Chương 38 Đường về tuy xa mà gần, tuy gần mà xa
Xong trận chiến Ngọc-Huyền Đan tông may mắn không tổn hại một đệ tử nào, mọi người vui mừng mười một kim anh kỳ bị bắt, nay trở thành người thường, bọn họ chưa biết xử trí ra sao, để lại thì có ngày Thiên Ma tông điều tra ra thêm nhiều chuyện gϊếŧ đi thì tội. Hàn Tinh thấy vậy nhận lấy đem hết vào Hồng Mông Linh Châu giới an bài.
Chàng cùng hai trưởng lão và trưởng môn họp mặt, chưởng môn nói:
- Cám ơn đại trưởng lão lần này tất cả nhờ đại trưởng lão khiến cho tông môn tránh được họa diệt môn lại giải quyết êm xuôi mọi chuyện.
- Các vị khách sáo làm gì!
- Có một chuyện này ta muốn nói thật cùng các vị, trước đây vì chưa đúng lúc nên ta chưa nói thật ra. Các vị nên bình tĩnh nghe một tin xấu.
- Ta tên thật là Hàn Tinh, đến đây hỗ trợ quý tông môn là vì ước nguyện cuối cùng của đại trưởng lão Lâm Đàm chứ không phải là đại trưởng lão của các vị.
Ba vị nguyên anh giật mình lại nghe Hàn Tinh nói tiếp.
- Lúc ta đang ở Bạch Vân sơn nhằm lúc các tông môn đệ tử thí luyện. Nguyên Anh đại trưởng lão nhập vào thức hải của ta nhằm đoạt xá, hai ta chiến đấu nửa ngày cuối cùng trưởng lão thất thủ, cuối cùng trong trí nhớ của lão có một ước nguyện sau cùng nhờ ta, đó là hỗ trợ quý tông trong lúc nguy nan.
Nghe vậy ba người đều suy nghĩ đắn đo trong lòng, đại khái nghĩ tươngg đối giống nhau.
- Không ngờ đại trưỡng lão đã chết, lỗi này không phải Hàn Tinh cố tình mà hắn gặp tình thế bắt buộc, không toàn lực ra phản công cũng không xong, nhưng không biết tại sao hắn còn trẻ lại thắng nguyên anh đại trưởng lão. Nếu thế hắn tu vi phải cao hơn lợi hại đại trưởng lão mới phải, cao thủ lợi hại như thế nên làm bạn chứ không làm kẻ thù. Hắn mấy ngày nay lại hết lòng hỗ trợ bản tông nên chúng ta không thể trở mặt được. Vả lại tình thế tông môn đang vào lúc dầu sôi lửa bỏng yếu thế vô cùng nên thử mời hắn ở lại tông môn là tốt nhất.
Mấy hôm nữa ta sẽ dời khỏi nơi đây, ta khuyên các ngươi phải đẩy mạnh chương trình tu luyện sao biến lên cường mạnh, đại trưởng lão mất đi, tông môn chúng ta có một lỗ hổng rất lớn, chỗ hổng này cần được trám lại bằng vào nỗ lực của các vị.
- Không biết Hàn đạo hữu có thể ở lại trong tông chúng ta một thời gian.
- Không được ta có công chuyện phải đi, sau này có dịp ta sẽ trở lại thăm các vị. Chuyến đi này ta cũng không biết bao lâu.
- Ta ý kiến này, chưởng môn hiện nay tu vi cao nhất trong bản tông, ngài nên từ chức chưởng môn để làm đại trưởng lão, còn công việc chưởng một là dành cho một trong hai vị trưởng lão đảm nhiệm hai là chọn một nhân tài trong số Kim Đan kỳ.
- Chuyện như vậy ta cũng chỉ đành vậy.
Hàn Tinh đem Càn Khôn đỉnh, Liệt Hỏa kiếm cùng một số công pháp, sách luyện đan, sách thảo dược, hỗn độn quyết, mấy trăm viên hỗn độn lôi châu, của Lâm Đàm ra nói.
- Những bảo vật của Lâm đại trưởng lão để lại ta cũng không cần dùng, các ngươi nhận hết lại sau này trao cho người bản môn cần dùng.
Hàn Tinh nói xong về động phủ ngồi suy nghĩ sự việc đã qua, khi sực tỉnh thì trời đã tối, chàng dùng thần thức quan sát hai vị trưởng lão và trưởng môn đã về động phủ tu luyện. Chàng ra ngoài động hưởng luồng khí than tân, việc ở đây đã đến lúc viên mãn, chàng cầm Thanh Vân Tiêu lên tấu trước biểu hiện tâm tình nhớ nhà của mình, bằng những bản tiêu cũ đã học được chàng thổi đi thổi lại mấy lần, khi thổì xong thấy cũng đã nửa đêm. Sáng sớm tinh sương thức giấc chàng cảm thấy mây đen kéo về trong chốc thiên uy áp xuống chàng ngạc nhiên:
- Úy có người đón Thiên kiếp. Chẳng lẽ có đệ tử đột phá Nguyên Anh kỳ?
Hàn Tinh đem thần thức ra xem thì thấy một Kim Đan kỳ quen thuộc đang ngồi ngoài sân trống sau khu ngoại môn đệ tử chính là kim đan hậu kỳ Lương Trác chuyên phụ trách các ngoại môn đệ tử. Thấy hắn vẫn tự tin bình tĩnh chàng thấy Lương Trác thanh niên này làm việc có quy củ, đáng thưởng thức, hôm nay có dịp xem hắn biểu hiện thế nào. Nghĩ lại lần trước mình đứng cách xa nơi Thiên kiếp hai dặm cũng bị Thiên Lôi chiếư cố. Lần này để bảo đảm chàng đứng các xa nơi sân mười dặm. Vừa rời tới nơi tránh như dự định Thiên Lôi đã đánh xuống hai đạo một đạo đánh vào Lương Trác, còn một đạo lại không ngờ đánh vào Hàn Tinh.
- Chuyện gì đây! Hàn Tinh buồn bực.
Thấy một đạo Thiên lôi đánh về phía mình chàng nghi ngờ vội bố trí Băng thuẫn chung quanh người, Lôi điện bị băng thuẫn ngăn chận chỉ lọt vào đánh trên người chàng một chút bị chàng lập tức hấp thụ sau đó những lôi điện đang bị ngăn chận tại băng thuẫn chàng cũng đem hấp thụ hết, ba đạo lần lượt đánh cứ như thế chàng hấp thụ sạch sẽ ba đạo thiên lôi.
Buổi trưa, buổi chiều mỗi lần lại một đệ tử Kim Đan khác đột phá thành công, lần này Hàn Tinh cũng đón Thiên Lôi đầy đủ. Trong ba ngày tất cả có sáu Kim Đan đệ tử đột phá thành công Hàn Tinh đón tất cả mười tám đạo Thiên Lôi. Cuối cùng không còn ai đột phá nữa chàng đến hỏi quyết định của Tiêu Khắc thì hắn quyết định cùng về Phàm giới một chuyến.
- Vậy ngươi muốn từ giả ai trước khi đi thì làm đi, chúng ta ngày mai khởi hành.
- Được để ta chuẩn bị.
Hàn Tinh báo cho chưởng môn hôm hay chàng sẽ rồi tông môn đem theo Tiêu Khắc. Mấy hôm nay Kim Đan đệ tử liên tục đột phá thành Nguyên Anh kỳ khiến chưởng môn và hai trưởng lão vui mừng khôn xiết, như đang mùa hạn gặp mưa.
- Chúc mừng chưởng môn tông môn lại có thêm nhân tài có thể gánh lấy trách nhiệm quan trọng.
- À! có chuyện này nghi ngờ ta muốn hỏi Hàn trưởng lão.
- Chuyện gì vậy!
- Đêm hôm chúng ta chia tay phải chăng mấy bản tiêu là kiệt tác của Hàn trưởng lão.
- Đúng vậy, trong lúc ta tâm sự tràn đầy ta đem ra gửi vào tiếng tiêu, không biết có gì ảnh hưởng các vị tu luyện không.
- Thì ra chúng ta đoán không sai. Chúng ta nghĩ tiếng tiêu đã tác dụng làm cho chúng ta bỗng nhiên có thêm sáu vị Nguyên Anh.
- Đúng không? Điều này sao có thể. Hàn Tinh giả vờ kinh ngạc.
- Chúng ta đã quyết định, dù Hàn trưởng lão ở đây hay không vẫn đem chức vụ Trưởng lão cho Hàn đệ. Hàn đệ chớ có từ chối.
- Thôi vậy đệ đành phải nhận lấy.
- Lần này đi chưa biết khi nào gặp lại. Tiểu đệ cáo từ, các vị ở lại thận trọng.
Hàn Tinh về động phủ, vào Hồng Mông Linh Châu nói báo cho Dì Hoa và các thiếu niên mình bắt đầu theo đường về Phàm nhân giới. Bỗng trong thức hải chàng nghe tiếng lão Hồng:
- „ Trước khi thiếu chủ khởi hành lão nô muốn báo một chút việc.“
- „Được ta dến ngay.“
- Dì Hoa cháu có chút chuyện, chút nữa mình tiếp tục.
Trong thức hải nhìn thấy đôi mắt Thánh Thai làm chàng giật mình, hai tia mắt lúc này so với trước sáng không biết hơn bao nhiêu lần, nếu đem ra ngoài nhìn sợ rằng có thể nhìn xa mấy chục dặm. Hôm trước mình nhìn vào đôi mắt của tên Kim Đan kia, mọi bí mật của hắn bị ta nhìn thấu, có lẻ là thần thông của đôi mắt Thánh Thai này, bây giờ quang lực lại tăng lên không biết bao nhiêu lần không biết còn thần thông gì khác không.
- Thiếu gia, vừa rồi lão nô vừa nghe thiếu chủ muốn về Phàm gian giới.
- Đúng vậy, ta cũng đã biết đường đi nước bước.
- Như vậy hơi lâu, theo ta biết cựu chủ nhân trước kia cũng hay đi du lịch xuyên qua các giới, trong đó cũng có Phàm nhân giới nên đã mở thông đạo đến đó không biết trải qua đại biến cố có còn dùng được hay không.
- Thật à, thông đạo đến Phàm nhân giới? Thật tốt quá. Vậy có thông đạo đến Tu chân giới không.
- Ta nghĩ cũng có nhưng có thể không phải ở Đông-Duyến châu mà ở châu khác.
- Vậy ngươi chỉ dẫn ta đi xem tình trạng thế nào?
- Vậy chúng ta đi trong chốc lát.
Lão Hồng dẩn đến một khe núi đi một lúc Hàn Tinh thấy mấy chục cái cổng, trước mỗi cái đều có bảng tên danh giới.
- Thiếu chủ xem bảng này!
Hàn Tinh đến xem thì thấy trên bảng đề ba chữ „Phàm nhân giới“. Chàng lại tìm một lúc thì thấy bảng „Tu chân giới“ nhưng không đề cụ thể đến châu nào.
- Thông đạo như thế nào sử dụng? Có gì nguy hiểm không?
- Cứ đi qua cửa tự nhiên có thông đạo dẫn đến nơi đó. Với tu vi hiện nay của thiếu gia thì không có gì nguy hiểm.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Hàn Tinh đến Dì Hoa nói:
- Chúng ta sẽ về Phàm giới sớm hơn dự định, khi đến nơi cháu cũng không biết địa điểm nào lúc đó phải nhờ đến Dì Hoa. Không biết Dì Hoa kiến thức địa lý ở trình độ nào? Có biết ngoại ngữ nào tại phàn giới không?
- Địa lý, ngoại ngữ. Địa lý ta biết đại khái, còn ngoại ngữ thì không.
- Dì thử hỏi bọn thiếu niên xem ai biết rành hai thứ này lúc cần cháu có việc nhờ. Thôi cháu chuẩn bị một lúc là chúng ta có thể bắt đầu.
Hàn Tinh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới triệu tập Hỏa Vũ. Trong vòng nửa tiếng đã thấy nó bay đến chào:
- Chủ nhân mạnh khoẻ.
- Rất tốt, chúng ta chuẩn bị đi Phàm giới, bây giờ ta đưa ngươi vào Hồng Mông Linh Châu giới chúng ta xuất hành.
Hỏa Vũ vẫn ở ngũ giai yêu cầm không khá hơn trước bao nhiêu. Nó cũng nhàn hạ vì Hỏa Mỹ nhân lúc này đang đóng cửa tu luyện, nó đi chơi trong nhữnh khu rừng gần đó chờ chủ nhân triệu tập.
- Vâng!
Hỏa Vũ biến nhỏ lại, chàng đưa nó vào Hồng Mông Linh Châu giới rồi dặn:
Trong Hồng Mông Linh Châu có một số chim hiếm nhất là năm con ngũ sắc tần dược điểu ngươi chiếu cố bảo vệ chúng một ít. Những loài còn ít phải để chúng sinh sản không được gϊếŧ bừa bãi khiến chúng bị diệt chủng.
- Vâng chủ nhân.
Chàng lại ra tìm Tiêu Khắc đem vào Hồng Mông Linh Châu giới, giới thiệu với Dì Hoa rồi chàng một mình đi vào thông đạo Phàm nhân giới.
Vừa qua cánh cổng màu lục chàng thấy trước mắt một con đường hầm chung quanh bao phủ sương mù, khí hậu mát mẻ, chàng thong thả bước tới khoảng một dặm thì sương mù dầy đặc hơn lại thấy phía trước sương mù không ngừng xoay tròn theo hình xoắn ốc thân thể chàng tự nhiên bị lôi kéo về hướng đó, chàng cũng không chống cự tiếp tục đi tới, khi tới chỗ xoắy chàng không thấy gì ngoài màu trắng sưong mù, bỗng nhiên chàng thấy chân bước bỗng chưa kịp nhìn xuống chân có đất hay không thì đã đứng trên mặt đất rồi, chàng nhìn chung quanh thì thấy mình đứng dưới một thân cây cổ thụ sương mù chung quanh không khí ấm áp, độ ẩm khá cao. Chàng dùng thần thức dò xét qua thì thấy mình đang ở trong một khu rừng lớn, nhiều khu đang mưa. Dò xét xa hơn chàng thấy một nơi có dựng một cái bảng vội vận khí tạo nên một l*иg khí vô hình chung quanh người che mưa rồi bay lên trên tầng cây rừng hướng cái bảng bay tới. Tới nơi xem thì thấy trên bảng viết chữ „Floresta Amazônica„.
Minh xem chữ không biết đây là đâu nên vào Hồng Mông Linh Châu giới đem Lê Tuân (Bắt đầu sang Phàm nhân giới, từ lúc này lại dùng tên cũ) ra đây bàn hỏi.
- Ê Tuân! Mày có biết đây là đâu không, xem bảng đi, tao xem chẳng hiểu gì.
- Flotesta Amazônica. Amazone. Ta nghe quen lắm, dường như là một khu rừng ở Nam Mỹ thì phải.
- Vậy mày không chắc lắm vậy chúng ta vào bàn luận với bọn kia xem có ai biết không.
Nói xong hai người vào trong Hồng Mông Linh Châu giới nói tên địa điểm khu rừng này thì quả nhiên nhiều biết nói:
- Floresta Amazônica là một khu rừng ẩm ướt mưa nhiều ở lưu vực Amazon của Nam Mỹ. Khu vực này có diện tích 7 triệu km², trong đó rừng mưa chiếm 5,5 triệu km². Khu vực này nằm trong lãnh thổ của 9 quốc gia: chủ yếu là Brasil (với 60% rừng mưa), Peru (13%), và phần còn lại thuộc Colombia, Venezuela, Ecuador, Bolivia, Guyana, Surinam cùng Guyana thuộc Pháp. Rừng mưa Amazon bao gồm một dải rừng mưa nhiệt đới lớn nhất và phong phú nhất về loài trên thế giới.
- Rừng mưa Amazon là một khu bảo tồn thiên nhiên trên thế giới. Đó là khu dự trữ sinh quyển cho loài người. Chính vì vậy sự bảo tồn các loài động vật quý hiếm và các loại tài nguyên, nhất là nguồn tài nguyên sinh vật tại khu vực này nhằm bảo vệ sự tồn tại và phát triển của thế giới loài người.
Minh thầm nhủ:
- „Thì ra thế! Chẳng trách nào vị đó chọn nơi đây làm cửa thông đạo“
Có thiếu nữ còn vẽ sơ qua một bản đồ đơn giản có cả biển Atlantic qua Phi châu, rồi sang hòn đả Ấn độ đến Thái Lan về Việt Nam. Xem xong Minh cả mừng nói nếu như vậy ta có thể nhanh chóng kiếm được hướng đi. Minh nhìn cô này chừng mười tám thấy cô ta có kiến thức rộng thì hỏi:
- Ngươi tên gì? Môn địa lý của ngươi khá lắm.
- Dạ ...
Minh thấy cô ta ngập ngừng liền cười nói:
- Ở đây chỉ có chúng ta ngươi gọi ta là anh Minh xưng em được rồi, không cần ngại. Hay ngươi muốn làm tỷ tỷ thì gọi thẳng tên ta xưng chị cũng được. Môn địa lý ta còn kém ngươi xa, coi chừng mai kia ta bái ngươi làm thầy không chừng.
Thiếu nữ đỏ mặt nhi nhí đáp:
- Dạ em tên Bùi Như Xuân.
- Cám ơn em Xuân.
Như Xuân tuy mặt không sắc xảo nhưng có duyên lại có thân hình nóng bỏng, cân đối đến nỗi không kiếm ra chỗ nào dư thừa hay thiếu thốn, nàng lại chăm chỉ tập luyện võ, sau khi ở trong Hồng Mông Linh Châu giới lại cố gắng tu luyện công pháp tiến bộ không ít, sức hấp dẫn nhờ đó càng tăng lên, nàng cao một mét sáu mươi lăm, các vòng đều đạt tiêu chuẩn thi hoa hậu.
Ta đã biết vị trí của chúng ta, ta ra định hướng rồi xuất phát, các ngươi tạm chờ ở đây đi.
Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới đem Hỏa Vũ ra nói cho nó đi dò đường theo hướng đông mà kiếm. Trong chốc lất nó bay về, Minh lên lưng Hỏa Điêu cưỡi. Đây là lần đầu tiên chàng cưỡi chim bay lên cao thấy ngồi trên lưng rất vững vàng, thấy hai cánh Hỏa Vũ giang rộng ra đến hai chục mét trong chốc lát vượt lên trên cao, nhìn xuống chỉ thấy một chút màu xanh đậm bị mưa phùn bao phủ một màn lờ mờ như mây như sương, Hỏa Vũ bay lên trên thật cao trên các tầng mây bắt đầu tăng tốc, Minh thấy ở trên cao mát mẻ và chỉ nghe bên tai gió thổi vùn vụt. Hỏa lần đầu được chủ nhân dùng để cưỡi hứng thú vui mừng hót lên một tiếng vang trời. Chàng cũng phấn kích hú lên một tiếng dài, thoải mái bỏ hết lo lắng xuống, chỉ thấy sau đó tinh thần phấn chấn.
Bay một lúc lâu bỗng thấy Hỏa Vũ giảm tốc độ hạ thấp xuống Minh đem thần thức xem xét phía dưới thì thấy một bãi biển tuyệt đẹp, bãi biển lúc này đầy người, trai gái mặc quần áo tắm hở hang khoe thân thể làm cho Minh thấy lạ nên nghĩ:
- „Chỗ này đi chơi được đây, ta cũng nên dừng chân nơi đây cho mọi người ra đây nghỉ ngơì vui chơi một ngay rồi tiếp tục hành trình.“
Minh vỗ vào vai Hỏa Vũ, nó liền biết ý bay chậm hơn nữa Minh mới dặn:
- Chút nữa khi ta xuống đó ngươi biến nhỏ lại rồi đi chơi, đừng để người ta chú ý. Khi nào cần ta gọi ngươi lại.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123