Khoảng hai nén nhang sau.
Lăng Phong tổng cộng tìm được 13 kiện pháp bảo cấp thấp, trong đó có hai kiện bị thủng một lỗ hổng nhuyễn giáp, ba kiện giày bị Yêu thú cắn nát, còn có bốn thanh trường kiếm bị gãy, còn lại chính là hai thanh quạt xếp, cùng hai cái quyền sáo.
Bởi vì những cái vẹn pháp bảo bị hư hỏng là tính giá theo khối lượng, cho nên Lăng Phong tận lực chọn lựa pháp bảo nhẹ.
- Tốt, chính là những thứ này!
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn thiếu nữ cười nhẹ.
Thiếu nữ gật đầu, sau đó gọi người tới, cầm lấy những pháp bảo, nói:
- Tổng cộng 72 cân, chúng ta lấy bảy khối linh thạch!
- Tốt!
Lăng Phong gật đầu, tính tiền xong, sau đó cõng những pháp bảo này rời đi.
Khi Lăng Phong đi đến cửa vào phiên chợ, phát hiện Trần Tam Báo cùng Trương Long Triệu Hổ đều đang chờ ở đó.
Ba tên này, vẻ mặt rạng rỡ, tinh thần cũng không tệ, xem bộ dáng là chơi bên trong cái kia Hoa Nguyệt lâu.
- Lão đại!
Nhìn thấy Lăng Phong, Trần Tam Báo bọn hắn lập tức đi tới.
Trương Long nhìn cái túi lớn phía sau Lăng Phong, không khỏi hỏi:
- Lão đại, những thứ phía ngươi sau là cái gì?
- Đây đều là một chút pháp bảo bị hư tổn, ta mua về, xem có thể hay không sửa chữa!
Lăng Phong nói, ném bao khỏa cho Trương Long, sau đó mang theo bọn hắn trở về.
Mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà đem đám mây ở phía tây chân trời nhuộm thành màu đỏ.
- Thao, mấy tên khốn kiếp kia, làm sao còn chưa trở lại?
- Đúng vậy, nhanh lên không lão tử chết đói a!
- Lão đại, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong lại đến?
Trong Hoàng Long giản, Trương Chính Trực cũng những tiểu đệ kia, cả đám đều nhìn hắn.
Bọn hắn đã đợi tại Hoàng Long giản tầm ba canh giờ.
Trương Chính Trực sắc mặt cũng rất khó coi, hắn không nghĩ tới đám người Lăng Phong lại trốn lâu như vậy.
Hắn cắn răng, nói:
- Không được, hôm nay bất kể như thế nào, đều đem nhưng tiểu tử kia giáo huấn một lần! Hoan Tử, ngươi mang hai người, vào nhà tìm, xem có cái gì ăn ngon, tìm ra lót dạ một chút! Đại Đầu, ngươi dẫn người đi trong đất tìm, xem có hay không đồ ăn!
- Tốt!
Những người kia lập tức gật đầu, sau đó đi vào trong phòng, bắt đầu tìm.
Rất nhanh, tên tạp dịch Hoan Tử, ôm hai cái bình rượu đi ra, mặt vui vẻ nói:
- Lão đại, ta tìm được hai vò Báo Tử Tửu!
- Báo Tử Tửu?
Những người khác ánh mắt cũng hơi sáng lên, Trần Tam Báo Báo Tử Tửu, tại Thanh Vân phong giới tạp dịch xem như rất nổi danh, bọn hắn đều hưởng qua.
Lúc này, tên đầu to kia cũng mang theo hai người trở về, trong ngực bọn hắn ôm lấy mười củ khoai lang.
- Ha ha, lần này có ăn, khoai nướng nhắm rượu!
Tất cả mọi người đều không nhịn được cười, sau đó bắt đầu nhóm lửa.
Rất nhanh, khoai lang đã nướng chín, mọi người ngồi xổm cùng một chỗ bắt đầu ăn.
- Ồ! Các ngươi có phát hiện hay không, rượu này rất thơm a?
- Đúng, so với mấy lần chúng ta uống trước đó thơm rất nhiều, bất quá lại có chút chát chát!
- Hừ, rượu này khẳng định là Trần Tam Báo muốn bán giá tốt hơn!
- Không nghĩ tới, Trần Tam Báo thế mà còn lưu lại thủ đoạn!
Những người này vừa ăn, vừa mắng to.
Đúng lúc này, Trương Chính Trực đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào Hoàng Long giản, chỉ thấy bốn nhân ảnh đang chậm rãi đi đến.
Dương Chí Vĩ con mắt lập tức đỏ lên, hét lớn:
- Là Trần Tam Báo bọn hắn!
- Gϊếŧ chết bọn chúng!
Trương Chính Trực gầm lên giận dữ, dẫn đầu lao về phía phía Lăng Phong bọn hắn, bởi vì hắn sợ hãi Lăng Phong lần nữa chạy trốn.
- Gϊếŧ chết bọn hắn!
Dương Chí Vĩ cùng những người khác, cũng lập tức chạy tới.
Nhìn thấy Trương Chính Trực bọn hắn đằng đằng sát khí vọt tới, Trần Tam Báo sắc mặt đại biến, nói với Lăng Phong:
- Lão đại, chúng ta chạy mau đi, là Trương Chính Trực bọn hắn!
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Trương Chính Trực, cười lạnh nói:
- Người ta tìm tới cửa còn chạy cái rắm a, ba người các ngươi đứng xa một chút, xem ta thu thập bọn họ!
Trần Tam Báo bọn hắn không nghĩ tới Lăng Phong lúc này còn muốn cậy mạnh, muốn thuyết phục, lại phát hiện Trương Chính Trực bọn hắn đã đến gần.
- Lão đại bảo trọng!
Trần Tam Báo nói với Lăng Phong một tiếng, sau đó liền dẫn Trương Long cùng Triệu Hổ quay người chạy, tìm một địa phương vắng vẻ núp, len lén quan sát tình huống bên này.
Trương Chính Trực mang người, vọt tới trước mặt Lăng Phong ba mét mới ngừng lại.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Trương Chính Trực, nhàn nhạt nói:
- Ngươi chính là Linh Vũ minh minh chủ Trương Chính Trực?
Trương Chính Trực không nghĩ tới Lăng Phong vậy mà không chạy trốn, hắn nhìn chằm chằm Lăng Phong, mở miệng nói:
- Không sai, ta chính là Trương Chính Trực, tiểu tử, nếu ngươi thức thời, tự đoạn một tay, sau đó trả lại linh thạch hôm trước ngươi cướp của Dương Chí Vĩ, về sau mỗi tháng cống cho chúng ta mười khối linh thạch, việc hôm nay ta liền bỏ qua, nếu không ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!
Lăng Phong khẽ cau mày, vẻ mặt khinh thường nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Lăng Phong, Dương Chí Vĩ không khỏi quát:
- Lão đại, đừng nói nhảm với hắn, mau đánh!
- Tốt!
Trương Chính Trực gật đầu, một cỗ hơi thở mạnh mẽ từ trong cơ thể tuôn ra, lập tức vung nắm đấm lao về phía Lăng Phong.
Lăng Phong ánh mắt ngưng tụ, không lùi mà tiến tới, đồng dạng tung ra một quyền.
Hai người nắm đấm trong nháy mắt đυ.ng vào nhau.
- Ầm!
Một tiếng.
Lăng Phong thân hình bay về phía sau, sau khi rơi xuống đất liền lùi lại hai bước.
Mà Trương Chính Trực thân thể cũng bị chấn động mạnh, lùi về phía sau một bước.
- A?
Trương Chính Trực nhìn chằm chằm Lăng Phong, cười lạnh nói:
- Chẳng trách ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy, hoá ra thực lực của ngươi đã đạt tới Luyện Khí đệ nhị trọng đỉnh phong, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!
Nói xong, một cỗ cường đại khí thế trên người Trương Chính Trực bạo phát ra.
- Luyện Khí đệ tam trọng?
Lăng Phong nhìn chằm chằm Trương Chính Trực, ánh mắt có chút ngưng trọng.
- Không tệ! Nếu tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, vậy hôm nay ta liền lấy ngươi để luyện tay một chút!
- Thật sao? Vậy thì tới đi, ta cũng rất muốn lãnh giáo một chút Luyện Khí đệ tam trọng cường giả đến cùng mạnh như thế nào?
Lăng Phong chiến ý ngập trời.
Giờ phút này, hắn phảng phất trở về Ngọc Dương thành thơi điểm còn mang theo một nhóm tiểu thí hài khắp nơi chinh chiến, cả người đều trở nên hưng phấn, giống như điên cuồng, lập tức huy quyền lại lần nữa phóng tới Trương Chính Trực.
Hắn thân cơ bắp tựa hồ đang nhúc nhích, toàn bộ cánh tay phải tựa hồ bành trướng một vòng.
- Lão đại muốn cùng Trương Chính Trực liều mạng sao?
Trương Long nhìn Lăng Phong thân ảnh, mặt mũi tràn đầy vẻ lo âu.
- Lão đại có phải uống quá nhiều rồi hay không? Cùng Trương Chính Trực liều mạng, đây không phải là lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong sao?
Triệu Hổ cũng vì Lăng Phong cảm thấy lo lắng.
Trần Tam Báo nhìn Lăng Phong, sắc mặt có chút ngưng trọng:
- Lão đại quả thực bất cẩn! Ai. . .
- Đúng vậy a!
Trương Long và Triệu Hổ cũng gật đầu.
Bọn hắn biết Luyện Khí đệ nhị trọng cùng đệ tam trọng, chênh lệch rất lớn.
Mà Trương Chính Trực cũng không phải là Luyện Khí đệ tam trọng bình thường, mà đã dừng lại ở Luyện Khí đệ tam trọng đỉnh phong dừng lại rất lâu.
Nếu không phải Trương Chính Trực cố ý áp chế tu vi, hắn đã sớm đạt tới Luyện Khí đệ tứ trọng, trở thành ngoại môn đệ tử.
Nhìn Lăng Phong còn dám hướng mình phát động công kích, Trương Chính Trực cười lạnh, trực tiếp huy quyền cùng Lăng Phong chống lại.
- Ầm!
Lần này, Lăng Phong cùng Trương Chính Trực đều đột nhiên lui lại một bước.
- Lực lượng thật mạnh!
Trương Chính Trực sắc mặt thay đổi, Lăng Phong quyền mạnh hơn trước rất nhiều, cánh tay hắn cũng run lên.
Hắn thực sự không thể tin được một cái Luyện Khí đệ nhị trọng, lực lượng sẽ cường đại đến trình độ như vậy.
- Nhận lấy cái chết!
Ngay khi Trương Chính Trực giật mình, Lăng Phong lại lao về phía hắn.
Lần này, Trương Chính Trực không dám đối mặt với công kích của Lăng Phong, đành phải né tránh.
Trương Chính Trực thân pháp nhẹ nhàng, hắn nhẹ nhõm thoát khỏi mấy lần công kích của Lăng Phong, vẻ mặt khinh miệt nói:
- Hừ, lực lượng của ngươi mặc dù cường đại, nhưng tốc độ quá chậm, tốc độ này của ngươi, đều không đυ.ng tới được một mạnh áo của ta!
- Thật sao?
Lăng Phong dừng lại, nhìn chằm chằm Trương Chính Trực.
Trương Chính Chi hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ có một thân man lực, không có di chuyển linh hoạt. Trên chiến trường sẽ làm tấm bia cho những cung thủ...
Trương Chính Trực còn chưa nói xong, liền đã nuốt trở vào.
Bởi vì lúc này Lăng Phong đã kéo ống quần đến bắp chân của hắn rồi buộc lại bằng một chút kim loại màu bạc sáng bóng.
Dưới sự chú ý của mọi người, Lăng Phong rút khối kim loại trên chân mình ra, ném xuống đất.