Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 9-2: Linh dịch thối thể và Vô Cực kiếm pháp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không thể không nói, bộ công pháp này thích hợp cho Cơ Vô Nhai tu luyện nhất. Người khác sử dụng kiếm chủ yếu là nhẹ nhàng linh động, biến hóa đa đoan. Mà Tinh Vẫn cự kiếm của Cơ Vô Nhai lại nặng nề vững vàng, chủ yếu theo xu thế lực mạnh thế nặng. Tinh Vẫn cự kiếm đi theo đường dốc nhất lực phá vạn pháp là đúng đắn nhất.

Cho dù chỉ đâm một cái đơn giản, lực lượng nặng vạn cân, cộng thêm với khả năng biến hóa tăng thêm trọng lượng của Tinh Vẫn cự kiếm, một chiêu này không thể coi thường.

Từ lúc Cơ Vô Nhai lấy được Tinh Vẫn cự kiếm tới nay vẫn chỉ dùng nó như vật phụ trọng để luyện thể. Bởi vì không có chiêu kiếm, đến nay hắn vẫn chưa vung kiếm bao giờ. Lúc này hắn nhận được công pháp, hận không được lôi ra dùng mấy chiêu.

Vì vậy hắn đẩy cửa phòng ra, bước nhanh tới gò núi cách đó không xa. Tinh Vẫn cự kiếm vẫn nặng nề như cũ, nhưng Cơ Vô Nhai dùng một giọt Linh dịch thối thể xong, thân thể dường như có lực lượng dùng mãi không xong. Tinh khí huyết sắc trong cơ thể hắn chạy chồm không ngừng, không còn chật vật như trước kia.

Trên gò núi kia có một tảng đá lớn nặng ngàn cân. Cơ Vô Nhai đi qua, rút Tinh Vẫn cự kiếm ra, vận sức đâm tới phía trước. Chỉ nghe thịch một tiếng, tảng đá lớn lập tức nứt thành hai. Hắn lại chém và bổ một lần, tảng đá lớn lập tức bị chia thành mấy mảnh.

"Hả? Sao cảm thấy cũng không mạnh lắm nhỉ? Thế này chẳng khác gì dùng sức trâu cắt chém cả. Chẳng lẽ mình chưa lĩnh ngộ kiếm chiêu chân chính à? Đại đạo chí giản, mấy chiêu này lại quá đơn giản thật, chẳng có cảm giác hoa mỹ gì. Uy lực sao không đủ nhỉ?"

Màn đêm phủ xuống, một người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện ngoài ba thước, đỉnh đầu bao phủ kín bởi nón rộng vành có màn che, không thể nhìn thấy mặt mũi.

Cơ Vô Nhai đang đắm chìm trong diễn luyện chiêu thức, vẫn chưa phát hiện ra kẻ này. Chẳng qua đột nhiên trong lòng hắn có cảnh báo, Tinh Vẫn cự kiếm không ngờ cảm giác được nguy hiểm, truyền tin tức cho chủ nhân.

Đột nhiên Cơ Vô Nhai xoay người, hai mắt nhìn chằm chằm vào người kia, hai tay nắm chặt Tinh Vẫn cự kiếm, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

Người mặc áo đen kia đột nhiên hành động, bước chân nâng lên, thân thể vọt tới gần Cơ Vô Nhai, tay phải hóa thành kiếm chỉ đâm vào mặt Cơ Vô Nhai. Một chiêu này chẳng những nhanh, hơn nữa còn trực tiếp, nếu đánh tới nhất định sẽ vỡ đầu.

Vốn Cơ Vô Nhai còn chưa học công pháp gì thì chỉ biết sử dụng cách đánh đơn giản nhất, sử dụng sức mạnh thô sơ. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Cơ Vô Nhai chỉ có thể vung khuỷu tay ra trước mặt, ngăn cản đối phương.

Hiển nhiên người nọ chưa dùng hết sức, chỉ điểm nhẹ lên cánh tay Cơ Vô Nhai một cái. Một luồng hơi thở ác liệt truyền từ đầu ngón tay tới. Cơ Vô Nhai giống như bị một ngọn núi lớn va phải, lui về phía sau mười mấy bước, lúc này mới ngừng thân được, sau đó cảm thấy cánh tay tê dại.

"Tên nhãi, nếu không ra tay thì ngươi phải chết thật đó." Giọng nói hơi lộ vẻ già nua, nhưng rõ ràng đã bị chân khí thay đổi, căn bản không nhận ra là ai.

"Ta và ngươi có thù oán không?" Cơ Vô Nhai hỏi.

Người nọ lắc đầu.

"Ngươi muốn gϊếŧ ta?" Cơ Vô Nhai lại hỏi.

Người nọ gật đầu.

"Được, xem chiêu!" Cơ Vô Nhai cầm Tinh Vẫn cự kiếm, sử dụng ra chiêu đầu tiên của vô cùng, quát: "Truy hồn tác mệnh!"

Dùng một chiêu này, Cơ Vô Nhai đã sử dụng toàn bộ sức lực, không hề giữ lại một tia, mang theo sức nặng của Tinh Vẫn cự kiếm, đâm thẳng về phía người mặc áo đen.

Tinh Vẫn cự kiếm tới gần người áo đen, kẻ kia lại không hề né tránh, vung ống tay áo lên, quất lên Tinh Vẫn cự kiếm. Đột nhiên một luồng lực mạnh truyền tới, khiến Tinh Vẫn cự kiếm rung động cực nhanh. Cơ Vô Nhai bị luồng lực lượng này đánh khiến không kịp ứng phó, thân thể dúi về phía trước, không thể tự chủ, ngã xuống mặt đất. Cảnh này giống như hai con trâu đực đang đọ sừng, đột nhiên một con bỏ chạy, con còn lại dùng sức mạnh quá, không kịp thu hồi sức lực ngay, ngã chúi đầu xuống.

"Chỉ biết cậy mạnh sao? Chẳng lẽ ngươi không biết khống chế lực lượng của bản thân? Chỉ biết dùng lực lượng khống chế ngươi à? Có chút bản lĩnh đó thôi sao?" Người mặc áo đen cười nhạo, nói: "Đứng lên. Thử lại một lần. Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội."

Mọi người đều nói ngã một lần sẽ khôn hơn một lần. Cơ Vô Nhai ngã một cú như vậy, lại nghe lời nói của người áo đen, nội tâm hiểu ra, thầm tự nhủ: "Khống chế lực lượng. Mình phải học khống chế lực lượng."
« Chương TrướcChương Tiếp »