Tưởng Thiên Sinh vừa nói vừa rót trà cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống đứng dậy tiếp nhận, nói: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh."
Hai người trò chuyện một lúc, Tưởng Thiên Sinh ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Đống, nói: "A Đống, Quốc Hoa có phải do ngươi gϊếŧ chết?"
Thẩm Đống cười nói: "Tưởng tiên sinh, điều này quan trọng hay sao?"
Những chuyện gϊếŧ người này, Thẩm Đống tuyệt đối sẽ không chính miệng thừa nhận.
Ai biết được Tưởng Thiên Sinh có lắp đặt thiết bị giám sát trong nhà hay không?
Nếu bị người khác nắm được cái chuôi, chính mình sẽ bị khống chế.
Tưởng Thiên Sinh nói: "Chuyện này quả thực không quan trọng, quan trọng chính là ngươi sẽ phải đối mặt với Tam Hợp Hội như thế nào?"
Thẩm Đống nói: “Địa bàn Cam Địa đã bị Nghê Vĩnh Hiếu chiếm lấy chỉ trong một đêm, đây là điều mà ta không ngờ tới. Cũng may ta vẫn còn có thủ đoạn khác để đối phó với Nghê Vĩnh Hiếu, bằng không sẽ có phiền phức lớn."
Tưởng Thiên Sinh nhíu mày, nói: "Ý của ngươi là không cần xã đoàn ra mặt?"
Thẩm Đống gật đầu, nói: “Tam Hợp Hội có năm tên cầm đầu, hiện tại đã xử lý được hai tên. Nếu xử lý thêm một tên nữa, như vậy Tam Hợp hội có còn là Tam Hợp hội nữa không?"
Tưởng Thiên Sinh nhấp một ngụm trà, cười nói: "A Đống, ta phát hiện tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp con người của ngươi."
"Tưởng tiên sinh, ngài quá khen, ta chỉ là vô tình biết được một số bí mật của Tam Hợp Hội mà thôi."
"Ngươi cài người của mình vào Tam Hợp Hội sao?"
"Ta không có năng lực này. Chỉ đơn giản là vô tình nghe được."
Tưởng Thiên Sinh im lặng một lát, nói: "A Đống, đối với hội nghị ngày hôm nay, ngươi có ý kiến gì không? Ngươi có ý kiến gì về việc ta không ủng hộ ngươi làm đường chủ thứ mười ba không."
Thẩm Đống không chút do dự nói ra: "Ta nói không có ý kiến, đó là lừa gạt ngài."
"Bời vì tình huống khi đó, chỉ cần ngài nói một câu, trên cơ bản ta có thể không làm đường chủ được."
Chẳng qua ý kiến của ngài nói ra lớn bao nhiêu."
"Ta biết rất rõ ràng, ngài là người quản lý Hồng Hưng, điều cần nhất chính là cân bằng."
Tưởng Thiên Sinh cười, nói: "A Đống, ngươi so với sự tưởng tượng của ta thật sự ưu tú hơn,ta cũng rất vui mừng vì ngươi có thể thẳng thắn đến như vậy. Nói thật với ngươi, lần trước ta thật sự hy vọng ngươi có thể làm đường chủ."
Thẩm Đống nói: "Ta hiểu. Tưởng tiên sinh, mặc dù ta không hiểu cách làm của ngài, nhưng ta vô cùng hiểu vì sao Tịnh Khôn lại ủng hộ ta ở hội nghị Hồng Hưng khi đó."
"Ta có thể nói cho ngài biết, ta với Tịnh Khôn không chung một đường."
"Chỉ là việc vụиɠ ŧяộʍ bán phấn, chính ta cũng không thể nào dễ dàng mà tha thứ được."
Tưởng Thiên Sinh vỗ đùi, cao hứng nói: "A Đống, sau này nếu như gặp phải khó khăn gì, cứ tới tìm ta."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh."
Nhìn thấy Tưởng Thiên Sinh muốn tiễn khách, Thẩm Đống chủ động cáo từ rời đi.
Thẩm Đống vừa đi, Trần Diệu liền bước ra.
Tưởng Thiên Sinh rót cho anh ta chén trà, nói: "A Diệu, ngươi cảm thấy Thẩm Đống thế nào?"
Trần Diệu nghiêm nghị nói: "Trông có vẻ rất thẳng thắn dứt khoát, nhưng thực tế lại khó hiểu."
Tưởng Thiên Sinh gật đầu, nói: "Mười hai người Đường chủ kia, trên cơ bản ta đều có thể đoán ra được tính tình của mỗi người. Duy chỉ có Thẩm Đống này, ta lại nhìn không thấu. Nhưng có một điều, ta có thể khẳng định, hắn không phải là một người chịu khuất phục dưới trướng của người khác."
Trần Diệu nói: "Đích thực là như thế. Ngay cả khi hắn nói chuyện với ngài đều là thế chủ động, có thể thấy được hắn mạnh mẽ đến mức nào."
Tưởng Thiên Sinh xoa tay lên trán, nói: "Lại là một người khó khống chế."
...
Sau khi đi ra khỏi biệt thự của Tưởng Thiên Sinh, Thẩm Đống lại bị Tịnh Khôn cho người mời tới uống cà phê.
Sau khi trò chuyện trời nam biển bắc cả một ngày, Tịnh khôn mới bắt đầu lên tiếng: "Đống ca, Tưởng tiên sinh đã nói gì với ngươi?"
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Lôi kéo ta thôi! Trên hội nghị ngài ấy lại không ủng hộ ta, nhưng vẫn không ngăn cản ta trở thành đường chủ, cho nên bây giờ bắt đầu nghĩ đến biện pháp bù đắp."
"Khôn ca, lần này may mắn có ngươi hết sức ủng hộ."
"Nói thật, ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể trở thành đường chủ trong ngày hôm nay."
Tịnh Khôn cười ha ha, nói: "Cho nên, hai người chúng ta sau này nhất định phải chân thành đoàn kết với nhau."
Thẩm Đống bê cốc cà phê lên, nói: "Đều ở trong đó cả."
Tịnh Khôn cũng nhấc cốc cà phê, cùng hắn đυ.ng một cái, nói: "Làm đi."
...
Trên xe, Thẩm Đống nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối suy nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, phát hiện mình là người được lợi nhiều nhất.
Tiếp theo chính là Tịnh Khôn kẻ muốn thay thế Tưởng Thiên Sinh, không chỉ đã phá vỡ sự cân bằng trong nội bộ Hồng Hưng, còn khiến cho Hàn Tân cùng Tưởng Thiên Sinh sinh ra vết rách.