Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 3: Chí hướng thiếu niên (3/3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơn gió dừng lại bên trong một hang núi. Trong này tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Cơ Vô Nhai lùi về phía sau nửa bước, nhưng vừa đưa chân ra đã phải rụt trở lại. Bởi vì hắn phát hiện ra cái này này được mở ra ra giữa lưng chừng núi, căn bản không có đường lui. Vừa rồi nếu phản ứng không nhanh, kịp rụt chân lại thì có khi hắn đã ngã cắm đầu từ vách núi xuống chết toi rồi.

Lúc này, trong hang đá truyền ra một giọng nói già nua, mờ mịt: "Người có duyên, không cần sợ. Mau tới đây. Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi."

"Ngươi là ai. Ngươi bắt ta tới đây làm gì?" Hai mắt Cơ Vô Nhai nhìn chằm chằm về phía trước, muốn thấy rõ dáng vẻ người nói chuyện nhưng trong hang tối quá, cơ bản không thấy gì.

"Đừng sợ. Ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Ở cuối động đá này, ngươi đi tới năm mươi mét là có thể thấy ta rồi. Ta biết ngươi không có linh căn, lại vẫn muốn tu tiên. Truyền thừa của ta rất thích hợp với ngươi. Mau tới đây đi."

Người trong động thấy một lúc lâu Cơ Vô Nhai vẫn không tiến vào, dáng vẻ đề phòng, có vẻ cũng không định đi vào trong động, lại nói: "Ta là Tử Dương đế quân, bởi vì độ kiếp thất bại, chỉ còn lại một tia tàn hồn. Vốn ta nên biến mất trong sông dài thời gian vô tận rồi, nhưng truyền thừa của ta còn chưa tìm được truyền nhân. Ta không cam lòng rời đi như thế, cho nên vẫn luôn đau khổ chờ đợi người có duyên tới. May mà trước khi ta chết có thể gặp được ngươi, để truyền thừa của ta có thể tiếp tục. Nếu hôm nay ngươi không xuất hiện, ở phía sau núi này, nhiều nhất chỉ nửa tháng nữa công pháp của ta sẽ đảo ngược, tiêu tán trong Tôn Hiểu Đông này. Như thế thì cả đời ta tiếc nuối mất. Người thanh niên, ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Nếu không thì làm sao ngươi tới sơn động này mà còn sống được?"

Cơ Vô Nhai ngẫm nghĩ, cảm thấy dường như người này nói cũng hơi có lý. Chỉ dựa vào luồng gió lốc vừa rồi, nếu muốn gϊếŧ chết hắn cũng không cần phải phí công như vậy, kéo hắn vào bên trong sơn động này. Chẳng lẽ thật sự là trời cao thương xót, biết hắn không thể tu hành cho nên cố tình phái tiên nhân tới cứu vớt hắn?

Cơ Vô Nhai nghĩ vậy, tất nhiên cũng không sợ hãi nữa, vì vậy cất bước đi vào sâu bên trong động.

Đi chừng năm mươi mét, phía trước đột nhiên có ánh sáng xanh hiện lên. Cơ Vô Nhai bị dọa cho gọi mẹ, tóc gáy dựng thẳng đứng, kêu to: "Có quỷ."

Người ngồi phía trước kia, không, nói chích xác là u hồn xanh biếc phía trước. Lúc này tóc tai hắn bù xù, vô cùng chật vật, không có nửa điểm nào của đế quân, quả thực giống như ác quỷ bò ra từ Địa ngục.

"Anh bạn trẻ, đừng sợ. Ta bị thiên kiếp gây thương tích, không tiêu tan ngay đã là rất không tồi rồi." Tử Dương đế quân nhìn Cơ Vô Nhai, nói: "Ta biết ngươi trời sinh không có linh căn, tu vi khó có thể tiến thêm. Nhưng tu tiên không nhất định phải cần có linh căn mới được. Thời đại thượng cổ Hồng hoang, trong Tôn Hiểu Đông xuất hiện rất nhiều đại năng. Bọn họ giơ tay là long trời lở đất, xoay chuyển sao trời, vô cùng lợi hại. Bọn họ là một loại tu tiên khác, lấy thân thể thành tựu tiên đạo, tạo thành thần uy vô thượng. Hôm nay ta có một phần cơ duyên như vậy cho ngươi, ngươi có muốn không?"

Cơ Vô Nhai thốt lên ngay: "Muốn. Có kẻ ngu mới không muốn. Nhưng ngươi có điều kiện gì?" Chu Niệm cũng không bị niềm vui bất ngờ làm cho đầu óc toàn nước. Hắn biết trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí.

"Tu luyện công pháp của ta tới tận cùng, lấy thân thể thành tựu tiên đạo, không được chặt đứt truyền thừa của ta. Đó là điều kiện của ta. Ngươi có đồng ý ha không?" Tử Dương đế quân đáp.

Cơ Vô Nhai vội đáp: "Nếu chỉ có như vậy thì ta đồng ý."

Tử Dương đế quân lại nói: "Lúc thiên địa sơ khai, vũ trụ chỉ là một vùng hỗn độn, có khí Hồng Mông sinh ra trước cả đạo pháp linh khí. Người nhận được khí này có thể có linh khí vạn vật, được trời đất thương xót, tu tập trăm vạn đạo pháp, coi chư pháp như hư vô. Một quyền đánh vỡ hư không, cước đạp cửu u, đứng thẳng giữa thiên địa, có hàng ngàn pháp tướng. Đó là sư tổ của đạo, là khởi nguyên của pháp."

"Người là vạn vật chi linh, trong thân thể ẩn chứa năng lượng vô tận, nếu được kích hoạt ra toàn bộ có thể áp đảo vạn pháp, thành tựu Hồng Mông thánh thể. Mà môn công pháp luyện thể này của ta gọi Hồng Mông luyện thể quyết."

"Ngươi nghe cho kỹ, tôi sẽ truyền hết pháp môn luyện thể này cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể chăm chú nhớ kỹ." Vì vậy, Tử Dương đế quân lại chậm rãi truyền phương pháp tu luyện và bí quyết vào trong đầu Cơ Vô Nhai.

Giờ phút này Cơ Vô Nhai đắm chìm trong từng câu chữ của Tử Dương đế quân, giống như thấy được một vị đại năng tung quyền đánh nát hư không trung thiên địa, cho dù vô cùng lực lượng pháp tắc cũng chỉ lướt qua bên ngào thân thể, đứng thẳng giữa trời, chợt tóm lấy cửu thiên huyền lôi, đắm chìm trong lôi điện, không tổn hao dù chỉ một sợi tóc. Chợt lại thấy một vị khác dùng hỏa diễm luyện thân, bách luyện thành thần; đột nhiên... Lần lượt từng cảnh tượng lặp đi lặp lại, tuần hoàn không ngừng trong đầu hắn.

"Há há há. Xin lỗi nhé thằng nhãi kia. Nếu ta không làm như vậy thì sao ngươi buông lỏng cảnh giác được? Buông lỏng tâm thần rồi? Trận gió lốc vừa rồi đã suýt lấy cái mạng già của ta rồi. Nếu không lừa ngươi như vậy, làm sao ngươi có thể tới đây chứ?" Tử Dương đế quân nhìn Cơ Vô Nhai, hai mắt sáng rực, nói: "Thật sự đúng là trời giúp ta rồi. Khí huyết tràn đầy thế này, đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp. Ha ha, ta chỉ cần đoạt xá ngươi, có thể tu luyện công pháp luyện thể có được từ bí cảnh Thái cổ. Đến lúc đó, trong thiên địa này còn ai là đối thủ của ta nữa?"

"Ta, Tử Dương đế quân đã trở lại rồi."

Nói xong, Tử Dương đế quân hóa thành một đám khói xanh, tiến vào trong Thức Hải của Cơ Vô Nhai. Nhưng khi lão vừa mới bay vào tới trán Cơ Vô Nhai, một luồng năng lượng tinh thần khổng lồ bao phủ lão trong nháy mắt. Một đám hư ảnh hình rồng hiện ra trong ngọc bội màu đen bên hồng Cơ Vô Nhai: "Người phương nào dám cả gan gây hại cho người thủ hộ Long Tộc ta? Muốn chết!"

Một luồng năng lượng tinh thần từ hư ảnh rồng kia bùng lên, trong nháy mắt đã bao vây, thiêu đốt tàn hồn của Tử Dương đế quân.

"Long Tộc? Sao lại đυ.ng phải Long Tộc chứ? Ta không cam tâm, ta không cam tâm." Tử Dương đế quân kêu lên hoảng loạn.

Vốn Tử Dương đế quân đã trọng thương trong thiên kiếp, lại trải qua nhiều năm như vậy, lực lượng linh hồn chỉ còn gần với Trúc Cơ trung kỳ mà thôi. Vừa rồi lão hao phí lực lượng linh hồn lớn, kéo Cơ Vô Nhai tới đây, giờ lại bị linh hồn Long Tộc dùng hỏa diễm thiêu đốt, chỉ trong chốc lát đã biến thành hư vô. Trong sơn động chỉ còn lại một giọng nói vang vọng: "Ta không cam tâm. Ta không cam tâm."

Tử Dương đế quân bị thiêu đốt hoàn toàn, hư ảnh rồng kia lại quay trở về ngọc bội. Tất cả giống như chưa từng xảy ra.

Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào bên trong cửa động đen kịt, Cơ Vô Nhai mở mắt ra. Đêm qua, dưới sự truyền thụ của Tử Dương đế quân, cơ thể hắn không tự chủ được, vận chuyển theo Hồng Mông luyện thể quyết. Giờ phút này Cơ Vô Nhai tỉnh lại, lập tức bị thay đổi trong cơ thể mình khiến cho hoảng hồn. Kinh mạch vốn bé nhỏ như sợi tơ tằm giờ đã mở rộng ra to bằng cái kim khâu. Tinh khí màu máu bên trong kinh mạch giờ chuyển động cuồn cuộn, không ngừng lao đi cường hóa cơ thể. Điểm tiếc nuối duy nhất chính là dường như đan điền không có gì thay đổi cả, linh khí chảy tiến vào bị tràn đầy rồi đẩy ra bên ngoài.

Trong cơ thể hắn giờ xuất hiện tinh khí đỏ như máu, chính là do máu thịt ngưng kết thành. Khí huyết càng đầy đủ, tinh khí màu đỏ này càng dày đặc. Luồng tinh khí màu đỏ này dù không phải là tinh khí để tu hành, nhưng mỗi giây mỗi phút đều đề cao thân thể của hắn. Thay đổi này khiến hắn vui vẻ vô cùng. Cơ Vô Nhai nắm tay, cảm thấy sức lực của bản thân dường như tăng lên rất nhiều, ngay cả thân thể cũng rắn chắc hơn nhiều lần.

Vốn hắn cũng không ôm hy vọng gì với tu tiên, giờ phút này lại tràn đầy phấn khởi, khiến hắn càng kiên định quyết tâm luyện thể tu tiên.

Cơ Vô Nhai nhìn kỹ bốn phía, muốn tìm kiếm Tử Dương đế quân nhưng lại phát hiện ra lão đã tiêu tan từ lâu. Suy nghĩ một chút lời nói của Tử Dương đế quân với mình đêm qua, trong lòng hắn cũng hơi đau buồn, nói: "Khẳng định đế quân đã đến lúc gặp đại nạn, giờ hồn phi phách tán rồi."

Vì thế hắn quỳ hai gối xuống đất, dập đầu ba cái, coi như cảm tạ ơn truyền thụ công pháp của Tử Dương đế quân: "Đế Quân yên tâm, nhất định ta sẽ dốc lòng tu hành, cố gắng hoàn thành hứa hẹn với ngài."

Cơ Vô Nhai đứng dậy, đang định rời đi thì đột nhiên hai mắt lại liếc thấy một thanh cự kiếm màu đen. May mắn là trời sáng rồi, chứ nếu là buổi tổi, thanh kiếm này chắc lại bị giấu ở đây không biết bao nhiêu năm nữa.

Cơ Vô Nhai đi về phía trước, cầm lấy chuôi kiếm, kéo mạnh một cái. Một tiếng ầm ầm vang lên. Hóa ra thanh kiếm này rất nặng, lại cắm sâu xuống đất. Một động tác này của hắn khiến mặt đất cũng rung chuyển theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »