Chương 25: Đại Sư Huynh

- Phanh phanh phanh!

- Đại sư huynh, đại sư huynh. . .

Lăng Phong gõ cửa gian phòng Bạch Tử Long gọi mấy lần, nhưng không có ai trả lời.

Rơi vào đường cùng, Lăng Phong không còn cách nào khác, chạy đến trước phòng của Quan Vân Phượng, gõ cửa.

- Phanh phanh phanh!

- Sư tỷ, sư tỷ, mau tỉnh lại!

- Chuyện gì?

Trong phòng truyền ra thanh âm có chút mơ hồ của Quan Vân Phượng.

- Có hái hoa tặc, ta vừa rồi trông thấy hái hoa tặc!

Lăng Phong nhỏ giọng nói.

- Hái hoa tặc?

Quan Vân Phượng ngữ khí một trận, sau đó trong phòng truyền ra thanh âm huyên náo, hẳn là nàng đang mặc quần áo.

- Ngươi nhanh đi thông tri những sư huynh khác đi!

Thanh âm Quan Vân Phượng lại truyền ra.

- Thế nhưng, vừa rồi ta có gõ cửa phòng đại sư huynh, nhưng huynh ấy không đáp lại!

Lăng Phong lại trả lời.

- Vậy ngươi mau đi thông tri Tam sư huynh cùng Tứ sư huynh!

- Tốt!

. . .

- Ngũ sư đệ, ngươi đánh thức chúng ta làm gì?

Bị Lăng Phong đập cửa đánh thức Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường ngáp, có chút tức giận khi Lăng Phong đánh thức bọn hắn đêm khuya.

- Vừa rồi Ngũ sư đệ nói, hắn thấy được hái hoa tặc, các ngươi cùng ta đi ra xem một chút đi!

Lúc này, Quan Vân Phượng đi tới.

- Hái hoa tặc?

Nghe được hái hoa tặc, Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường đều lập tức tỉnh táo.

Trong khoảng thời gian này, cái này thần bí hái hoa tặc, thế nhưng là khiến lòng người bàng hoàng, thế nhưng ai cũng chưa thấy qua hái hoa tặc này.

Vì thế, Huyền Kiếm tông cao tầng đã đưa ra lời nói, nếu ai có thể cung cấp hái hoa tặc manh mối, ban thưởng 1000 khối linh thạch, ai có thể tự tay bắt được tặc này, ban thưởng một vạn khối linh thạch.

Nếu như có thể bắt được hái hoa tặc này, bọn hắn liền có thể đạt được một phần thưởng cực lớn.

- Ngũ sư đệ, ngươi thật trông thấy hái hoa tặc?

Trương Đại Cát lập tức đi tới, một mặt hưng phấn nhìn Lăng Phong.

- Ừm, ta vừa rồi đang tu luyện, bởi vì bên ngoài quá ồn, đang chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ, trông thấy một bóng người, lén lén lút lút đi đến phía tây rừng!

Lăng Phong đem tình huống mình nhìn thấy, thật thà nói ra.

- Quá tốt rồi, nếu có thể bắt được tặc này, chúng ta liền phát tài!

Trương Đại Cát con mắt lóe sáng, hắn tựa hồ nhìn thấy một vạn khối linh thạch trong tay mình.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng đi, coi như bắt không được tặc này, tìm tới manh mối cũng tốt!

Quan Vân Phượng trầm mặt nói ra, nàng hận nhất chính là hái hoa tặc, nếu như có thể bắt được tặc này, nàng khẳng định sẽ xuất thủ đem tặc nhân này phế đi.



- Bạch lão đại đâu?

Phùng Thiên Tường ngẩng đầu nhìn bốn phía, lông mày không khỏi nhíu một cái.

Quan Vân Phượng quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tử Long gian phòng, sau đó nói:

- Vừa rồi Ngũ sư đệ gõ cửa, không có phản ứng, hẳn là tiến vào tu luyện đi, đừng để ý tới hắn, chúng ta đi ra ngoài bắt trộm!

- Ừm! Chúng ta đi bắt trộm trước!

Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường gật đầu, sau đó liền đi về phía bên ngoài viện.

- Đi!

Lăng Phong một ngựa đi đầu, đang chuẩn bị lao ra, hắn hiện tại thế nhưng là cần gấp tiền, nếu như có thể bắt được hái hoa tặc này mà nói, liền có thể phân đến một số lớn linh thạch, cũng có thể giải quyết.

- Ngũ sư đệ, ngươi dừng lại!

Quan Vân Phượng lập tức kêu Lăng Phong lại.

Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Quan Vân Phượng, có chút nghi ngờ hỏi:

- Sư tỷ, thế nào?

Quan Vân Phượng vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ngũ sư đệ, hái hoa tặc này thực lực khẳng định rất mạnh, ngươi không thể lỗ mãng, ngươi đi đằng sau ta đi!

- Đúng vậy a, Ngũ sư đệ, không thể chủ quan!

Trương Đại Cát ực mạnh một hớp rượu, gật đầu phụ họa, hắn thích rượu như mạng, trừ phi là uống say ngủ thϊếp đi, nếu không bầu rượu kia chưa từng rời thân.

Lập tức, Lăng Phong liền đi theo Quan Vân Phượng cùng Trương Đại Cát bọn hắn đi đến rừng cây.

Lăng Phong theo sát Quan Vân Phượng, Quan Vân Phượng thân hình cao lớn khiến hắn cảm thấy an toàn.

- Ngừng!

Quan Vân Phượng đang đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại, Lăng Phong không kịp phản ứng, lập tức đυ.ng vào mềm nhũn thịt mỡ.

- Thế nào?

Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường đều quay đầu nhìn Quan Vân Phượng.

- Có người! Mau tránh!

Quan Vân Phượng lôi Lăng Phong chui vào trong bụi cây, mà Phùng Thiên Tường cùng Trương Đại Cát cũng chui vào.

Cùng lúc đó, Quan Vân Phượng trong tay xuất hiện hai viên hạt châu, hạt châu kia trong đêm tản ra bạch quang nhàn nhạt, bất quá rất nhanh liền bị Quan Vân Phượng thịt hồ bàn tay che đậy.

Phùng Thiên Tường cùng Trương Đại Cát cũng bắt đầu móc đồ vật.

- Cộc cộc cộc!

Hàng loạt tiếng bước chân nặng nề bắt đầu đến gần.

- Ngọa tào, hái hoa tặc này không chỉ một người a!

Trương Đại Cát nhỏ giọng thì thầm một tiếng.

- Chuẩn bị!

Quan Vân Phượng hết sức chăm chú nhìn phía bên ngoài.

Đột nhiên, Lăng Phong cảm thấy một bóng đen từ bên ngoài vọt qua.

- Làm!

Quan Vân Phượng hét lớn một tiếng, lập tức ném hạt châu trong tay ra ngoài.



- Ầm ầm. . .

Hạt châu kia lập tức nổ tung, trong ánh lửa kia, Lăng Phong nhìn thấy một bóng người.

- Hô!

Trương Đại Cát vung ra một khối vải bố màu trắng, vải bố kia hẳn là một kiện pháp bảo, phía trên có phù văn màu vàng phát sáng, đón gió căng phồng lên, đem người kia phủ lên.

- Đánh!

Phùng Thiên Tường cầm trong tay một cây côn sắt, đột nhiên hướng tên kia một trận cuồng nện.

- Ha ha. . . Nhìn ngươi chạy đi đâu, ta đập chết ngươi hái hoa tặc này. . .

Lăng Phong giờ phút này cũng nắm lấy một khối đá lớn, đập tới người kia, đối với quần ẩu loại chuyện này, hắn thích làm nhất.

- Phanh phanh phanh. . .

Lăng Phong, Trương Đại Cát, còn có Phùng Thiên Tường nện đến quên cả trời đất.

- Ôi. . . Ai nha. . .

Người bị vải bố phủ không ngừng phát ra tiếng kêu thảm.

- A . . . vân vân, thanh âm này, có vẻ giống như Bạch lão đại? Mau dừng tay!

Quan Vân Phượng giống như phát hiện cái gì, lập tức ngăn Lăng Phong bọn hắn lại.

- Bạch lão đại? Không phải đâu?

Trương Đại Cát sửng sốt một chút, lập tức lập tức kết động thủ ấn, vải bố kia lập tức thu nhỏ.

Trên tay Quan Văn Phương không biết từ khi nào xuất hiện một cây gậy, nàng bắn nhẹ cây gậy, cây gậy lập tức phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ, chiếu sáng chung quanh trong phạm vi mười mét.

Chỉ thấy một người ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong ngực che chở một con lợn nhỏ, cho dù người này đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng Lăng Phong bọn hắn liền nhận ra hắn là Bạch Tử Long.

- Đại đại đại, đại sư huynh?

Lăng Phong sửng sốt một chút, lập tức ném tảng đá trong tay.

- Ta dựa vào, các ngươi đây là đang làm gì? Vì sao đánh lão tử?

Bạch Tử Long đối với Lăng Phong bọn hắn chửi ầm lên.

- Chúng ta đi bắt hái hoa tặc, Bạch lão đại, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy!

Trương Đại Cát một mặt khinh bỉ nhìn Bạch Tử Long.

- Bạch Tử Long, không nghĩ tới ngươi lại là loại người này! Ẩn tàng thật đúng là sâu a, nếu không phải đêm nay ngươi bị Ngũ sư đệ trông thấy, chúng ta thật đúng là không bắt được ngươi!

Quan Vân Phượng nhìn Bạch Tử Long, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

- Bạch Tử Long, xem như mắt chúng ta bị mù!

Phùng Thiên Tường cũng là một mặt bi thống bộ dáng.

- Chậm đã, Nhị sư muội, các ngươi đến cùng đang nói cái gì? Ta lúc nào thành hái hoa tặc rồi?

Nhìn Lăng Phong cùng Quan Vân Phượng phản ứng, Bạch Tử Long có chút ngây dại.

- Hừ, chuyện tới nước này, ngươi còn muốn chối?

Một cỗ khí tức băng lãnh trên người Quan Vân Phượng tản ra, khiến Lăng Phong run rẩy.

- Sư muội, ngươi hiểu lầm, ta không phải hái hoa tặc! Ngươi trước tỉnh táo! Có chuyện hảo hảo nói!

Nhìn thấy dáng vẻ Quan Vân Phượng giống như sắp nổi bão, Bạch Tử Long có chút nóng nảy.

- Còn giải thích? Ngươi nếu không phải hái hoa tặc, nửa đêm canh ba, ngươi chạy tới nơi đây làm gì?

Quan Vân Phượng nhìn chòng chọc vào Bạch Tử Long, khí tức trên thân không ngừng tăng cường, Lăng Phong cảm giác được chính mình sắp không thể thở nổi, bởi vì Quan Vân Phượng trên thân phát ra khí tức thực sự quá mạnh.