Chương 3: Đột Nhập Bảo Khố

Màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống, lúc này đã là giữa khuya, chính là thời cơ thích hợp để đột nhập vào trong Dương gia, Vũ Thuần Tử đem thân thể ẩn nấp bên trong cánh rừng, chỉ cách Dương gia hai mươi mét, đem toàn bộ khí tức thu liễm, tránh cho cao thủ bên trong phát hiện lạ thường. Đây cũng là do lão ba hắn chỉ dạy những điều cần thiết, những cái nào nên nói cũng đã nói rõ, cho nên Vũ Thuần Tử lúc nào cũng phải bảo trì bình tĩnh, cho dù gặp phải chuyện gì trước mặt.

Trước cổng Dương gia, có tất cả năm tên thủ hộ, bốn tên Nhập Đạo trung cảnh cùng một tên Thông Linh cảnh sơ cấp, nhìn sơ qua cũng không có gì đặc biệt, chỉ vẻn vẹn vài tu sĩ nhỏ, đương nhiên sẽ không làm khó được hắn, quan trọng nhất vẫn là đám cao thủ bên trong Dương gia. Nếu đánh gục bọn họ mạnh mẽ tiến vào, tất sẽ chọc phải tổ ong vò vẽ, Dương gia tùy tiện phái một tên Linh Tuyền cảnh cũng khiến Vũ Thuần Tử khổ sở.

Hắn từ trong người lấy ra một tấm bảng đồ do phụ thân đưa lúc trước, bên trên có vẽ từng đường chi tiết, rõ ràng chính là sơ đồ tiểu viện của Dương gia, giống như một mô hình thu nhỏ, toàn bộ phòng ốc đều nằm hết thảy bên trong, kể cả bảo khố nằm ở đâu cũng được đánh dấu rõ ràng.

Không thể không nói, cái phụ thân này cũng thật tà dị, Dương gia lớn như vậy, vẫn có thể hiểu rõ mọi ngóc ngách. Thật khó có thể nghĩ phụ thân làm sao biết được, chẳng lẽ hắn thường xuyên ăn nằm với tiểu thϊếp của gia chủ Dương gia?

Mặc kệ vì cái gì, hiện tại phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của phụ thân giao cho, nếu không, sẽ không mang theo hắn trở về gia tộc.

Sau khi xác định phương hướng bảo khố, vị trí chính xác nằm sâu dưới đại điện Dương gia, hắn liền đem toàn bộ hình ảnh lưu trữ trong đầu. Sau đó móc ra một tấm Vân Trung Bùa, ngay lập tức đem nó bóp nát.

Vân Trung Bùa bị chấn vỡ, từng màu quang mang xanh trắng khí tức xuất hiện, đem toàn bộ thân thể Vũ Thuần Tử bao bọc lại, một mực tiến về phương hướng bảo khố lướt đi.

Rất nhanh, thân hình Vũ Thuần Tử chỉ còn lại tàn ảnh, tốc độ cực kỳ khủng kiếp, vẻn vẹn trong vòng vài giây, Vũ Thuần Tử đã xông vào sâu bên trong Dương gia, thời gian Vân Trung Bùa hoạt động chỉ có hai phút, nếu trong vòng hai phút không vào được bên trong bảo khố, e là khó có thể tiến vào lần hai, cho nên hắn phải nắm chặt cơ hội này.

Lúc này các cao thủ ở trong Dương gia mới kịp phản ứng, tất cả nhao nhao kêu gào.

"Có thích khách! Có thích khách!"

"Có người đột nhập vào Dương gia, mau chóng phong bế phạm vi."

"Bảo vệ bảo khố!"

Dương gia bắt đầu rối loạn thành một đoàn, từng tốp người nhanh chóng chia ra khắp phương hướng, chặt chẽ phong bế toàn bộ lối thoát.



Vũ Thuần Tử lúc này cũng an toàn tiến vào bên trong bảo khố, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiến vào, bởi vì hắn chỉ ở bên ngoài, cánh cửa bảo khố được gia cố bằng vật liệu cực kỳ cứng rắn, muốn dùng lực thân thể phá vỡ nó, đó là chuyện viễn vông.

Quan sát cánh cửa một lúc, bên ngoài bắt đầu vang lên từng hồi tiếng bước chân, Vũ Thuần Tử trong lòng hơi giật mình, vội vàng chỉnh đốn tâm lý, nhanh chóng nghĩ biện pháp tiến vào. Thời gian Vân Trung Bùa chỉ còn lại ba mươi giây, phải nhanh chóng phá vỡ cánh cửa mới tính tiếp được.

"Phải rồi!"

Vũ Thuần Tử đột nhiên nhớ tới, bên trong nhẫn trữ vật, mẫu thân có cho hắn hai lọ thuốc gọi là Nhuyễn Cốt Tán, khi đó hắn thắc mắc mang theo cái này dùng để làm gì, hiện tại nếu dùng Nhuyễn Cốt Tán nhỏ lên tấm cửa này, không biết có hay không sẽ hòa tan đi một phần chất liệu?

Nhuyễn Cốt Tán chính là dung dịch tam phẩm, bên trong có chứa bảy phần độc dược, ba phần còn lại là linh dược, tùy tiện một giọt rơi trúng cũng đủ gây thoái hóa một mảng thịt lớn, ăn đến tận xương tủy. Cho nên dung dịch này dường như thuộc về loại cấm lưu hành. Nhưng cũng không hẳn vậy, đại đa số con em lớn trong gia tộc tông môn, vẫn có Nhuyễn Cốt Tán bên mình, phòng ngừa lúc cần thiết.

Chỉ là, Nhuyễn Cốt Tán có tác dụng với cánh cửa trước mặt hay không? Vũ Thuần Tử có chút do dự, mặc kệ thế nào, cũng phải thử một phen, nếu không được lại rời đi Dương gia, về sau tìm cơ hội thích hợp sẽ tiếp tục đột nhập.

Hắn nhanh chóng đem Nhuyễn Cốt Tán lấy ra, mở nắp chai đem nó nhỏ lên cánh cửa, một giọt chất lỏng trong suốt chảy ra, giọt chất lỏng sau khi bám vào vách cửa, vẫn yên nguyên dính trên mặt vách, không hề thấy chút động tĩnh nào. Vũ Thuần Tử thấy vậy trên mặt không khỏi có chút thất vọng, dường như muốn xoay người rời đi.

Bỗng chốc, bên trên cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng "xì xèo", bắt đầu xuất hiện từng đợt khói, bên trên vách cửa lộ ra dấu vết ăn mòn, Vũ Thuần Tử lúc này tràn ngập kinh hỉ, không ngờ nó lại có tác dụng.

Hắn không dám chậm trễ một chút nào, vận dụng lực toàn thân đánh ra một quyền cự kình, nhắm thẳng vào nơi Nhuyễn Cốt Tán ăn mòn.

"Phong Bạo Quyền!"

"Bành!!!"

Vũ Thuần Tử hét lớn một tiếng, quyền pháp đánh thẳng vào trung tâm cánh cửa, cánh cửa ầm ầm rung động, sau đó mạnh mẽ thủng một lỗ, vừa đủ Vũ Thuần Tử chui lọt vào.

Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, lúc này hắn cũng đã thành công chui vào bên trong.