Chương 47: Luyện Khí Tầng Năm

Lăng Phong nhớ tới tình hình lúc nấu canh trước đó, trong lòng lập tức đoán ra nguyên nhân trong đó, hình như hắn phát hiện ra một công năng khác của lư hương, chính là nấu thức ăn, tăng linh lực trong đồ ăn.

Đây cũng là một công năng đặc biệt mạnh mẽ, sau này lấy thức ăn ném vào lư hương nấu nướng, sau đó sẽ có thể ăn được thức ăn chứa linh khí.

- Ha ha ha, quá tốt rồi!

Lăng Phong cười lớn một tiếng, sau đó tiếp tục múc một thìa canh uống.

Đại khái sau một nén nhang, nhiệt độ canh giảm xuống không ít, Lăng Phong cảm giác uống từng muỗng từng muỗng chưa đủ nghiền, dứt khoát đem lư hương nâng lên, ngửa đầu uống điên cuồng.

Sau khi hắn đem canh uống xong, phát hiện bên trong có hai viên gì đó màu vàng.

Nhìn kỹ lại, Lăng Phong lúc này mới phát hiện cái hai viên này là tròng mắt của con kỳ nhông kia.

Lăng Phong sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới, xương đều bị nấu đến tan ra, thế mà mắt của con hàng này vẫn còn

Hắn vươn tay nắm lấy một con mắt, dùng tay nhéo nhéo, phát hiện nó rất đàn hồi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:

- Con mắt này chắc là có thể ăn được nhỉ?

Khi Lăng Phong còn bé, rất thích ăn mắt cá, hắn đối với mắt cá có một loại đam mê kỳ lạ.

Sau khi trưởng thành, hắn rất thích ăn mắt lợn quay nên hắn phi thường mê luyến cảm giác chất lỏng phun ra trong miệng khi nhãn cầu lợn bị cắn vỡ.

Nhìn con mắt trong tay, Lăng Phong nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi chỉ ăn canh, hắn căn bản cũng không có cái gì để nhai, cảm giác rất khó chịu, hiện tại rốt cục có thể hoạt động răng một chút.

Hắn đem một con mắt nhét vào trong miệng, sau đó dùng sức khẽ cắn.

- Răng rắc! Xoẹt. . .

Con mắt kia lập tức bị hắn cắn nát, nước bên trong lập tức bắn tung tóe ra ở trong miệng, cảm giác quen thuộc mà tuyệt vời này, khiến thân thể của hắn run rẩy một trận.

Sau khi hắn đem chất lỏng trong miệng nuốt vào bụng, lại bắt đầu nhai.

- Răng rắc, răng rắc. . .

Mô mềm của nhãn cầu, giòn và đàn hồi, có mùi vị hạng nhất.

Sau khi ăn xong một cái, Lăng Phong có chút lưỡng lự, lại đem một con mắt khác bỏ vào trong miệng.

- Răng rắc. . .

Ăn xong hai con mắt, Lăng Phong đưa thay sờ sờ bụng, cảm thấy rất thỏa mãn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy mắt mình hơi ngứa, hắn đưa tay ra dụi dụi, không xoa thì không sao, xoa lên cơn ngứa càng thêm dữ dội.

Hắn có cảm giác như có lửa đốt mắt của mình.

Nếu như lúc này Lăng Phong nhìn thấy mắt chính mình mà nói, hắn sẽ phát hiện, con ngươi của mình, đã biến thành màu đỏ, mười phần tà dị.



Cuối cùng, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, Lăng Phong bưng lấy mắt của mình ra sức hét lên.

- A. . .

Lăng Phong cảm giác như có người đang dùng que nóng đỏ cắm vào mắt mình.

Hắn đau đến quay cuồng trên mặt đất, tiếng gào thét thảm thiết kia truyền đến tận bên ngoài cửa hang.

Lâm Bạch đang nướng cá ngoài hang, sững sờ một lúc sau khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lăng Phong, sau đó nhìn vào cửa hang, cau mày suy nghĩ:

- Tên này đang làm cái trò gì vậy?

Bên trong sơn động, tiếng hét của Lăng Phong càng ngày càng lớn, lông mày Lâm Bạch nhíu chặt vào nhau, hắn không biết Lăng Phong đang giở trò gì.

- Hừ, muốn dùng loại biện pháp này thu hút ta đi vào, không có cửa đâu!

Cuối cùng, Lâm Bạch nhận định, đây nhất định là mánh khoé đùa nghịch của Lăng Phong, muốn dẫn dụ hắn đi vào.

Lăng Phong trốn trong động đã ba ngày, hiện tại khẳng định sắp đói đến không chịu nổi, muốn dùng loại thủ đoạn để đối phó hắn.

- Lão tử mới không mắc lừa, nhìn ngươi có thể chống cự đến bao giờ!

Lâm Bạch cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục lật cá nướng trong tay, hắn ở bên ngoài sơn động, các loại đồ ăn đầy đủ, hắn không có chút sốt ruột nào.

Bên trong sơn động, Lăng Phong vươn tay chộp lấy mắt của mình.

Lúc này, hắn cảm thấy mắt mình như có vô số con kiến đang gặm nhấm, khi thì nóng như lửa đốt, khi thì như dao cắt......

Cho dù ý chí của hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ sau bao nhiêu năm dưới sự lăn lộn của lão bất tử, nhưng giờ phút này hắn cũng không thể chịu đựng nổi nỗi thống khổ này.

Hắn đem tay đưa tới trước mắt của mình, hung hăng cắm vào, muốn đem mắt của mình móc ra.

Nhưng khi hai ngón tay hắn chạm vào mắt, một lực lượng mạnh mẽ đánh bật ngón tay hắn ra.

- A. . .

Lăng Phong liều mạng gào thét, cuối cùng hắn vậy mà cầm dao găm lên, cắm về phí mắt của mình.

Lúc này, hắn đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng, đã mất đi lý trí.

Tuy nhiên, khi con dao găm chạm vào nhãn cầu, một tia sáng đỏ bắn ra từ mắt hắn ta, đem con dao găm ném bay.

Lăng Phong đau đến không muốn sống, sau đó không ngừng dùng đầu đập vào vách động.

- Phanh phanh phanh. . .

Cuối cùng, hắn hôn mê triệt để.

Tuy nhiên, hai mắt của hắn vẫn kiên định mở ra, linh lực của thiên địa xung quanh không ngừng tràn vào trong mắt hắn.

Con ngươi của hắn, từ đỏ chuyển sang cam, biến thành vàng, rồi lại chuyển qua xanh lục...



Đại khái sau nửa nén hương, màu sắc mắt của Lăng Phong cuối cùng cũng khôi phục bình thường, mí mắt mới chậm rãi khép lại.

Lần hôn mê này, Lăng Phong sau nửa ngày mới tỉnh lại.

Sau khi hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn động đá vôi một chút, hắn cảm thấy động đá vôi dường như sáng lên một chút, hắn đưa tay xoa bóp mắt của mình một cái, phát hiện mắt của mình không đau, cũng không ngứa nữa.

- Móa, kém chút hại chết lão tử, không phải chỉ là ăn hai viên mắt cá à?

Lăng Phong nhịn không được mắng một tiếng, sau đó ngồi xuống, lập tức nội thị(1), kiểm tra thân thể của mình.

Sau khi nội thị, hắn đột nhiên phát hiện ra kinh mạch thứ năm của mình dường như đã hoàn toàn mở ra.

"Ta, ta đây là đột phá đến Luyện Khí tầng năm rồi?"

Lăng Phong mở to mắt, cả người có chút ngây dại, hắn biết, cho dù là ở Huyền Kiếm tông, những thiên tài siêu cấp kia, trong điều kiện có lượng lớn tài nguyên cung cấp, toàn thân toàn ý(2) tập trung tinh thần vào tu luyện, nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới có thể từ Luyện Khí tầng bốn đột phá đến Luyện Khí tầng năm.

Mà hắn lại giống như không đến mười ngày.

Tốc độ nhanh như vậy cũng khiến cho Lăng Phong cảm thấy có chút không thể tin được, tu vi bây giờ của hắn, đã là cảnh giới Luyện Khí trung kỳ.

Người tu tiên giả sẽ đem cảnh giới Luyện Khí chia làm ba giai đoạn, từ tầng một đến ba là sơ kỳ, bốn đến sáu là trung kỳ, bảy đến chín làm hậu kỳ.

Bây giờ Lăng Phong là Luyện Khí trung kỳ, tại giai đoạn này, mỗi lần tăng lên một cấp, đều khó khăn hơn nhiều so với trước đó.

Thế nhưng bây giờ hắn lại làm được.

- Ha ha, lão tử đúng là thiên tài!

Lăng Phong cười to một tiếng, hắn cũng biết, sở dĩ chính mình có thể đột phá nhanh như vậy, nhất định có liên quan đến đầu này kỳ nhông.

Hiện tại hắn nhận thấy được thị lực của mình dường như mạnh lên không ít, cho dù trong động tia sáng rất tối, hắn đều có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.

Nếu như hắn ở bên ngoài hang động, hắn có thể sẽ nhìn thấy những thứ ở nơi xa hơn.

Bởi vì hôn mê sáu canh giờ, Lăng Phong hiện tại lại đói bụng.

Lúc đầu, theo kế hoạch của hắn, chờ tu vi của mình đột phá đến Luyện Khí tầng năm, liền ra ngoài liều mạng cùng Lâm Bạch, nhưng bây giờ hắn không vội vã, bởi vì bây giờ hắn có đồ ăn.

Con kỳ nhông này, đoán chừng phải 150 cân, coi như hắn một ngày ăn mười cân, cũng đủ hắn ăn nửa tháng.

Hơn nữa, hắn phát hiện dùng lư hương này nấu kỳ nhông, sau khi ăn, có thể gia tăng tu vi của hắn.

-----------------

Chú thích:

(1)nội thị: quan sát khảo sát bên trong cơ thể.

(2)toàn thân toàn ý: toàn bộ thân thể và tâm trí