Cuối cùng là Hàn Tân cùng Khủng Long, cả hai người đều đã thu được ích lợi rất lớn.
Mà người phải chịu thua thiệt lớn nhất không thể nghi ngờ là Tưởng Thiên Sinh.
Có thể do ông ta đã nắm giữ vị trí này quá lâu rồi, nên đã đánh giá quá cao quyền kiểm soát của mình đối với Hồng Hưng.
Đặc biệt là đối với Hàn Tân, đã phạm sai lầm cực lớn.
Sự bộc phát đội ngột của Hàn Tân, đối với Tưởng Thiên Sinh mà nói chắc chắn là một sự chán nản lớn.
Chẳng qua việc Tịnh Khôn muốn thay thế Tưởng Thiên Sinh vẫn chỉ là nằm mơ.
Tưởng Thiên Sinh mạnh hơn Tịnh Khôn rất nhiều.
Người này có học thức cao, tính cách trầm tĩnh và mưu mô, thuộc loại người có thể nói, cười thậm chí là gϊếŧ người.
Còn người kia hoàn toàn thuộc kiểu người mới nổi, quản lý quan hệ xã hội có chút thông minh liền cho rằng mình tài giỏi.
Làm lãnh đạo của một tổ chức cũng cần phải có trình độ.
Muốn làm người lãnh đạo Hồng Hưng, đoán chừng Hồng Hưng sẽ phải đóng cửa trong vòng ba tháng.
Cũng khó trách cái kết của Tịnh Khôn trong phim lại thảm hại như vậy.
A Hoa ngồi ở ghế phụ trông có vẻ khá vui mừng.
"A Hoa, không cần phải cao hứng như vậy chứ?"
"Đống ca, ta hiện tại giống như đang nằm mơ vậy. Ai có thể ngờ, ngài đột nhiên lại trở thành đường chủ đâu?"
"A Hoa, việc ta có phải là đường chủ hay không không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là thực lực của ta."
"Thực lực của chúng ta không hề yếu hơn bất cứ kẻ nào."
Vừa dứt lời, một chiếc xe tải đột nhiên từ bên trái lao vọt ra, chặn đầu xe của bọn họ.
"Không tốt."
A Hoa biến sắc, nhìn về phía đằng sau, lại có một chiếc xe tải khác cũng đang chắn đường.
"Đống ca, không hay rồi, có người muốn gϊếŧ chúng ta."
Nhìn thấy mấy chục tên côn đồ cầm đủ loại vũ khí dao găm nhảy ra khỏi xe, Thẩm Đống mỉm cười, lấy khẩu súng trong tay ra, nói: "Bọn họ hẳn là người của Tam Hợp Hội."
Thẩm Đống đã đoán được Nghê Vĩnh Hiếu sẽ phái người đi gϊếŧ mình, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị.
Sau khi xử lý Quốc Hoa vào đêm qua, chiếm lấy địa bàn của chúng, Thẩm Đống đã nhận được 200.000 điểm giá trị công lao.
Bỏ ra 50.000 điểm giá trị công lao, Thẩm Đống đổi lấy từ hệ thống một không gian di động.
Không gian này tuy không lớn, chỉ có một mét khối, nhưng có thể cho 10 khẩu súng vào cũng không thành vấn đề.
A Hoa nhận lấy súng, kinh ngạc hỏi: "Đống ca, ngươi lấy nó từ đâu ra vậy?"
Thẩm Đống nói: "Đừng nói nhảm nữa, vượt qua cửa này đã rồi nói sau."
Nói xong, Thẩm Đống mở cửa xe, đi xuống.
Lý Kiệt cùng A Hoa vội vàng đuổi theo.
Hai chiếc xe tải chở gần năm mươi tên côn đồ.
Nhìn thấy ba người xuống xe, bọn chúng vung dao kiếm lao tới.
"Bùm "
Thẩm Đống bắn thẳng vào tên xã hội đen lao tới nhanh nhất, viên đạn bắn trúng vào giữa trán.
"Phù phù "
Tên lưu manh trực tiếp ngã nhào xuống đất.
"Phanh "
"Phanh "
Lại là hai tiếng súng vang lên, Lý Kiệt cùng Hoa ca cũng bắn chết hai tên lưu manh.
"Chết tiệt, bọn họ có súng."
Ba phát bắn chết ba người.
Hành động của những tên côn đồ khác đều dừng lại đột ngột, như thể chúng đã nhấn nút tạm dừng.
Thẩm Đống nói: "Ai là kẻ dẫn đầu, đi ra nói chuyện với ta."
Một đám lưu manh giữ im lặng.
Lúc này, trong đám người một giọng nói vang lên.
"Các huynh đệ, sợ cái gì? Một khẩu súng chỉ có sáu viên đạn, chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì..."
Lời nói vẫn chưa nói xong, Thẩm Đống đã tìm được vị trí của tên đó, trực tiếp bắn nổ hai phát súng.
Phát súng đầu tiên bắn chết tên lưu manh đứng chắn cho tên cầm đầu.
Phát súng thứ hai đã bắn chết tên cầm đầu xã hội đang hét lên.
Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Tên khốn khϊếp đó nói không sai. Chỉ cần các ngươi có thể cùng xông lên, chúng ta có thể bắn chết nhiều nhất mười tám người một lúc."
"Sau khi viên đạn bắn ra, chúng ta cũng không có thời gian thay để thay băng đan."
"Đến lúc đó, có lẽ các ngươi thật sự có thể gϊếŧ ta."
"Chỉ là ta muốn hỏi một câu, trong số các ngươi người nào sẽ tới trước nhận lấy cái chết?"
Bọn côn đồ nghe xong, đều không khỏi lui về sau một bước.
Khóe miệng Thẩm Đống cười lên khinh thường, nói: "Một đám không có can đảm bị vùi dập giữa chợ là đúng. Cho các ngươi một phút, lập tức mang 5 bộ thi thể này biến mất ở trước mặt ta. Nếu không, đừng trách chúng ta tàn nhẫn."
Một đám lưu manh như nhận được đại xá, lập tức mang theo thi thể, bò lên trên xe tải, chuồn mất.
Toàn bộ quá trình chỉ mất có nửa phút.
A Hoa trực tiếp vui vẻ, nói: "Bọn rác rưởi này chạy cũng nhanh đấy."
Thẩm Đống liếc mắt nhìn, nói: "Nếu như đổi lại là ngươi, ta đoán chừng còn chạy nhanh hơn bọn họ. Đi thôi."
Trở lại quầy rượu của mình, Thẩm Đống được các huynh đệ nhiệt tình hoan nghênh.