Huyết Vũ Bán Nguyệt siết chặt nắm tay, hắn không nhìn nàng. Là không muốn hay là không dám? Hắn không rõ. Chỉ là hắn sợ, hắn sợ đối diện với ánh mắt của Cố Đông Ly. Hắn không biết bản thân nên giải thích thế nào. Hắn phải làm sao?
Sau lần gặp mặt với Thiết Lãng ngày hôm đó, có một buổi chiều Cách Tang Lan Độ đã đến gặp hắn. Nàng ta nói rằng nàng ta biết hắn là ai. Huyết Vũ Bán Nguyệt đã hỏi nàng ta liệu có phải Thiết Lãng đã nói cho nàng ta biết.
Cách Tang Lan Độ im lặng không đáp hồi lâu mới lại mở lời: “Ta không thể nói cho người biết. Nhưng ân cứu mạng ta không quên. Những người hôm đó là người của Kinh Lạc Quốc muốn bắt ta làm con tin để buộc phụ vương ta đồng ý ký một bản thoả thuận.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày.
“Ta có thể hỏi nội dung là gì chứ?”
Cách Tang Lan Độ căng thẳng đến độ không giấu được, bàn tay siết chặt lấy tay áo.
“Hoàng đế biết mình không thể sống lâu nên sợ sau khi mình chết giang sơn sẽ bị phụ vương ta cướp mất. Ông ta muốn dùng ta để uy hϊếp phụ vương ta đồng ý sát nhập dưới trướng Kinh Lạc Quốc, thể cả đời tộc Cách Tang bảo vệ Kinh Lạc Quốc.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt giật mình. Cách Tang với Kinh Lạc dù là bên nào có chuyện cũng sẽ là môi hở răng lạnh. Tộc Cách Tang chủ một Tây Vực, luận thế lực không thua kém Kinh Lạc. Lão Hoàng đế cáo già không ngờ lại nghĩ ra cách này. Ai ai cũng biết Cách Lan Đồ chỉ có một cô công chúa là Cách Tang Lan Độ, nếu thật sự bị bức đến mức đó có lẽ sẽ đồng ý nhượng bộ.
Nếu như vậy thì tộc Cách Tang phải chịu thiệt thòi không kể được.
“Yêu cầu vô lý như vậy, phụ vương ngươi sẽ không đồng ý.”
Cách Tang Lan Độ cười: “Nhưng cũng sẽ làm khó ông ấy. Dù sao ta vẫn nợ ngươi một ân huệ. Con người ta có ơn tất trả. Ta muốn giúp ngươi.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt im lặng không đáp. Hắn đang nghĩ cô công chúa này có thể giúp gì được cho hắn. Cứ cho là nàng ta biết được thân thế của hắn từ miệng Thiết Lãng, một nàng công chúa sống trong nhung lụa gấm vóc đã quen, sao có thể hiểu hết về một kẻ nhiễm đầy bụi trần như hắn. Dù hiểu, nàng ta có thể giúp gì được cho hắn cơ chứ?
Cách Tang Lan Độ dường như đọc được suy nghĩ của Huyết Vũ Bán Nguyệt, mỉm cười: “Ta không thể cùng ngươi nam chinh bắc chiến, nhưng ta có thể cho ngươi hậu thuẫn lớn nhất hiện giờ. Chính là sự ủng hộ toàn tâm toàn lực của tộc Cách Tang.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt có chút dao động mà hỏi lại: “Ngươi nói gì?”
Thật ra lúc Thiết Lãng nói đến chuyện xưa, Huyết Vũ Bán Nguyệt từng có suy nghĩ muốn dùng mối liên kết này để cùng với Cách Lan Đồ thiết lập một mối quan hệ hợp tác. Lật đổ Kinh Lạc Quốc, có lợi cho tất cả. Nhưng khi nghĩ đến Thiết Lãng từng là người bảo vệ cho mẫu thân của hắn, hắn lại do dự.
Thiết Lãng là người trung thành dành nửa đời vì bảo vệ mẫu thân hắn, lợi dụng một người như thế có thật sự tốt?
Nên hắn do dự mãi không quyết.
Đương nhiên, ngoài Thiết Lãng vẫn còn một cách khác thiết lập quan hệ với Cách Lan Đồ. Chính là nàng công chúa trước mắt hắn đây.
Cách Tang Lan Độ cười: “Có lẽ ngươi đã hiểu ta muốn nói gì. Chỉ cần ngươi trở thành phu quân ta, cả tộc Cách Tang đều sẽ chung mối thù với ngươi.”
“Có lợi gì cho ngươi?”
Cách Tang Lan Độ im lặng, Huyết Vũ Bán Nguyệt hỏi lại: “Làm như vậy có lợi gì cho ngươi? Lãng phí nhân duyên của ngươi cho ta, mạo hiểm như vậy ngươi có thể đạt được cái gì? Nếu ta thất bại, không chỉ ngươi mà tất cả đều phải gánh chịu. Nếu chỉ vì trả ơn, ngươi không cần làm đến mức đó.”
Cách Tang Lan Độ trầm mặc. Huyết Vũ Bán Nguyệt nói đúng. Cuộc báo thù này rõ ràng là đang muốn làm phản với cả hệ thống triều đình Kinh Lạc quốc. Nếu thắng, hắn sẽ ghi danh sử sách. Nếu thua, hắn lập tức trở thành tử tội thiên cổ. Những người giúp hắn cũng sẽ bị liên luỵ. Mạo hiểm như vậy trong khi nàng ta chỉ gặp hắn một lần, có đáng không.
Nhưng để đi đến quyết định này, Cách Tang Lan Độ cũng suy nghĩ kĩ càng.
“Ta biết, nhưng tình hình hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác. Bắt cóc ta thất bại, Hoàng đế có lẽ sẽ suy tính đến việc liên hôn để kìm hãm phụ vương ta. Ta cần phải thành hôn, như vậy sẽ không còn lý do gì để ràng buộc ta. Lựa chọn đó, có lợi cho cả ngươi và ta.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt thừa nhận, cả hắn và nàng ta đều không có sự lựa chọn tốt hơn. Mạo hiểm một lần còn tốt hơn việc bị rơi vào tay kẻ ác. Nhưng Huyết Vũ Bán Nguyệt vẫn thấy mọi thứ diễn ra quá mức đột ngột. Đột ngột đến mức hắn không thể tin được.
Trong thời khắc đó, hắn nghĩ đến Cố Đông Ly, nghĩ đến lời hứa trao cho nàng một danh phận khi hắn đại công cáo thành.
Huyết Vũ Bán Nguyệt lúc đó nhận ra, hắn do dự rồi.
Hắn từng thề, vì báo thù rửa nhục hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, dù có là hy sinh hắn cũng không sao. Hắn cũng từng nghĩ đến việc hy sinh hạnh phúc cả đời của bản thân nếu cần thiết.
Hắn không tiếc nửa đời sau của mình.
Nhưng hắn lại nghĩ đến nàng. Hắn do dự, hắn không nỡ và hắn sợ.
Hắn bàng hoàng nhận ra, không rõ từ lúc nào vị thế của Cố Đông Ly trong lòng hắn đã trở nên quan trọng không kém gì việc báo thù cho người thân.
Nàng, đã trở thành người hắn nghĩ đến đầu tiên.
Trong khoảnh khắc đó, có lẽ hắn lại nghiệt ngã mà nhận ra một sự thật bấy lâu nay hắn vẫn luôn muốn phủ nhận. Hắn yêu nàng!