Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 7-4: Giao lưu tam tông

« Chương TrướcChương Tiếp »


Người vừa nói chính là Lãnh Phi của Thanh Thiên môn. Lúc này vẻ mặt hắn đang lạnh lẽo, cười đểu nhìn Cơ Vô Nhai.

"Ô? Sư tỷ, sao ta lại nghe thấy tiếng chó sủa?" Cơ Vô Nhai cũng không vừa, phản pháo ngay.

"Đúng thế, nghe thấy chó sủa mà không thấy chó ở đâu nhỉ." Hứa Mộ đáp.

Hai người kẻ xướng người họa, khiến Lãnh Phi tức tới nổi trận lôi đình.

"Muốn chết! Không ngờ dám chửi ta là chó?" Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi." Lãnh Phi nhìn Cơ Vô Nhai, vẻ mặt giận dữ, sau đó vung quyền đánh về phía Cơ Vô Nhai.

Cơ Vô Nhai cười hắc hắc, tung chân đá thẳng. Chỉ thấy Lãnh Phi đạt Luyện khí tầng mười bị đá bay ra mười mấy mét, uỳnh một tiếng, người nện lên tường, ngực lõm vào. Một ngụm máu tươi phun từ miệng Lãnh Phi ra. Không ngờ Lãnh Phi không mất mạng ngay bởi đòn này, bởi Cơ Vô Nhai cũng chưa ra tay hết sức. Hắn từ từ bước tới trước người Lãnh Phi, nhìn đối phương một cái rồi nói rất khí phách: "Thực lực của ngươi kém cỏi quá, sau này ít nói thôi. Nếu không ta gặp một lần sẽ đánh ngươi một lần."

"Ngươi mới đạt Luyện khí tầng 1. Không có khả năng." Nói xong những lời này, Lãnh Phi ngất xỉu luôn.

Hai mắt Hứa Mộ trợn trừng, quả thực không thể tin được những gì mình vừa thấy. Luyện khí tầng 1 lại có thể gϊếŧ yêu thú Luyện khí tầng chín dễ dàng, một cước đá cho Lãnh Phi tàn phế luôn. Nếu không phải nàng thấy tận mắt thì nói ra cũng chẳng ai tin.

"Ôi chao, mấy người này, đừng đứng xem kịch nữa. Trước khi đi nhớ mang tên rác rưởi này đi về đi. Đừng để hắn chết ở nơi này." Cơ Vô Nhai nhìn mấy đệ tử mà Lãnh Phi mang theo cùng, sau đó chỉ chỉ vào Lãnh Phi, nói.

"Vâng, vâng, vâng!" Mấy đệ tử Thanh Thiên môn lúc này cũng ngẩn ra, nghe Cơ Vô Nhai nói lời ấy giống như được tha một mạng, vội vàng tới ôm Lãnh Phi, chạy vắt chân lên cổ trở về nơi trú quân của tông môn.

"Chát chát chát." Một đạo sĩ béo tròn chừng mười sáu mười bảy tuổi vỗ tay tán thưởng, nói: "Tiểu huynh đệ, thủ đoạn cao cường lắm. Bần đạo là Đa Bảo, xin hỏi cao danh quý tính của tiểu huynh đệ?"

"Không dám nhận. Tại hạ là Cơ Vô Nhai." Cơ Vô Nhai vội đáp lời.

"Tiểu huynh đệ, khối ngọc bội bên hông ngươi cũng không đơn giản. Bần đạo coi như có chút hiểu biết về ngọc khí, chẳng biết tiểu huynh đệ có thể nhượng cho không? Giá cả tùy ngươi báo." Đa Bảo đạo nhân vừa nói vừa chỉ về phía ngọc bội màu đen bên hông Cơ Vô Nhai.

"Xấu hổ quá, đây là ngọc bội gia truyền. Ta sẽ không bán."

Thấy thái độ Cơ Vô Nhai kiên quyết, Đa Bảo đạo nhân cũng không cưỡng ép, lấy một cái bình sứ từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Cơ Vô Nhai, nói: "Tiểu huynh đệ, mua bán không được thì vẫn còn tình nghĩa. Ta thấy ngươi khí huyết tràn đấy, đây là một lọ linh dịch luyện thể, tặng cho ngươi, coi như quà kết giao bằng hữu."

Linh dịch luyện thể giống như tên gọi, là một loại linh dược để rèn luyện thân thể. Loại linh dịch này là thứ tốt đối với tu sĩ luyện thể như Cơ Vô Nhai chứ không còn gì phải nghi ngờ nữa.

"Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận được."

Đa Bảo đạo nhân nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi hãy nhận lấy đi. Nếu cảm thấy không yên tâm thì sau này gặp ngọc khí tốt, nhớ giữ lại cho bần đạo là được."

"Đã như vậy thì ta cũng xin nhận vậy." Cơ Vô Nhai nói vẻ cảm kích.

"Linh dịch thượng phẩm, 30 ngày dùng một giọt. Bần đạo xinh chúc tiểu huynh đệ tăng mạnh tu vi. Tốt lắm. Tiểu huynh đệ, bần đạo và ngươi có duyên, ngày sau gặp lại. Cáo từ." Nói xong Đa Bảo đạo nhân xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Cơ Vô Nhai thêm một lần.

Một lần gặp mặt này đã chú định, hai người sau này trở thành huynh đệ chí giao.
« Chương TrướcChương Tiếp »