Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Thiên Đế

Chương 3: Trần Tam Báo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, hai cái tạp dịch nãy giờ làm việc, cũng đều đi tới dưới bóng cây, người vừa mở miệng nói chuyện là một người dáng người gầy gò, mặt khỉ, mặt mũi tràn đầy vẻ cười nhạo nhìn Lâm Phong.

- Dựa vào cái gì? Áo này chính là tông môn phát cho ta, là đồ vật của ta, ngươi không có quyền can thiệp!

Lăng Phong ngẩng đầu, sắc mặt lúc này trở nên có chút ảm đạm, khi còn ở trong Ngọc Dương Thành, hắn tại Ngọc Dương thành thời điểm, thế nhưng là nổi danh Lạn Giá Vương, những người cùng tuổi đều bị hắn đánh qua , bình thường chỉ có hắn khi dễ người khác, không người nào dám khi dễ hắn, mà nhà của hắn bậc cửa, đều bị đập phá bởi các phụ huynh đến cáo trạng.

Hiện tại, hắn sao lại e ngại một tên tạp dịch?

- Ha ha ha ha. . . Cười chết ta rồi! Chẳng lẽ lời nói của ta khi nãy ngươi không nghe thấy à? Tại Hoàng Long giản, ta Trần Tam Báo chính là lão đại, lão tử để cho ngươi làm cái gì, ngươi liền phải làm thứ đó, đừng nói lão tử để cho ngươi cởϊ qυầи áo, liền xem như lão tử để cho ngươi ăn cứt, ngươi cũng phải ăn!

Nhìn thấy Lăng Phong không hiểu, Trần Tam Báo cũng có chút tức giận, vẻ mặt trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta hiện tại đếm ba tiếng, ba tiếng qua đi, ngươi nếu là không cởi. . .

- Ta nếu không cởi thì sao?

Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn Trần Tam Báo đầy khıêυ khí©h. Quy tắc làm người của hắn chính là: người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người.

Lúc đầu, hắn còn muốn cùng những người này sống hoà thuận, nhưng hắn không nghĩ tới Trần Tam Báo dĩ nhiên làm khó dễ hắn.

- Gia hỏa này đầu óc có vấn đề sao? Lại dám chống đối Báo ca?

Nhìn thấy tình cảnh này, hai người còn lại đều sững sờ, tưởng là Lăng Phong không biết điều, nhưng sau đó lại bắt đầu cười nhạo nỗi đau của người khác trong lòng, bọn hắn thích nhất là nhìn thấy những người không biết trời cao đất rộng bị đánh. .

- Tốt, tốt, tốt! Coi như không tệ, lại dám chống đối ta, đã như vậy, ta Trần Tam Báo hôm nay liền để ngươi biết, bông hoa tại sao lại dạng này. . .

Trần Tam Báo còn chưa nói xong, chợt cảm thấy choáng váng.

- Đùng!

Một trận thanh âm vang dội quanh quẩn vang lên, Trần Tam Báo lời nói giống như là ngay lúc kêu lên vui mừng thì như con vịt bị người kẹp cổ lại đồng dạng.

- Đạp! Đạp! Đạp!

Trần Tam Báo liền lùi lại ba bước mới đứng vững, hắn đưa tay sờ một chút chính mình bên trái gương mặt, rất nóng, đã lâu rồi hắn mới có cảm giác như thế này.

Khuôn mặt hắn khẽ rung lên, tại ánh mắt của hai tên tạp dịch còn lại, lộ ra có chút chướng mắt, hắn không thể tin được, tên tạp dịch mới tới vậy mà dám tát hắn?

Trước đó trên đại thụ chim chóc, tựa hồ cảm thấy Trần Tam Báo trên thân tản ra ngập trời tức giận, giờ phút này cũng biết ý đình chỉ kêu to, sơn cốc đang ồn ào, bỗng trở nên im lặng.

Hai người kia cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ tên nhóc nhìn có c hút ngượng ngùng này lại dám công kích Trần Tam Báo!

Phải biết, Trần Tam Báo này nổi tiếng tàn ác, có rất nhiều biện pháp tra tấn, nhìn lạnh cả người, không ít tạp dịch mới tớ đều bị Trần Tam Báo doạ chạy.

Lúc này, Trần Tam Báo cảm thấy có một cỗ tức giận từ bụng dưới dâng lên, xông lên ngực, rồi tới gáy, khiến hắn cảm thấy cả đầu đều sắp nổ tung. Nếu như Trần Tam Báo đội một cái mũ, có thể sẽ có một cảnh tức giận hiếm thấy.

Trong sơn cốc im ắng, giọng nói của Trần Tam Báo run rẩy vang lên:



- Ngươi…ngươi tạp toái này, dám tát ta?

Sau đó hắn ta tức giận gầm lên:

- Lão tử gϊếŧ ngươi!

Một cỗ cường đại khí thế bùng lên trong cơ thể Trần Tam Báo.

- Uống!

Trần Tam Báo bỗng nhiên hóa thành một đạo hư ảnh hướng Lăng Phong đá tới, hơn mười đạo ảnh ở khắp mọi nơi, hoàn toàn đem Lăng Phong thân hình khóa chặt, khiến mọi người khó phân biệt đâu là ảnh thật.

- Rất lâu rồi mới thấy Báo ca toàn lực xuất thủ, không nghĩ tới hắn đem cái này Tật Phong Liên Hoàn Thối, thế mà tu luyện tới cảnh giới như thế! Thực sự lợi hại!

- Báo ca thật không hổ là lão đại của chúng ta! Tốc độ này so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, xem ra không bao lâu, Báo ca liền có thể đạt tới Luyện Thể đệ cửu trọng cảnh giới!

Hai cái tạp dịch nhìn thấy Trần Tam Báo thực lực, đều khen không dứt miệng.

- Hừ!

Khoé miệng Lăng Phong hiện lên một tia diễu cợt, Trần Tam Báo công kích lực phương diện, có lẽ rất mạnh, mà lại thối pháp này sử dụng, thị giác hiệu quả cũng vô cùng rung động, thế nhưng là trong ánh mắt Lăng Phong nhìn ra, lại là sơ hở trăm chỗ.

Hắn trời sinh thần lực, mà lại mỗi ngày đều chịu khổ chịu khó tu luyện, 10 tuổi hắn liền đã đạt tới Luyện Thể đệ cửu trọng cảnh giới, có thể không chút khách khí nói, cho dù là trong Huyền Kiếm tông, Luyện Khí cảnh phía dưới, cũng rất khó tìm ra được một người có thể áp chế hắn.

Lăng Phong hai chân hơi co lại, trên không trung đột nhiên bay lên, xoay người nhanh chóng, đùi phải đá vào bụng Trần Tấn Bao.

- Ầm!

Hư ảnh đầy trời ngay lập tức biến mất, Trần Tam Báo thân thể giống như là người rơm bị rách nạt đồng dạng, bay ngược trở lại, đập vào lưng một thân cây lớn, rồi ngã xuống đất.

Lực lượng khổng lồ khiến cho cây cối đều lay động, chim chóc trên cây cũng chấn kinh, tất cả đều bay mất.

- A!

Trần Tam Báo nằm trên mặt đất ôm bụng rên lên một tiếng đau đớn.

Hai cái tạp dịch kia lúc này đều trợn mắt há mồm, bọn hắn không cách nào tưởng tượng, Luyện Thể cảnh giới đệ bát trọng đỉnh phong Trần Tam Báo, thế mà một hiệp liền bị đánh bại.

Khi hai tên tạp dịch kia đang kinh ngạc, Lăng Phong chậm rãi đi đến trước mặt Trần Tam Báo, một cước giẫm lên mặt Trần Tam Báo, đưa tay gõ gõ quần áo mới tinh của mình, cười lạnh nói:

- Báo ca, còn bắt ta cởϊ qυầи áo hay không?

- Không dám, không dám, tha mạng a!

Trần Tam Báo biết mình không phải đối thủ của Lăng Phong, lập tức cầu xin tha thứ.

- Hừ!

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, thả lỏng hai chân, xoay người đi tới ghế xích đu trước mặt, mở ra bọc sau, chậm rãi dựa mặt vào trên ghế xích đu, nhắm mắt lại. Ngón tay để trên lan can, gõ nhẹ.



Trần Tam Báo lập tức từ dưới đất đứng lên, đưa tay sờ sờ bụng, sau đó run rẩy bước đến phía Lăng Phong, nghiêm mặt nói:

- Ta có mắt mà nhìn không thấy Thái Sơn, ta đã xúc phạm đến huynh đệ! Mong rằng huynh đệ đừng trách!

Lăng Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Trần Tam Báo, lạnh lùng nói:

- Sau này, Hoàng Long Giản, ai là lão đại?

- Đương nhiên ngươi là lão đại rồi!

Trần Tam Báo lập tức đáp ứng, sau đó ngẩng đầu lên, gọi hai tên tạp dịch đang đứng ở phía xa:

- Hai người, làm sao vậy? Tranh thủ tới xoa bóp chân cho lão đại a!

- Đúng đúng đúng!

Hai người kia không dám thất lễ, lập tức tiến lên giúp Lăng Phong đứng dậy.

- Lão đại, ngươi nghỉ ngơi trước đi, để ta đi lấy một chút đồ ăn ngon!

Trần Tam Báo nói xong, sau đó hấp tấp đi vào nhà tranh.

Mà Lăng Phong thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cười lạnh:

- Xem ra cha ta nói không sai, thế giới này, quả nhiên là lấy thực lực vi tôn! Chỉ có khi mình đủ cường đại, mấy người này mới tôn trọng chính mình, cùng bọn hắn nói đạo lý, chỉ có thể là lãng phí nước bọt, có thể động thủ, vậy liền động thủ, sau khi đánh xong lại nói chuyện!

Điều này làm cho quyết tâm trở thành cưởng giả của Lăng Phong trở nên cương định.

- Lăng lão đại dễ chịu không? Ta tên là Trương Long!

Lăng Phong tay trái, cái kia mặt khỉ tạp dịch một mặt nịnh nọt nói với Lăng Phong, người này chẳng những mặt dài giống như con khỉ, liền ngay cả dáng người nhìn cùng tựa như là con khỉ đồng dạng, gầy đến cùng một cây gậy một dạng, phảng phất một trận gió đều có thể đem hắn thổi tới bầu trời.

- Lăng lão đại, ta tên là Triệu Hổ! Ngươi là người nơi nào a? Ngươi thật lợi hại a, thế mà một chiêu liền đem Báo ca đánh bại!

Cái này nói chuyện chính là ở bên tay phải của Lăng Phong tạp dịch.

Triệu Hổ này dáng người hơi mập, đôi mắt rất nhỏ, lộ ra một chút biểu cảm, hai tay nắm lấy cánh tay Lăng Phong, động tác không gì sánh được, dường như bình thường cũng hay xoa bóp cho Trần Tam Báo.

Giờ phút này, ánh mắt của hai tên này nhìn về phía Lăng Phong tràn đầy ngưỡng mộ, bởi vì bọn hắn biết chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại Trần Tam Báo, Lăng Phong tuyệt đối có Luyện Thể đệ cửu trọng thực lực, loại thực lực này, tại phụ cận mười cái đỉnh núi tạp dịch bên trong, chí ít cũng có thể sắp xếp trên mười vị trí đầu.

Rất nhanh, Trần Tam Báo liền bước ra khỏi nhà tranh, trong tay bưng một đĩa củ lạc cùng một bầu rượu.

- - Lão đại, lại nếm thử, đây là rượu do ta nấu!

Vừa nói, Trần Tam Báo vừa nhiệt tình dùng chén, rót một chén rượu cho Lăng Phong, một mùi lạ lập tức bay vào mũi Lăng Phong.

Trương Long, Triệu Hổ hai người nhìn chằm chằm chén rượu kia, hai mắt có chút sáng lên, đột nhiên có một ít nước dãi chặn họng họ..
« Chương TrướcChương Tiếp »