Buổi trưa Hách Thúy Thúy uống say, ngủ trong phòng đến tận chạng vạng tối, tỉnh dậy cũng hơi thấy mệt mỏi. Mẹ Hách chuẩn bị canh giải rượu, Hách Thúy Thúy yên lặng uống, không hề cự nự.
Hách Đồng Quang than vãn cô đúng là biết hành hạ người khác, bây giờ cổ anh còn đau đây này.
“Cũng không đỏ, có thể đau đến mức nào?” Mẹ Hách ghét bỏ nói, “Đúng là làm bộ.”
Hách Thúy Thúy lén lút lè lưỡi với anh, bị Hách Đồng Quang trừng một cái.
Nói chuyện sẽ ở nhà thêm mấy ngày, mấy nay mẹ Hách cũng bận bịu, ăn cơm tối xong thì về phòng nghỉ ngơ, dặn dò bọn họ cũng ngủ sớm một chút.
Ngày mai Hách Đồng Quang còn phải đi làm, trước khi rửa mặt nói với Hách Thúy Thúy đang nằm trên giường nghịch điện thoại, “Anh sang bên cạnh xử lý chút công việc, em buồn ngủ thì kéo rèm xuống nhé.”
“Vâng.” Hách Thúy Thúy không để ý đáp lời, đợi anh vừa vào nhà tắm, cô lại lật người lồm cồm bò dậy.
Tắm xong Hách Đồng Quang đi ra, lại tới tủ lạnh lấy bình nước, khi quay lại thấy Hách Thúy Thúy bên kia đã kéo rèm, anh tới bàn máy tính ngồi xuống, khởi động máy.
Cách bài trí bên này vẫn giống như trước, trên mặt bàn còn có ống bút và sách toán hồi cấp ba.
Anh gõ lên bàn phím, chân vô ý duỗi ra đằng trước một cái, đυ.ng vào thứ gì đó! Anh nghi ngờ cúi người xuống nhìn, Hách Thúy Thúy!
Cô mặc đồng phục cấp ba, áo sơ mi trắng, nơ cổ áo thắt hình con bướm màu xanh,váy xếp li màu đen, ánh mắt sợ sệt, như sợ anh mắng mình.
Hách Đồng Quang nhất thời cảm thấy hoảng hốt, anh quay đầu nhìn về bên kia, tấm rèm màu đen che rất kỹ, cảm giác như Hách Thúy Thúy vẫn đang ngủ, tại sao ở đây lại lại có một Hách Thúy Thúy, còn là Hách Thúy Thúy hồi cấp ba.
Lẽ nào đang nằm mơ?
Ánh mắt Hách Đồng Quang dại ra, Hách Thúy Thúy dưới chân bàn hơi nhô người ra, cắn môi, “Anh ơi em sai rồi…”
Gần như ngay lập tức phát hiện ra Hách Thúy Thúy đang diễn kịch, đáy mắt anh vụt sáng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Sai chỗ nào?”
“Em lại quên làm bài tập…”
Đúng là bệnh cũ của Hách Thúy Thúy.
“Đúng là quên? Hay là không có thời gian làm?”
“Là ra ngoài chơi, không kịp làm…” Hách Thúy Thúy cúi đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc, tóc đen rủ xuống, như có như không chạm vào chân anh.
Anh theo ghế tựa trượt xuống một chút, hơi nâng cằm cô lên, “Lần này phạt em thế nào?”
Hách Thúy Thúy hưng phấn đến độ mặt hơi đỏ, phía dưới hơi ướt, nhưng làm ra vẻ sợ sệt nói, “Anh đừng đánh em… lần sau em không dám nữa…”
Hách Đồng Quang hừ lạnh một tiếng, “Lần trước em cũng ở chỗ này nói như vậy.”
Bàn tay mềm mại vịn lên đầu gối anh, lại chậm rãi trượt tới đùi, mặt cô áp vào đầu gối, bộ ngực mềm mại như có như không sượt vào chân anh, “Anh cho em thêm một cơ hội nữa đi…”
Hách Đồng Quang dùng đầu gối chọc vào ngực cô, nghiền ép, “Biết phải làm thế nào chưa?”
“Thúy Thúy biết rồi…”
Cô đỏ mắt cởi cúc áo, áσ ɭóŧ bằng cotton kiểu dáng học sinh đơn giản ôm chặt lấy bầu ngực, ngay khi móc khóa được cởi ra, hai bầu ngực bị ép hồi lậu lập tức chen lấn ra ngoài hít khí trời. Có thể nhìn ra phía dưới của anh đang cứng lên.
Đầu ngón tay xanh nhạt kéo quần ngủ của anh chậm rãi cởi xuống. Thanh cứng rắn đỏ sẫm từ bên trong bật ra, suýt chút đập vào mặt cô. Hách Thúy Thúy di chuyển về phía trước, nâng bầu ngực massage cho anh.
Ngực Hách Thúy Thúy rất lớn, dùng ngực làm thoải mái muốn chết, nhưng Hách Thúy Thúy bình thường không chịu, Hách Đồng Quang rất ít khi được hưởng lộc nên ngày hôm nay có chút thô lỗ.
Anh tàn nhẫn bóp ngực cô, dùng sức như muốn vò nát nó, chế giễu nói, “Bầu ngực lớn như vậy, bị bao nhiêu người sờ rồi?”
“Không… không có ai…”
“Bụp!” Trên bầu ngực trắng như tuyết xuất hiện một vệt đỏ, “Ai bảo không nghe lời, ngày ngày chỉ biết chơi bời!”
Hách Thúy Thúy bị huynh đệ của Hách Đồng Quang đánh mấy cái khiến cô khóc rấm rức, đầu ngực cũng bị anh dùng qυყ đầυ đâm qua đâm lại.
“Còn có mặt mũi khóc?” Hách Đồng Quang vừa dùng thanh cứng nóng chọc vào mặt cô, phía trên còn chảy ít dịch lưu lại trên mặt, vừa trách cứ, “Lần sau còn thi kém như vậy, sẽ làm em cả buổi tối.”
Dường như Hách Thúy Thúy thật sự trở lại hồi cấp ba, bởi vì không làm bài tập, mà không qua nổi cửa ải Hách Đồng Quang. Có điều hồi đó Hách Đồng Quang cùng lắm là phạt cô thức đêm làm bù bài tập, cắt tiền ăn vặt của cô, chứ không có… dâʍ đãиɠ thế này. Nếu khi đó họ ở cùng nhau sẽ như thế nào? Nhìn biểu cảm kích động của anh, cỏ vẻ hơi nhập vai rồi đấy!
Hách Thúy Thúy bị suy nghĩ này khơi dậy du͙© vọиɠ đang cuồn cuộn, qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm. Tầm mắt cô hướng lên trên, nhìn vào đôi mắt đầy tức giận của anh, “Anh, thắt lưng dễ giải hơn so với đề toán nhiều…”
Cô nhẹ nhàng mở miệng, ngậm lấy đỉnh của anh.
“Ôi…” Hách Đồng Quang không ngờ bị cô ngậm vào, hít một hơi khí lạnh, thanh nóng bỏng trọng miệng cô phấn khởi đến rạo rực.
Anh vuốt cái cằm non mềm của cô, động tình nói, “Cục cưng của anh sao nay ngoan vậy?”
Hách Thúy Thúy ngậm qυყ đầυ mυ"ŧ vào, “Anh… như thế này thoải mái không…”
“Thoải mái.” Anh nhìn chăm chú Hách Thúy Thúy đang giúp mình thoải mái, nhìn cái miệng nhỏ của cô phun ra nuốt vào, liếʍ mυ"ŧ, thậm chí dùng đầu lưỡi đâm vào mã nhãn.
“Ưm…” Hách Đồng Quang cầm tay cô sờ vào hai túi phía dưới, “Bảo bối, chỗ này cũng sờ một chút.”
Khuôn mặt mê man vì tình của Hách Đồng Quang thật mê người, giống như tất cả tình cảm đều bị cô chi phối. Hách Thúy Thúy ra sức thể hiện, thanh cứng rắn trọng miệng càng ngày càng to, nhưng chưa kịp nhả ra, đã bị Hách Đồng Quang mạnh mẽ ấn sau gáy di chuyển mấy lần, sau đó xuất ở trên mặt và trên ngực cô.
Hách Thúy Thúy hơi đờ đãn. Lần này nhanh quá, kích động vậy cơ à?