"Tiểu Thuần Tử, hãy nhớ rằng cuộc đời này vì sinh tồn mà sống, đừng bỏ cuộc trước một cơ hội nào, hãy nắm bắt lấy nó, thành công sẽ đạt được"
Một thiếu niên tầm chín, mười tuổi, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tròn vo long lanh, ánh mắt tràn đầy ngây thơ thuần khiết, ngẩng đầu nhìn người trung niên trước mặt, chăm chú dõi theo lời nói của hắn. Bên trong không dấu được một tia hâm mộ, gật gật đầu đáp.
"Phụ thân, ta đã biết!"
Người trung niên lộ ra khuôn mặt hiền hòa từ ái, đôi mắt híp lại mỉm cười, hiện lên một tia tán thưởng, hắn lấy tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên.
"Phàm là đại sự trong thiên hạ, cũng phải có mưu có kế, sức mạnh cũng sẽ làm lu mờ đi trí óc. Hãy học cách khôn ngoan, để người người ngưỡng mộ."
Trung niên ưỡn ngực nói, thân hình đứng trước ánh trăng, che lấp một phần ánh sáng, xung quanh hiện ra một tia mờ ảo, làm cho người ta cảm giác cao thâm mạt trắc, lại nói.
"Tiểu Thuần Tử, chuyện gì muốn làm, trước tiên hãy để cái bụng đói một trận no nê, chỉ có làm mới có ăn, nhân sinh con người vốn là tuần hoàn như vậy!"
Tiểu Thuần Tử không ngừng chăm chú con mắt, đôi tai vểnh lên tiếp tục lắng nghe giảng dạy.
Trung niên lại nói.
"Cách đó không xa, thành An Trị, Dương gia bên trong có của cải không ít, chuyến đi này lại lần nữa thiệt thòi ngươi rồi."
Tiểu Thuần Tử nghe đến, nét mặt đột nhiên cứng đờ, sự hâm mộ rốt cuộc cũng tan thành mây khói, trong lòng không khỏi mắng thầm.
"Khỉ thật, lão cha ta lại muốn hố ta."
"Nhân sinh cũng cần phải có khảo nghiệm, phụ thân ta chỉ muốn ngươi học cách để sinh tồn thôi, đến Dương gia chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, yên tâm bên trong Dương gia, cao thủ không có bao nhiêu."
Trung niên này tên là Vũ Thái Lãng, hắn dường như không để ý đến cảm giác của Vũ Thuần Tử, chỉ nghe hắn tiếp tục giảng đạo.
"Rốt cuộc là bao nhiêu?"
Tiểu Thuần Tử, Vũ Thuần Tử, nghi ngờ hỏi lại.
"Cũng không nhiều, sương sương năm vị Phá Đan Cảnh, năm mươi vị Xuất Khiếu, hơn một trăm vị Linh Tuyền, còn Thông Linh cảnh cũng chỉ là tiểu lâu la!"
Vũ Thái Lãng nhẹ nhàng từ tốn nói, dường như nói ra một kiện sự tình đơn giản.
Nghe đến đây, Vũ Thuần Tử khóe mắt co giật vài cái, trong lòng đánh cái lạnh run. Đây rõ ràng là đem tiểu thí hài như hắn ném vào đầm rồng hang cọp nha!
Vũ Thuần Tử nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Vũ Thái Lãng có chút sợ hãi, hai chân không tự chủ được lui vài bước.
Có phụ thân nào đem con mình ném vào nơi hung hiểm như vậy không? Còn chưa nói tới, hắn chỉ mới chín tuổi!
Người nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mà… Thật sự đúng là đi ngược câu văn.
Cho dù hắn thiên tài cũng không thể nhanh như vậy siêu việt Phá Đan cảnh, về phần cướp đồ gia tộc của người ta, thì có thêm mười cái mạng cũng không đủ ném.
"Phụ… Phụ thân, hay là thôi đi."
Vũ Thuần Tử cất giọng nói.
"Ài! Nhớ năm xưa…"
Vũ Thái Lãng nhìn con mình thật lâu, đột nhiên thở dài chuẩn bị gợi lại chuyện xưa.
"Khụ khụ, ta nghĩ lại, phụ thân giao cho ta nhiệm vụ gì?"
Thấy biểu tình của phụ thân, Vũ Thuần Tử có chút không chịu nổi, mỗi lần hắn định từ chối, lại phải nghe Vũ Thái Lãng kể chuyện xưa, tuy là chuyện xưa, nhưng kể một hồi hết ba ngày ba đêm vẫn chưa kể xong, dù là đi ăn, đi tắm, ngay cả đi tiểu tiện cũng nghe được, thật sự là phiền phức.
Nếu lần nào cũng như vậy, hắn sẽ trở nên điên mất.
"Nhiệm vụ đơn giản thôi, đột nhập vào bảo khố lấy năm đồng tiền, không hơn cũng không thiếu!"
Nghe Vũ Thuần Tử chịu thỏa hiệp, sắc mặt hắn cũng hòa hoãn lên nhiều, liền nở nụ cười hòa ái nói.
Ánh mắt Vũ Thuần Tử có chút dại ra, cực khổ đột nhập bảo khố, cũng chỉ lấy đúng 5 đồng đem về, hắn tò mò hỏi.
"Phụ thân, sao không đi xin cho nhanh? Làm gì phải tốn công tốn sức chui vào Dương gia, chỉ lấy năm đồng tiền? Ít ra cũng phải lấy cái gì đó có giá trị nha."
"Ngươi còn nhỏ thì biết cái gì? Chúng ta tuy nghèo nhưng cũng không muốn mất mặt đi xin tiền người khác, chí ít cũng phải lưu trữ thể diện, hiểu không? Chúng ta làm việc tuy cướp bóc, nhưng cướp đúng nhà giàu, đây là đức hạnh của nghề nghiệp, nghề nghiệp lúc nào cũng cần tôn quý. Về phần đồ có giá trị, so với cái bụng đói, cái nào giá trị hơn?"
Vũ Thái Lãng trách móc nói, thao thao bất tuyệt nâng lên giá trị của cướp bóc, dường như cướp bóc là một kiện sự tình vĩ đại.
"Vậy phải lấy nhiều hơn đủ chúng ta ăn vài năm chứ nhỉ?"
Vũ Thái Lãng khó hiểu hỏi.
"Chúng ta lấy ít, họ mới nể, không thèm chấp nhặt ba đồng lẻ, lấy nhiều họ sẽ ghim chúng ta lên đầu trang, như vậy rất phiền phức. Vả lại, ta cũng muốn khảo nghiệm ngươi can đảm."
Nhìn phụ thân khua môi múa mép, bắt đầu giở thói vô sỉ, Vũ Thuần Tử trực tiếp từ chối nghe hiểu.
"Hiểu rồi thì bắt đầu đi."
"Phụ thân… Nhưng ta cảnh giới chỉ nằm ở trung cấp Thông Linh cảnh, làm sao đột nhập? Sợ là chưa bước chân vô cổng đã bị người đập bẹp dí."
Vũ Thuần Tử bất lực nói.
"Yên tâm, có phụ thân đứng sau lưng bảo hộ ngươi."
Vũ Thái Lãng vỗ ngực tràn đầy tự tin, lúc này Vũ Thuần Tử mới an tâm một ít.
Đại Lục Nam Nguyệt, sinh trưởng đến nay đã năm trăm triệu năm, năm trăm triệu năm về trước, Nam Nguyệt còn tương đối hoang vu, linh khí cơ hồ trống rỗng, trên toàn phiến địa chỉ là một quả banh trơn nhẵn.
Kể từ khi một viên thiên thạch lạ lẫm rơi xuống, đã làm thay đổi cục diện hiện tại, toàn bộ Nam Nguyệt bắt đầu sinh sôi, từng mảng thực vật đua nhau phát triển, tiếp đó nhiều loại động vật yêu thú cũng theo đà hình thành, trong đó có cả nhân loại.
Mười triệu năm về sau, tất cả chủng loại bắt đầu tìm hiểu và thấu triệt thiên địa linh khí cùng thiên đạo, tự lực đem chính mình trở nên cường đại, tìm kiếm cơ duyên bất tử bất diệt, tạo ra quy luật mạnh được yếu thua, dần dần dựng dục ra cảnh giới, đem nó sắp xếp theo cấp bậc phân chia.