Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 10-1: Thi Âm Tông yêu nhân.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Trong thời gian này, Cơ Vô Nhai dùng hết mười lăm giọt linh dịch thối thể rèn luyện thân thể, ngoài giọt đầu tiên có vẻ nguy hiểm ra, những giọt sau đó đều khá dễ dàng, chẳng qua đau đớn trên thân thể vẫn không nói nổi, hơn nữa lần này cũng đều bị dằn vặt chết đi sống lại. Nhưng hiệu quả cũng rất rõ rệt. Ngay ba ngày trước, Cơ Vô Nhai đã đạt tới tầng cuối cùng của Đồng Bì Thiết Cốt - Luyện thận cảnh, lực lượng đạt tới mười vạn cân, thân thể cũng đạt tới Đồng Bì Thiết Cốt thật, đao kiếm bình thường khó lòng gây tổn thương cho hắn. Thực lực của hắn lúc này đã có thể so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Cùng tới sự tăng lên của tu vi, Vô Cực kiếm pháp cũng đã có thể chất chồng mười lần, đạt tới lực lượng một triệu cân, chỉ riêng lực lượng thân thể đã có thể so sánh với Kim Đan tiền kỳ. Đáng tiếc là tinh khí hiện giờ trong cơ thể hắn chỉ đủ để hắn thi triển một lần. Nếu một kích không đánh bại đối phương, như vậy hắn cũng chỉ còn cách bó tay chờ chết.

Mà kể từ ba ngày trước, sau khi đột phá Luyện thận cảnh, cho dù luyện thể hay sử dụng linh dịch thối thể, tu vi của hắn cũng không tiến thêm được, dường như gặp phải chướng ngại.

Dạo gần đây, Cơ Vô Nhai đã có thói quen, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã đứng trên núi đông, ngắm mặt trời bình minh, cảm thụ lực lượng sinh trưởng của vạn vật trong thiên địa, lúc hoàng hôn lại ngồi ngay ngắn ở phía tây núi, cảm thụ thời điểm ánh sáng mất dần. Một ngày từ bình minh tới hoàng hôn, đàm hoa từ sinh ra tới chết đi, trong một sớm một chiều, kiến càng sinh ra rồi chết đi, khiến người ta tràn ngập kính sợ với sinh mệnh, đồng thời cũng khiến người ta cảm thán vì sự ngắn ngủi của sinh mệnh.

Tính mạng là có hạn, vậy thì làm sao trong thời gian hữu hạn có thể hóa xuất thành vô hạn?

Đàm hoa biết rõ sẽ héo tàn, nhưng vẫn cố gắng nở rộ. Kiến càng biết rõ sẽ chết, vẫn cố gắng sinh trưởng. Đời người tuy nói không dài nhưng vẫn muốn làm rất nhiều chuyện có nghĩa.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Nhưng người muốn thiện thì thiện như thủy, làm người phải chính trực, như núi, đứng thẳng giữa trời.

Mỗi một giây, Cơ Vô Nhai đều có cảm ngộ, bất động như núi, cho dù gió thổi Đông, Tây, Nam, Bắc, thế gió như thủy triều, cho dù thế nhân đều say, chỉ mình ta là tỉnh. Sống phải phóng khoáng, phải thẳng thắn. Tu tiên cũng phải phóng khoáng ngay thẳng, không lùi bước.

Đột nhiên, từng luồng sáng vàng bùng lên từ cơ thể Cơ Vô Nhai, giống như một quầng sáng của tiên nhân. Trong vòng phạm vi một trăm mét, tất cả đều như mờ đi. Bách thú cúi đầu, hoa cỏ khom lưng, như thể hiện sự tôn kính với Cơ Vô Nhai.

Một giọng nói vang vọng trong đầu hắn: "Hạo Nhiên Chính Khí, vạn vật cúi đầu."

Cơ Vô Nhai vừa mừng vừa sợ, cảm thụ một luồng khí tức màu vàng trong thân thể, nội tâm lại trong sáng trước nay chưa từng có. Giữa trán của hắn có một luồng chính khí đang bốc lên, hình thành một dấu ấn vàng hình chữ vạn.

Kim ấn duy trì khoảng chục phút mới từ từ mờ đi, biến mất khỏi trán hắn.

"Vô Nhai, ngươi không chăm chỉ tu luyện, sao lại chạy tới đây chơi thế?" Giọng nói vui vẻ, không cần đoán cũng biết đó là đại mỹ nữ Hứa Mộ trong tông môn.

Hứa Mộ vẫn mặc váy đỏ như xưa, giống như một đóa hoa hồng tuyệt đẹp.

"Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?" Cơ Vô Nhai xoay người nhìn Hứa Mộ. Kể từ ngày đó, Cơ Vô Nhai chưa từng nắm tay Hứa Mộ, cho nên cho tới giờ vẫn luôn cảm thấy trống vắng trong lòng.

Mà mỗi lần muốn chủ động tiến tới, nội tâm lại bắt đầu hồi hộp, không dám đường đột. Không biết ngày đó Hứa Mộ nói thật lòng hay chỉ an ủi hắn thôi.

"Đương nhiên là tìm ngươi rồi." Hứa Mộ đáp.

Cơ Vô Nhai lại hơi thiếu tự nhiên, hai tay lúc đặt trước người, lúc chắp sau lưng.

"Sư tỷ, có việc gì vậy?"

Hứa Mộ thấy Cơ Vô Nhai hồi hộp như vậy, không nhịn được bật cười khúc khích, đáp: "Không có việc gì không được tìm ngươi sao?"

Khuôn mặt Hứa Mộ xinh xắn, trắng nõn, đôi mắt dịu dàng tràn ngập tình cảm, sóng mắt lấp lánh, dù nhíu mày hay tươi cười cũng khiến người ta nhìn như mê như say.

Thấy dáng vẻ lúng túng của Cơ Vô Nhai, Hứa Mộ lại đổi chủ đề: "Vừa rồi thám tử của tông môn mới báo lại, trong một động đá cách đây hơn năm mươi dặm có phát hiện ra hai thi thể đồng nam đồng nữ, đều bị kẻ khác moi tim rất tàn nhẫn. Tông môn quyết định phái Lục trưởng lão dẫn đội, tứ đại đệ tử trung tâm đi theo tới đó. Trong đệ tử nội môn có ta và Triệu Đại cũng vừa được sắp xếp đi cùng các ngươi trừ diệt tà ác."

Nghe thấy chuyện đồng nam đồng nữ bị moi tim, ánh mắt Cơ Vô Nhai lạnh hẳn, cau mày, vẻ mặt sầm xuống: "Sư tỷ, bao giờ xuất phát?"

"Một lát nữa sẽ xuất phát. Đi thôi." Hứa Mộ nói xong, xoay người, vươn tay trái ra như chờ đợi.

"Sư tỷ, ngươi..."

"Tên ngốc, đi mau." Hứa Mộ vừa dậm chân vừa nắm tay Cơ Vô Nhai, bước nhanh về phía chân núi.

Cơ Vô Nhai nắm bàn tay mềm mại không xương của nàng, chỉ cảm thấy hai bàn tay như nóng rực lên.

Năm mươi người dưới chân núi đang nhón chân chờ đợi. Người cầm đầu chừng năm mươi tuổi, vóc người trung bình, râu tóc hoa râm, hai tay chắp sau lưng. Đây chính là Lục trưởng lão. Tôn Phong, Đường Minh, Quách Tử Nghi và Triệu Đại cũng đang đứng phía sau lưng trưởng lão.

Thấy hai người Cơ Vô Nhai và Hứa Mộ nắm tay nhau tới, Lục trưởng lão vuốt râu cười ha hả, nói: "Vô Nhai, Mộ Nhi, các con tới rồi à?"

Mặt Hứa Mộ đỏ bừng lên, thả tay Cơ Vô Nhai ra, hờn giận nói: "Ôi chao, xấu hổ chết mất."

Vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ mười ba tuổi để lộ ra rất rõ ràng.

Bốn người Tôn Phong cười hí hí đầy quái dị.

"Được rồi, đừng cười bọn họ nữa." Nói xong, Lục trưởng lão lấy một con hạc giấy từ nhẫn trữ vật ra, thầm niệm pháp chú, sau đó ném lên bầu trời. Con hạc giấy đón gió nở to ra, tới chừng chục mét mới dừng lại. Lục trưởng lão giải thích: "Đây là phi hành phù - Truy Vân Hạc, tu vi phải đạt Trúc Cơ mới sử dụng được. Một ngày nó có thể bay ngàn dặm, là Phi hành phù mà các tu sĩ thường dùng nhất."
« Chương TrướcChương Tiếp »