Chương 37: Luyến tiếc lớn nhất của đời người

Cả đời này của Cố Đông Ly chỉ lừa gạt Huyết Vũ Bán Nguyệt hai lần. Một lần là muốn thả Trần Lam Độ đi. Lần còn lại chính là lừa hắn rằng nàng uống thuốc giải rồi thì sẽ sống.

Trên thực tế, thuốc mà Cách Tang Lan Độ đưa cho Cố Đông Ly uống chính là huốc mà Cố Đông Ly tự điều chế. Gia tộc nàng mấy đời hành y, Cố Đông Ly cũng biết không ít phương thuốc. Phương thuốc bí truyền của gia tộc mà người đời nghĩ rằng trường sinh bất tử đó thật ra chỉ là một phương thuốc khiến người ta quên đi hết tất thảy kí ức về một người nào đó. Cố Đông Ly biết mình đã trúng kịch độc không thể qua khỏi, nàng tự điều chế cho mình một liều thuốc giúp làm chậm tác dụng của độc. Bên cạnh đó cũng điều chế phương thuốc quên lãng đó.

Người thực sự quên đi ký ức không phải Cố Đông Ly mà chính là Huyết Vũ Bán Nguyệt. Nụ hôn ban nãy, Cố Đông Ly đã đẩy thuốc vào miệng hắn. Sau khi Huyết Vũ Bán Nguyệt tỉnh lại sẽ hoàn toàn quên đi có một Cố Đông Ly từng tồn tại trên đời.

Hắn cũng sẽ quên đi tình yêu của hắn dành cho nàng. Quên đi những dày vò của hắn đối với nàng, quên đi chấp niệm của bản thân hắn, cũng quên đi cái chết của người hắn yêu.

Chỉ cần quên đi, hắn sẽ không đau khổ, sẽ không tự dằn vặt bản thân. Huyết Vũ Bán Nguyệt có thể sống tự do không bị bất cứ tình cảm nào vây lấy.

Còn Cố Đông Ly, nàng sẽ ôm hết tất cả rời đi thật xa. Ôm theo tình yêu, theo những kỷ niệm đẹp đẽ có, đau khổ có. Mang theo hết tất thảy mọi thứ, lặng lẽ ra đi.

Cố Đông Ly quyết định rời đi trong đêm. Cách Tang Lan Độ chuẩn bị ngựa cho nàng, lúc tiễn ra đến cổng thành Cố Đông Ly nhìn Cách Tang Lan Độ, nàng cười. Đó là lần đầu tiên Cách Tang lan Độ trông thấy một nụ cười vừa đẹp đẽ đến rực rỡ lại vừa đau lòng thê lương đến vậy.

“Cảm ơn người đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Ta biết người rất yêu ngài ấy, ta thật sự hy vọng hai người có thể bình bình an an ở cạnh nhau cả đời.”

Cách Tang Lan Độ chỉ cười không nói, vẫy tay tạm biệt Cố Đông Ly.

Nhìn theo chân ngựa đã khuất dần, Cách Tang Lan Độ mới cười khổ mà nói: “Nhưng cả đời này, ngài ấy chỉ vĩnh viễn yêu ngươi. Cố Đông Ly, dù cho ngài ấy quên mất ngươi, ngươi cũng là vị trí vĩnh viễn không thể thay thế trong lòng ngài ấy.”

Đời người, há chăng chính là vở kịch. Cách Tang Lan Độ hiểu, tự tay khiến cho người mình yêu nhất quên đi mình là sự đau khổ đến nhường nào.

Cố Đông Ly, đời này ngươi nợ rất nhiều người. Nợ Trần Lam Độ một đời bầu bạn, nợ những người yêu ngươi một tiếng bình an, nợ Vô Thương và Cách Tang Lan Độ một lần lừa dối người mà họ yêu nhất, kính trọng nhất.

Nhưng chỉ duy nhất ngươi chưa từng nợ Huyết Vũ Bán Nguyệt.

Đến tận phút cuối của cuộc đời ngươi cũng suy nghĩ cho hắn. Đến tận phút cuối của cuộc đời, ngươi cũng không muốn sự ra đi của mình trở thành nỗi đau cả đời của hắn.

Chỉ đáng tiếc, Huyết Vũ Bán Nguyệt cả đời không nợ ai chỉ nợ Cố Đông Ly.

Hắn không nợ gia tộc, hắn đã báo thù, đã rửa sạch tội danh cho họ. Hắn không nợ tộc Cách Tang, hắn đã làm đúng lời hứa của mình. Hắn không nợ Cách Tang Lan Độ bởi vì rất lâu sau này, khi hắn đã quên đi hoàn toàn Cố Đông Ly, hắn đã đối với Cách Tang Lan Độ rất tốt. Hắn không nợ thiên hạ bởi vì hắn là một minh quân, hắn đã cho tất cả mọi người một cuộc sống ấm no.

Và hắn cũng không nợ Trần Lam Độ. Đôi mắt của y đã bình phục lại sau khi rời khỏi kinh thành được hai tháng. Lúc Vô Thương tìm đến nói ra sự thật, Trần Lam Độ mới biết thật ra Huyết Vũ Bán Nguyệt đã cứu y. Bởi vì nếu y sống sẽ chịu chung tội danh với hoàng thất đời trước nên Huyết Vũ Bán Nguyệt giả vờ cho y uống thuốc rồi đày đi. Trên thực tế chỉ là màn kịch diễn cho người khác xem. Trần Lam Độ không mù, Huyết Vũ Bán Nguyệt đã cho y một thân phận mới, hiện tại y sống rất tốt.

Hắn chỉ duy nhất nợ Cố Đông Ly. Nợ nàng hạnh phúc, nợ nàng bình an, nợ nàng tình yêu thương ấm áp, nợ nàng cả một đời.

Đến tận lúc cuối cùng, hắn cũng không thể nói cho Cố Đông Ly biết sự thật hắn không hại Trần Lam Độ.

Đời này của Cố Đông Ly và Huyết Vũ Bán Nguyệt đều để lại nuối tiếc lớn nhất. Huyết Vũ Bán Nguyệt không nợ thiên hạ chỉ nợ Cố Đông Ly, Cố Đông Ly nợ cả thiên hạ cũng quyết không nợ Huyết Vũ Bán Nguyệt.

Hai tháng sau Cố Đông Ly rời đi, Vô Thương đã hồi báo cho Cách Tang Lan Độ biết Cố Đông Ly đã qua đời. Từ lúc nàng rời đi, Cách Tang Lan Độ đã lệnh Vô Thương âm thầm đi theo sau một bước không rời. Ngày nhận được tin, trời nổi gió, lòng người dậy sóng.

Thời gian sau, Huyết Vũ Bán Nguyệt thật sự đối với Cách Tang Lan Độ rất tốt. Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng có một sự trống trải không sao bù đắp được. Trong mơ nhìn thấy một bóng hình nữ nhân nhưng dù có làm sao cũng không nhìn rõ được.

Sau đó Cách Tang Lan Độ hạ sinh một cặp sinh đôi. Nàng ta nhất quyết muốn tự mình đặt tên cho công chúa, Huyết Vũ Bán Nguyệt cũng đồng ý. Cuối cùng, Huyết Vũ Bán Nguyệt đặt tên cho Hoàng tử là Thương Uyên, Cách Tang Lan Độ đặt tên cho công chúa là Vọng Ly.

Thực ra, Huyết Vũ Bán Nguyệt cũng không biết vì sao lại đặt cái tên này, giống như rất quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Sau khi Cố Đông Ly rời đi, điện Thương Uyên đã được Cách Tang Lan Độ đổi tên, đây cũng chính là yêu cầu của Cố Đông Ly vì vậy Huyết Vũ Bán Nguyệt không nhớ gì về điện Thương Uyên.

Ý nghĩa của cái tên, chỉ có Cách Tang Lan Độ hiểu. Thương Uyên Vọng Ly: Thương Uyên nhớ về Cố Đông Ly. Điện Thương Uyên cũng chính là nơi Huyết Vũ Bán Nguyệt xây lên cho Cố Đông Ky, là nơi có nhiều kỷ niệm của cả hai.

Chỉ tiếc Thương Uyên không còn chỉ có thể mãi mãi Vọng Ly.

Năm năm sau đó, có một ngày Huyết Vũ Bán Nguyệt cưỡi ngựa dạo ra ngoài thành, ngang qua một ngôi mộ. Trong tim hắn đột nhiên hẫng đi một nhịp khi nhìn thấy dòng chữ trên mộ: “Cố Đông Ly chi mộ.”

Hắn xuống ngựa, bước đến trước mộ, chạm tay lên tấm bia đá lạnh ngắt. Nước mắt đột nhiên lăn dài rồi nức nở, trong tim đau quặn như ai bóp lấy. Mà hắn không biết vì sao hắn lại khóc. Tại sao lại đau tới như vậy, đau như thể ai đó lấy dao rạch đi một khoảng trên tim. Rất đau!

Ở phía xa, Cách Tang Lan Độ đang đứng nhìn. Nàng cười khổ. Trần Lam Độ tiến tới đứng bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Là người sắp xếp cho ngài ấy đi qua con đường này đúng không?”

Cách Tang Lan Độ cười, khẽ đáp: “Hơn năm năm rồi, cả hai người họ đã xa nhau hơn năm năm rồi. Ngài ấy cũng rất đau khổ.”

Nỗi đau không hiểu vì sao lại giày xéo bao nhiêu năm, một nỗi đau không biết xuất phát từ bao giờ, từ ai đã cắn chặt Huyết Vũ Bán Nguyệt bao nhiêu năm như vậy đó.

Chỉ tiếc rằng nửa đời sau đó hắn tận lực nhớ, tận lực tìm kiếm cũng không nhớ được chút gì, không tìm được bất cứ gì.

Lãng quên, có lẽ cũng không thực sự là giải thoát.

Rất nhiều năm sau đó, khi hắn qua đời, Cách Tang Lan Độ đã hoàn thành tâm nguyện ngày nào của hắn. Nàng giúp hắn và Cố Đông Ly được chôn cùng một mộ.

Bao nhiêu năm rồi, hy vọng hai người có thể gặp nhau trên chặng đường cuối cùng này.

Hy vọng ở kiếp sau, Huyết Vũ Bán Nguyệt có thể tìm thấy Cố Đông Ly, nhớ ra rằng hắn đã từng yêu nàng đậm sâu. Hy vọng Cố Đông Ly có thể viên mãn một đời ở bên người kình yêu, không xa không rời.