Sau khi lục soát trong làng, họ không tìm thấy gì ngoài một con lợn chui vào hố, cả làng có ba trăm ba mươi tám người bị gϊếŧ.
Họ trở lại trước cửa nhà của nam tử trung niên.
Thê tử của nam tử trung niên đã khỏe hơn rất nhiều, dưới tác dụng của linh đan, nàng ta đã có thể nói được..
- Tiên sư, các ngươi nhất định phải cứu đứa con của chúng tôi, đứa bé của chúng tôi mới được ba tháng tuổi! Ô ô. . .
Thê tử của nam tử trung niên lôi kéo cánh tay Diệp Lưu Ly, kể ra thổ phỉ đã tàn sát ngôi làng của họ như thế nào.
Có hơn 40 người trong nhóm thổ phỉ, sau khi cướp phá làng của họ, chúng chia thành hai nhóm, một nhóm đi hướng bắc, một nhóm đi hướng tây.
Nam tử trung niên này, bởi vì vừa vặn ra ngoài đi săn, nên mới trốn được một kiếp!
- Chết tiệt, những người này nhất định phải chết!
Sau khi nghe thiếu phụ nói, trong lòng Lăng Phong bùng lên sát ý ngập trời.
- Thường Phong sư huynh, ngươi mang theo Lâm Bạch sư đệ, đi hướng bắc, ta mang theo Lăng Phong sư đệ, một đường đi hướng tây, đuổi theo những tên cướp này, bọn hắn chắc là chưa chạy được bao xa!
Diệp Lưu Ly mặc dù là người tùy tiện, nhưng trong nội tâm nàng lại là ghét ác như thù, nhìn thấy thôn dân bị gϊếŧ nhiều như vậy, hiện tại nàng hận không thể đem những tên cướp đó chém thành muôn mảnh.
- Tốt!
Thường Phong gật gật đầu, sau đó lập tức mang theo Lâm Bạch điều khiển Hôi Uế Ưng đuổi theo về phía bắc.
- Đại thúc, các ngươi ở trong thôn chờ chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đem con của các ngươi cứu trở về!
Diệp Lưu Ly nói với vợ chồng trung niên.
- Được, đa tạ tiên sư!
Vợ chồng trung niên cảm kích gật đầu.
- Chúng ta đi!
Diệp Lưu Ly mang theo Lăng Phong, nhảy lên sau lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, một đường đuổi theo hướng tây.
Đại khái sau hai nén nhang, bọn hắn liền phát hiện một đội nhân mã, những người này tất cả có hai mươi ba người, Lăng Phong phát hiện trong đội ngũ của bọn họ, có một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa, truyền ra tiếng kêu khóc của trẻ con.
- Chính là những tên khốn kiếp kia!
Diệp Lưu Ly sầm mặt lại, lập tức điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu từ không trung lao xuống.
- Không tốt, gặp nguy hiểm!
Nhìn thấy Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay tới về phía chính mình, sắc mặt bọn cướp thay đổi, nhiều người lập tức rút cung tên bắn về phía Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.
Tuy nhiên, những cung tiễn đó bắn vào cơ thể Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, phát ra âm thanh leng keng, tóe lên một chút tia lửa, nhưng căn bản không làm gì được Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu trực tiếp khóa chặt xe ngựa vận chuyển lũ trẻ, đôi cánh rung lên, gió mạnh từ đôi cánh trực tiếp thổi bay những tên cướp xung quanh xe ngựa sang một bên.
- Gϊếŧ!
Lúc này, Lăng Phong cũng nhảy xuống từ sau lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, trực tiếp rơi xuống trước mặt một tên thổ phỉ.
Tên cướp đó, có tu vi luyện khí tầng hai, hắn cầm khảm đao, ngay lập tức tấn công Lăng Phong.
- Muốn chết!
Ánh mắt Lăng Phong lạnh lẽo, thân ảnh nhoáng một cái, liền xuất hiện trước mặt tên cướp, một quyền đập vào ngực hắn.
L*иg ngực của tên cướp sụp xuống ngay lập tức, hắn ta chết ngay, mà đao trên tay hắn ta cũng bay lên.
- Gϊếŧ!
Phía sau Lăng Phong, hai tên cướp lập tức đem cung tiễn nhắm ngay Lăng Phong.
Hai mũi tên sắc bén lập tức bắn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong vươn tay chộp lấy con dao của tên cướp rồi đột ngột quay người lại, dùng đao trên tay quét sạch hai mũi tên sắc bén bay tới.
- Thật mạnh, chạy mau!
Khi hai tên cướp nhìn thấy thực lực của Lăng Phong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức xoay người bỏ chạy.
- Muốn chạy?
Lăng Phong đá một hòn đá trước mặt, hòn đá bay ra ngay lập tức đập vào phía sau đầu của một tên cướp, sau đó hắn ném thanh đao trong tay ra, đem thân thể một tên cướp khác xuyên thủng.
- Tiểu tử, nộp mạng đi!
Đột nhiên, một tên côn đồ vạm vỡ lao, tay cầm trường thương lao về phía Lăng Phong.
Khí thế trên người tên cướp này rất mạnh, vậy mà lại là Luyện Khí tầng bốn.
- Hừ!
Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, hai chân khuỵu xuống đất, chân hơi chùng xuống, bay lên không trung, đánh tới tên thổ phỉ cầm trong tay trường thương.
Cây thương dài trong tay tên cướp đó lóe lên ánh sáng xanh mờ ảo, nhưng Lăng Phong không hề sợ hãi, Vô Danh Luyện Khí Quyết trong cơ thể hắn vận chuyển tới cực hạn, lao thẳng về phía nắm đấm phải của hắn, lập tức đem nắm đấm của hắn bao vây lại.
Khi ngọn thương chuẩn bị đến gần, Lăng Phong xê người, mũi thương lướt qua cổ hắn, năng lượng mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy nhói đau.
- Chết đi!
Nắm đấm của Lăng Phong trực tiếp đánh vào đầu tên cướp.
- Oanh!
Đầu tên cướp kia bị hắn đập trúng, biến hình nghiêm trọng, con mắt cũng bay ra, sau đó tên cướp kia cả người bay ra năm mét, đập xuống đất, thân thể co quắp một cái, sau đó liền tắt thở.
Tên cướp kia là thủ lĩnh của nhóm thổ phỉ này, thực lực của hắn cũng là mạnh nhất trong nhóm thổ phỉ ở đây.
Các tên cướp còn lại sau khi nhìn thấy thực lực Lăng Phong, cũng đều không dám ham chiến, nhao nhao chạy tứ tán.
Mặc dù thực lực của Lăng Phong rất mạnh, nhưng mười chín tên cướp còn lại bỏ chạy, hắn đành bất lực.
- Còn muốn chạy? Đều chết hết cho ta!
Lúc này, giọng Diệp Lưu Ly băng lãnh vang lên, nàng vung tay lên, chỉ thấy ánh sáng đỏ từ trong tay nàng bay ra, mang theo thanh âm bén nhọn hướng phía những giặc cướp kia bay đi.
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Ánh sáng đỏ dường như có sự sống, nó quét nhanh qua cổ những tên cướp, và từng cột máu phun ra từ cổ bọn hắn.
Tia sáng hồng kia quá nhanh, chỉ thời gian một hơi thở, liền đem yết hầu của 19 tên cướp vạch phá, cuối cùng bay trở lại trước mặt Diệp Lưu Ly.
Lúc này, Lăng Phong mới nhìn rõ ràng, tia sáng đỏ kia vậy mà là một mảnh cánh hoa sen, cánh hoa kia óng ánh sáng long lanh,giống như dùng hồng ngọc điêu khắc thành, mặt ngoài có trận văn màu đỏ lấp lóe, vừa nhìn liền biết là một kiện pháp bảo mạnh mẽ.
- Thật là lợi hại!
Lăng Phong nhìn chằm chằm mảnh cánh sen màu đỏ kia, hắn triệt để bị thủ đoạn của Diệp Lưu Ly làm cho chấn kinh.
Sắc mặt Diệp Lưu Ly có chút tái nhợt, nàng nắm cánh sen kia, giấu vào trong tay áo, lập tức móc ra một viên Hồi Khí Đan ăn vào.
Mặc dù vừa rồi pháp bảo cánh sen rất mạnh, nhưng đối với nàng tiêu hao cũng rất lớn.
Lăng Phong lập tức đi đến bên người Diệp Lưu Ly, vì nàng hộ pháp.
Sau khoảng một nén nhang, lúc này Diệp Lưu Ly mới mở mắt, sắc mặt của nàng cũng khôi phục bình thường, nàng nhìn thoáng qua Lăng Phong đang đứng bên cạnh hộ pháp cho nàng, nói nhẹ:
- Lăng Phong sư đệ, đi, ta không sao, chúng ta đi xem mấy đứa trẻ trong xe ngựa!
- Ừm!
Lăng Phong gật gật đầu, sau đó cùng Diệp Lưu Ly c đi về phía xe ngựa.
Khoảnh khắc vén rèm cửa xe ngựa lên, họ lập tức nhìn thấy tám đứa trẻ nằm bên trong xe ngựa.
Những đứa trẻ này, lớn nhất cũng mới ba tháng, nhỏ nhất thì có lẽ một tháng cũng chưa tới.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lưu Ly, những đứa trẻ này ngừng khóc, đôi mắt đen của chúng đều nhìn chằm chằm vào Diệp Lưu Ly.
- Mấy tên khốn kiếp này, thật đáng chết!
Diệp Lưu Ly ở trong lòng thầm mắng những tên cướp kia một tiếng, nàng biết, phụ mẫu những đứa trẻ này, rất có thể đều đã thổ phỉ gϊếŧ chết.