí tầng năm rồi. Nói cách khác, hôm nay Cơ Vô Nhai đã có thể đánh ngang tay với tu sĩ luyện khí tầng năm.

"Phù, cảm giác lực lượng tràn đầy." Trong lòng Cơ Vô Nhai vô cùng vui sướиɠ, không chỉ bởi lực lượng tăng lên mà càng chủ yếu là hắn có thể tiếp tục tu luyện.

"Cần phải trở về thôi. Cũng không biết mấy ngày nay có người thay ta quét dọn sau núi không. Nếu không có, sợ rằng một lúc nữa sẽ bị trưởng lão mắng."

Cơ Vô Nhai nghĩ vậy, bước nhanh về phía cửa ra phía sau núi.

Đột nhiên một loạt tiếng giao chiến truyền tới từ cách đó không xa. Cơ Vô Nhai dừng chân, nhìn phương hướng một chút, sau đó chạy về hướng có tiếng giao chiến.

Hắn dừng lại ở sau một gốc cây to, ẩn mình, thò đầu ra nhìn về phía trước.

Lại thấy trong cánh rừng phía trước có một mảnh đất trống. Một cô gái mặc áo đỏ đang chém gϊếŧ với một con sói to. Hình thể con sói phải dài tới ba mét, bốn chân to khỏe, mặc dù trên người bị hai vết kiếm chém nhưng cũng không nguy hiểm gì tới tính mạng cả. Trái lại cô gái áo đỏ kia đã bị con sói lớn ép phải chạy khắp xung quanh, chật vật tới cực điểm. Quần áo cô bị con sói to kéo rách mấy lỗ hổng, máu tươi đỏ thẫm cũng chảy ra từ vết thương.

Lúc này cô gái áo đỏ một tay che vết thương, một tay cầm kiếm phòng ngự. Con sói lớn thấy máu tươi lại càng điên cuồng, thân thể nhảy lên, vọt tới vồ bay bảo kiếm trong tay cô gái, sau đó mở rộng cái miệng to như chậu máu, đớp về phía cô, có vẻ chuẩn bị cắn chết cô gái rồi.

Trong giây phút bảo kiếm trong tay bị chụp bay, cô gái đã không còn chút năng lực phòng ngự nào, dường như chấp nhận vận mệnh, nhắm hai mắt lại.

Rầm". Một tiếng nổ to vang lên. Thân hình con sói lớn bật ngược về phía sau. Cô gái chậm rãi mở mắt, thấy bóng dáng một người thiếu niên đã xuất hiện trước mặt mình. Thiếu niên nhìn cô, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, nói: "Sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

Quần áo thiếu niên rách tả tơi, cũng may còn che được mấy chỗ cần che. Cô gái áo đỏ đã bao giờ gặp phải cảnh này, che hai mắt, quát to một tiếng: "Á, đồ háo sắc."

Vốn Cơ Vô Nhai nấp dưới tàng cây, thấy cô gái sắp mất mạng tới nơi liền không biết có đánh thắng nổi hay không, tung nhảy nhảy ra. Cũng may là dù con sói lớn kia có thân thể to khỏe, thực lực lại không mạnh lắm, bị hắn dùng một quyền đánh bay tới mười mấy mét.

Nghe cô gái gọi hắn là đồ háo sắc, lúc này Cơ Vô Nhai mới phát hiện ra quần áo mình đã rách nát vô cùng rồi. Cũng may là không bị lộ hết. Vừa rồi bởi vì trèo lên vách núi, bởi hưng phấn quá nên hắn cũng chẳng chú ý gì. Hiện giờ nhìn lại, sắc mặt Cơ Vô Nhai đỏ bừng.

"Chuyện này, sư tỷ, xấu hổ quá. Ta vừa bò lên từ vách núi bên kia, quần áo đều bị đá núi sắc bén cắt rách. Nhưng không phải ta cố ý đâu." Cơ Vô Nhai giải thích.

"À, ngại quá. Ta trách oan ngươi rồi." Cô gái nghe Cơ Vô Nhai giải thích như vậy liền biết mình hiểu lầm hắn rồi.

"Nhưng, sư tỷ trắng thật đấy." Cơ Vô Nhai nhìn thoáng qua gương mặt đã mất khá nhiều máu, hơi tái nhợt của cô gái.

Trắng quá? Chỗ nào trắng?

Cô gái cúi đầu nhìn qua, thấy quần áo trước ngực đã bị con sói lớn xé rách từ bao giờ, lộ ra cặp đồi núi đầy đặn như ẩn như hiện.

"Đồ háo sắc. Ai bảo ngươi nhìn lén. Mau quay đầu đi." Cô gái quát lớn một tiếng, vội vàng đưa tay che ngực.