Chương 6: Cùng Tiếu Diện Hổ đàm phán (1)

Thẩm Đống ưỡn thẳng ngực, không do dự nói: “Ta đương nhiên nhớ. Hoàng tiên sinh, ta muốn trở về đơn vị rồi.”

Hoàng Chí Thành cau mày nói: “Nguyên nhân?”

Thẩm Đống nói: “Nếu không trở về đội, ta sẽ trở thành thủ lĩnh của Đồn Môn. Một khi đã trở thành lão đại của băng nhóm, ta e là sẽ không quay trở về đội được nữa.”

Hoàng Chí Thành trầm mặc trong phút chốc, nói: “Vị trí của ngươi ở Hồng Hưng càng cao thì càng thuận lợi cho chúng ta. A Đống, trong số đặc vụ chìm, ngươi là người ta coi trọng nhất, vất vả lắm mới tiến tới được ngày hôm nay, từ bỏ bây giờ rất đáng tiếc. Còn về đội cảnh sát, ngươi có thể yên tâm. Cho dù là làm lão đại của Hồng Hưng đi nữa, ta đảm bảo ngươi có thể quay trở lại đội như cũ, hơn nữa chức vị thấp nhất cũng là Thanh tra cấp cao.”

Mẹ kiếp.

Thẩm Đống còn không thèm tin dù chỉ là một dấu chấm câu trên chiếc bánh mà Hoàng Chí Thành đã vẽ cho mình.

Nhưng vở kịch cần diễn vẫn phải diễn.

Thẩm Đống cố ý kinh ngạc, mong đợi hỏi: “Thật vậy sao?”

Hoàng Chí Thành vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Đương nhiên là thật.”

Thẩm Đống đáp lại: “Quá tốt rồi. Hoàng tiên sinh, ngài ra lệnh đi, có nhiệm vụ giao cho ta? Ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.”

Tên này vẫn là như trước, quá dễ lừa.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đống vội vàng không thể nhịn nổi, Hoàng Chí Thành đắc ý nói: “Bạch diện, ta đáng đối đầu với Bạch diện, Hồng Hưng và Đông Tinh là kẻ thù không đội trời chung, ngươi phải giúp tra kiếm tra một chút về nhà máy của Đông Tinh.”

Thẩm Đống nói: “Chuyện này không phải là một việc dễ dàng, nhưng nhất định ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”

Hoàng Chí Thành gật gù nói: “Rất tốt, đi đi.”

Thẩm Đống chào một cái, nói: “Được.”

“Phụt.”

Rời khỏi sân thượng, Thẩm Đống nhổ ra một bãi nước bọt.

Tiền thân của hắn thật là ngu xuẩn, thế mà lại tin tưởng vào chiếc bánh do Hoàng Chí Thành vẽ ra, quả thực là ngu xuẩn mà.

Còn có Trần Vĩnh Nhân kia, thực sự cũng không khá hơn là bao?

…….

Ngày hôm sau, Thẩm Đống mang một chiếc hộp tới quán Bar của mình.

Lúc này đã chật kín người.

“A Hoa, có bao nhiêu người bị thương? Bao nhiêu người bị bắt đi?” Thẩm Đống hỏi.

A Hoa nói: “Hai mươi người đang nằm trong bệnh viện, hơn ba mươi người đã bị cảnh sát bắt đi. Ta đã thuê luật sư, chẳng mấy chốc cũng sẽ được thả ra mà thôi.”

Thẩm Đống gật đầu nói: “Vậy tiền thuốc thang cùng với tiền bảo lãnh của anh em là bao nhiêu?”

A Hoa nói: “Chừng 20 vạn.”

Thẩm Đống mở nắp hộp, lấy ra 25 cục tiền, giao cho A Hoa nói: “Đừng để cho anh em phải chịu thiệt, mua thêm đồ ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho bọn họ.”

A Hoa gật đầu, nói: “Được, Đống ca.”

Những người trong hội thấy Thẩm Đống đối xử với đàn em của mình như vậy, đều rất cảm động.

Thẩm Đống làm điều này trước mặt đàn em cũng để chiếm được cảm tình từ mọi người.

Bây giờ có vẻ như hiệu quả rất tốt.

Thẩm Đống ho khan, lớn giọng nói: “Ngày hôm qua chúng ta không chỉ chống đỡ được sự công kích của Tang Đông, ngược lại còn chiếm thêm được một con phố, có thể nói là hoàn toàn thắng lợi. Để đạt được thành quả như vậy, đều là nhờ vào công lao của các anh em. Ta quyết định sẽ ban thưởng cho những người anh em đã tham gia trận chiến này, mỗi người 1 vạn đô la Hồng Kông.

“Oaa.”

Lời nói của Thẩm Đống đã khơi dậy tiếng reo hò của các người anh em đang có mặt.

Ở thời đại này, lương hàng tháng của một công nhân phổ thông bình thường cũng chỉ từ hai đến ba ngàn đô la Hồng Kông.

Bây giờ Thẩm Đống lại đưa cho mỗi người một vạn đô la Hồng Kông, điều này thật sự quá đáng sợ.

Để đạt được hiệu ứng hình ảnh tốt nhất, Thẩm Đống đổ hết số tiền trong hộp lên bàn, để cho từng người lên ký tên và nhận tiền.

Nhất thời, uy tín của Thẩm Đống đã tăng vọt lên đến đỉnh điểm trong lòng các tiểu đệ.

Sau khi để đàn em của mình nhận tiền xong, Thẩm Đống liền để bọn họ đi ra ngoài làm việc.

“A Hoa, đây là của ngươi.”

Thẩm Đống đem ba cục đô la ra, ném cho A Hoa.

A Hoa kêu lên: “Đống ca, từng này là quá nhiều rồi.”

Thẩm Đống nói đùa: “Nhiều quá hả? Vậy ngươi trả lại hai vạn đô la lại cho ta.”

A Hoa vừa nghe đến đây liền lập tức cất hết số tiền, chính trực mà nói: “Nhưng nếu không nhận tiền ông chủ đưa thì thành ra ta hơi bất kính với ngài rồi.”

“Chết tiệt.”

Thẩm Đống trực tiếp đưa thẳng ngón giữa lên hướng vào hắn ta.

A Hoa nghiêm mặt lại, nói: “Đống ca, chúng ta gϊếŧ chết Tang Đông, Tiếu Diện Hổ chắc chắn sẽ không bỏ qua, tiếp theo ngài cần phải cẩn thận hơn.”

Thẩm Đống châm một điếu thuốc nói: “Tin hay không thì tùy, Ba thúc chẳng mấy chốc sẽ gọi cho ta thôi.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Đống vang lên.

A Hoa kinh ngạc nói: “Sẽ không phải là Ba thúc chứ?”