- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hồng Lục
- Chương 4: Không có mắt nhìn
Hồng Lục
Chương 4: Không có mắt nhìn
Thời gian cũng không bởi vì Hách Thúy Thúy xoắn xuýt mà trôi qua chậm hơn, ngày họp lớp cuối cùng cũng tới.
Tốt nghiệp hai năm, mọi người rõ ràng đều là mỗi người một phương, nhưng hôm nay người đến khá là đông đủ. Khương Vân khà khà khen ngợi, “Đúng là danh tiếng của Nhan Dịch Ngữ tốt. Rõ ràng năm hai đã chuyển chuyên ngành, mà sức triệu hồi vẫn mạnh như vậy.”
Đúng, Nhan Dịch Ngữ thực ra chỉ học cùng bọn họ một năm, sang năm hai thì chuyển sang khoa tài chính.
Hách Thúy Thúy và Khương Vân là đôi chị em tình thâm học nát, điểm thi đại học gần sát điểm sàn (Hách Thúy Thúy theo hộ khẩu của ông nội, ban đầu tính là dân tộc thiểu số, có điểm cộng). Cũng may nhờ Khương Vân có ông cậu dạy trong trường, sớm đã đi chào hỏi tạo quan hệ, cho rằng hai cô sẽ không thể thuận lợi thi đỗ, chỉ là sẽ bị xếp vào chuyên ngành ít bị để ý nhất – Lịch sử học.
Mà do mọi người đều biết nguyên nhân, tự nguyện lựa chọn chuyên ngành này không có mấy ai, đại đa số đều là bị xếp tới, Vì lẽ đó mà thái độ của phần lớn người là ăn no chờ chết, chờ tốt nghiệp là sẽ đổi nghề, như Khương Vân.Cũng có số ít người là thực sự thích nghiên cứu lịch sử, như Trương Dụ. Mà lại có trường hợp đặc biệt như, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, không chỉ muốn học môn học chuyên ngành, mà còn muốn học môn của chuyên ngành khác, chuẩn bị năm hai chuyển chuyên ngành – Nhan Dịch Ngữ. Điểm thi đại học của Nhan Dịch Ngữ không thấp, nhưng tiếc là không đủ điểm khoa tài chính như nguyện vọng – chính là cái khoa mà Hách Đồng Quang đang theo học đó.
Hơn nữa Khoa tài chính là khoa át chủ bài của trường, không nhất định sẽ cho một sinh viên chuyển ngành theo học.
Lúc đó tất cả mọi người đều không coi trọng, cảm thấy Nhan Dịch Ngữ không thể thành công. Năm thứ hai, đã bị vả mặt ác liệt. Mặc dù Hách Thúy Thúy cảm thấy khó chịu vì nghi ngờ cậu ta với Hách Đồng Quang đang yêu nhau, nhưng trong lòng cô thực sự rất khâm phục cậu ta (Mới không thừa nhận trước mặt Hách Đồng Quang đâu!)
Không căng thẳng như Hách Thúy Thúy, Khương Vân rất là thoải mái, “Tớ thấy cậu không cần phải căng thẳng như vậy, cậu không biết chứ Nhan Dịch Ngữ danh tiếng không tốt như vậy đâu. Những người đàn ông kia ngoài mặt gọi cậu ta là nữ thần, cậu biết sau lưng họ nói cậu ta thế nào không?”
Hách Đồng Quang đỗ xe còn chưa lên, Hách Thúy Thúy liên tục nhìn chằm chằm ra cửa, đột nhiên nghe Khương Vân nói không kịp phản ứng, “Nói thế nào?”
Khương Vân tỏ vẻ thần bí, lấm lét nhìn trái nhìn phải rồi đáp: “Nghe nói Nhan Dịch Ngữ có người bao nuôi…”
Phản ứng đầu tiên của Hách Thúy Thúy chính là nói bậy, “Cái này không có căn cứ, không được nói liều.”
Khương Vân nhún vai, “Tớ nghe vợ Lý Thiên Cần nói, cậu ta là nghe Lý Thiên Cần nói chuyện cùng mấy người bạn lúc chơi game. Nghe nói năm đó suất xuất ngoại của cậu ta là do kim chủ làm cho.”
Hách Thúy Thúy đang muốn giải thích, suất xuất ngoại kia xét duyệt là do Hách Đồng Quang giúp đỡ làm hồ sơ xin, Nhan Dịch Ngữ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu…
Sau đó, liền nhìn thấy một đôi tiên đồng ngọc nữ từ cửa lớn tiến vào.
Trong phòng lập tức sôi động hẳn lên. Địa vị nữ thần của Nhan Dịch Ngữ hiển nhiên là vững chắc, Hách Đồng Quang cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, hai người cùng nhau xuất hiện, nhất thời hiệu quả đẩy lên vô cùng. Mọi người như ong vây quanh.
Khương Vân nhìn biểu cảm của Hách Thúy Thúy trước, Hách Thúy Thúy quệt miệng, “Xứng không? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
Năm đó cô với Trương Dụ nói chuyện yêu đương thuần khiết, lúc đi bộ trong trường, không chỉ một lần nhìn thấy Hách Đồng Quang và Nhan Dịch Ngữ trên con đường tình nhân.
Cuối con đường tình nhân có một cái đình nghỉ mát, bên đường leo đầy cây hoa, xuân tới trăm hoa đua nở, đông về tuyết phủ trắng mai, là một nơi chụp ảnh trang nhã, đôi tình nhân hẹn hò đều đến đây. Lại bởi vì toàn cặp đôi đến đây, cho nên mọi người gọi nó là con đường tình nhân.
Lúc đó, cô thường xuyên ở đầu bên này con đường nhìn thấy Hách Đồng Quang và Nhan Dịch Ngữ ở đầu bên kia. Hai người cũng không có thân mật gì nhiều, chỉ ngồi trên băng ghế cầm sách thảo luận bài vở. Quay đầu mọi người hỏi tới, bọn họ đều ngay thẳng mà nói ở đây giao lưu học tập, không có yêu đương gì cả.
Nhìn xem, học bá yêu đương cũng không có giống người bình thường!
Có điều, nhớ năm đó cô nhìn trúng Trương Dụ cũng bởi vì cậu ta rất giống Hách Đồng Quang, đều là học bá lạnh lùng. Khương Vân cười nhạo cô, nói thẩm mỹ của cô bị Hách Đồng Quang làm lệch lạc rồi, sống mỗi ngày tự tìm phiền phức.
Nhưng học bá với học bá cũng không có giống nhau. Lạnh lùng của Hách Đồng Quang là nghiêm khắc, công chính nghiêm minh, nhưng không hề chọc giận cô, cho dù có vô ý chọc tới, cũng luôn chịu thua hạ một bậc thang. Còn lạnh lùng của Trương Dụ là chiến tranh lạnh, anh ta không chỉ không quen tật xấu của cô, còn thường chỉ trích cô, dùng ngôn ngữ ngày nay chính là gia trưởng! Quen biết hồi đó, câu mà Trương Dụ hay nói với cô nhất chính là, “Em tự mình suy nghĩ lại xem.”
Nghĩ, nghĩ, nghĩ, nghĩ cái rắm ấy! Hách Thúy Thúy lớn từng này chưa từng biết nghĩ lại là gì, quen biết sai lầm! Đoạn tình duyên ngắn ngủi này tự nhiên theo cơn nổi giận đùng đùng của Hách Thúy Thúy mà kết thúc.
Mối tình đầu thất bại, Hách Thúy Thúy không đi con đường tình nhân nữa, đương nhiên cũng không rõ hành trình của Hách Đồng Quang và Nhan Dịch Ngữ. Sau đó là Nhan Dịch Ngữ chuyển khoa, du học, hai người họ rượu vào loạn tình, kết hôn, đi đăng ký…
“Thúy Thúy!” Nhan Dịch Ngữ vừa cười vừa đi tới khom người ôm cô một cái, “Đã lâu không gặp!”
Hách Thúy Thúy vẫn còn chìm trong hồi ức, một cái ôm mềm mại thơm ngát làm cô không kịp phản ứng.
Cô mau chóng ôm lại một chút, cười gượng gạo, “Dịch Ngữ, cậu càng ngày càng xinh đẹp.”
Nhan Dịch Ngữ so với năm đó càng rạng ngời hơn, mắt hoa đào, sống mũi cao, môi trái tim, vừa anh khí vừa quyến rũ. Hách Thúy Thúy cũng bị cậu ta làm điên đảo thần hồn.
Nhan Dịch Ngữ cười ra núm đồng tiền: “Cậu vẫn cứ đáng yêu như vậy!”
Đúng, không sai. Quan hệ của cô và Nhan Dịch Ngữ thực ra cũng không tệ lắm…
Hồi năm nhất đại học các cô còn ở cùng một ký túc xá, Hách Thúy Thúy làm việc cẩu thả, Khương Vân có thể tự chăm sóc bản thân đã là tốt lắm rồi, đi học nộp bài tập, ký túc xá kiểm tra vệ sinh, đều do Nhan Dịch Ngữ nhắc nhở. Hơn nữa Nhan Dịch Ngữ mỗi lần đi hẹn hò về luôn mang theo đồ ngon về cùng, toàn là món Hách Thúy Thúy thích ăn.
Hách Thúy Thúy bình thường vừa ăn, trong lòng vừa mắng Hách Đồng Quang. Coi trọng bạn gái hơn em gái! Tỉ mỉ bao nhiêu săn sóc bao nhiêu! Thật quá đáng!
Tuy rằng sau đó Nhan Dịch Ngữ chuyển khoa đi ra ngoài, nhưng đăng bài cũng vẫn sẽ like, thỉnh thoảng bình luận giao lưu đôi câu.
Nhan Dịch Ngữ ngồi trên chiếc ghế bên trái cô, oán trách nói: “Cậu với đàn anh Hách Đồng Quang kết hôn vậy mà không thông báo cho tớ, vừa rồi đỗ xe gặp phải, tớ còn hỏi sao nay Hách tổng lại đến đây?”
“Hách tổng?” Hách Thúy Thúy lấy lại tinh thần, ngạc nhiên đáp: “Cậu với anh ấy làm cùng một công ty sao?”
Nhan Dịch Ngữ lại quay người hướng sang Hách Đồng Quang oán trách nói: “Anh không nói với Thúy Thúy sao? Lần trước tớ còn nói mời hai người đi ăn cơm.”
Hách Đồng Quang chống vào sau ghế của Hách Thúy Thúy, bóng người vững vàng che đi cơ thể của cô,anh nghịch nghịch nơ con bướm trên đầu cô cười nói: “Quên rồi.”
“Vợ chồng hai người thật là.”
Nhan Dịch Ngữ vừa muốn nói gì đó, mọi người chào hỏi xong bắt đầu ngồi xuống, cô nàng chỉ có thể dịch sang một chỗ cho Hách Đồng Quang ngồi.
Khương Vân bên này ghé vào tai Hách Thúy Thúy mặt nhăn nhó suốt từ nãy đến giờ, nói: “Hai người họ trở thành đồng nghiệp rồi. Cậu còn lo lắng hôm nay là lần đầu tiên gặp lại? Cậu không có mắt nhìn quá đi.”
“Cậu còn nói thêm câu nữa, tớ sẽ đâm đầu chết ở đây.” Hách Thúy Thúy nghiến răng nói.
Khương Vân:???
“Sau đó nói là do cậu đẩy.”
Khương Vân: (¬_¬)
Khương Vân: Hình như cậu bệnh nặng quá rồi đấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hồng Lục
- Chương 4: Không có mắt nhìn