Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 12-4: Đại chiến Cửu công tử.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hòa thượng Bất Giới đứng đằng xa thấy thế, mặt tái nhợt. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, hắn cũng không ngờ được Cửu công tử lại sử dụng tới thủ đoạn cứu mạng quý báu nhất như thế. Giờ hắn có muốn hỗ trợ thì cũng đã quá muộn rồi.

"Vô Nhai!" Hứa Mộ thấy sắc mặt hòa thượng Bất Giới như vậy, trong lòng hiểu rõ, vội vàng lao về phía Cơ Vô Nhai.

"Không, sư tỷ, đừng qua đây!" Cơ Vô Nhai gào lên.

Nhưng Hứa Mộ đã lao thẳng tới sát hắn, ôm lấy Cơ Vô Nhai, định lấy lưng chịu đòn thay cho hắn.

"Vô Nhai, chúng ta cùng đi." Giọng Hứa Mộ kiên quyết.

"Sư đệ, chúng ta cũng theo ngươi." Bốn người Tôn Phong cũng đã đứng trước người Cơ Vô Nhai cùng Hứa Mộ, lấy thân thể che chắn cho hai người bọn họ.

Đường Minh quay đầu, miệng mỉm cười nói: "Sư đệ, sư muội, các ngươi cố gắng sống sót! Nhớ nhất định phải phát triển tông môn."

"Xem ra đại hạn của lão già ta tới rồi." Lục trưởng lão đứng bật dậy, vẻ mặt kiên quyết nói: "Tên nhóc, sống tiếp cho tốt."

Quần áo Lục trưởng lão phòng lên, khí tức đạt thẳng tới cao nhất, quát to: "Yêu nhân, lão cho các ngươi chôn cùng ta!"

Lục trưởng lão đã quyết tâm tự bạo chỉ vì tìm một chút cơ hội cho những thanh niên phía sau có thể sống sót.

"Há há, Tần Nhất Xuyên ta đi đây!" Lục trưởng lão nhìn một chỉ của đối phương điểm tới, phi thân bay ra.

Đột nhiên, một luồng năng lượng bao phủ Lục trưởng lão. Vốn lão đang định tự bảo lại phát hiện ra mình không cử động được. Năng lượng vốn đã đạt tới đỉnh điểm giống như quả bóng sắp nổ tung đang tan đi từ từ.

"Vướng chân vướng tay. Lăn sang một bên!" Một bóng người mặc áo đen xuất hiện từ bao giờ, tung chân sút bay Lục trưởng lão.

Sau đó hắn cũng điểm ra một chỉ. Một chỉ này trông cực kỳ bình thường, không thấy có tí tẹo năng lượng nào nhưng cả ngón tay khổng lồ che phủ bầu trời kia lại bị một chỉ này đánh tan, sau đó tiếp tục bắn về phía bóng đen kia.

Đột nhiên bóng đen kia gào to: "Đại bi lão nhân!" Sau đó hắn tan biến.

"Chỉ một phân thân Nguyên Anh, chả có gì thú vị!" Người mặc áo đen đạp bước, đi qua cạnh Cửu công tử. Thân thể và linh hồn Cửu công tử run rẩy, rõ ràng vô cùng sợ hãi.

"Tên nhóc, nhìn cái quái gì thế? Còn không lăn đi? Hôm nay lão tử không giết ngươi, để ngươi làm đá mài đao cho tên nhóc họ Cơ kia. Về báo cho Âm Vô Cực biết, con trẻ ra tay thì ta không quản tới, nhưng nếu có người nào của Thi Âm Tông dám ra tay lấy lớn bắt nạt nhỏ thì ta sẽ lật cả tổ nhà hắn lên đấy. Cút đi." Người mặc áo đen phất tay áo một cái, đánh bay Cửu công tử.

"Được rồi. Không chuyện, ta đi đây." Trước lúc đi, người mặc áo đen quay đầu nhìn Cơ Vô Nhai một lần, nói: "Cố mạnh lên đi. Đừng hơi tí là lăn ra chết đấy."

Người mặc áo đen cất bước vào hư không, biến mất hoàn toàn, chỉ để lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »