Trong số năm đại đường chủ của Tam Hợp Hội, Cam Địa là kẻ đáng thương, ngu ngốc nhất.
Quốc Hoa lén nɠɵạı ŧìиɧ với lão bà của hắn, Hắc Quỷ nuốt chửng mấy triệu hàng của hắn nhưng Cam Địa một chút cũng không hề hay biết.
Thẩm Đống cũng không định nói gì.
Lý do hắn tìm cách gặp mặt nói chuyện với Cam Địa, chính là vì muốn nói cho hắn biết chuyện của hai người này.
Dựa trên tính tình của Cam Địa, hắn tuyệt đối sẽ không chút nào khoan dung.
Chỉ cần hắn chịu hỗ trợ đối phó với Quốc Hoa, Quốc Hoa chắc chắn phải chết.
A Hoa: “Không thành vấn đề.”
Nửa tiếng sau, Thẩm Đống mang theo một khẩu súng, rời khỏi quán bar.
Về đến nhà, Thẩm Đống lấy chìa khóa ra, định mở khóa.
Một luồng cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến khiến hắn dựng tóc gáy.
Thẩm Đống nhanh chóng rụt đầu lại, một viên đạn xuyên qua cửa phòng, xẹt qua trước mặt hắn.
Thật là âm hồn bất tán mà!
Thẩm Đống rút súng, dựa vào cảm giác mạnh mẽ khác xa người bình thường, nhắm vào trong phòng nã một phát súng.
Giá trị tinh thần lực đạt đến 16, khiến năm giác quan của Thẩm Đống có độ nhạy cảm vượt xa người thường.
“Ầm”
Một tiếng súng nổ, bên trong phòng truyền ra tiếng thủy tinh vỡ.
Tuy phát đạn không trúng mục tiêu nhưng đôi tai cực kỳ nhạy bén của Thẩm Đống vẫn cảm nhận được tiếng bước chân nhẹ bên trong.
Rất rõ ràng, sát thủ vừa mới tìm kiếm chỗ trốn, nghĩa là phát súng vừa rồi của mình gây uy hϊếp cho hắn.
“Đang làm gì vậy?”
"Câm miệng, vừa rồi là tiếng súng."
Tiếng súng quấy nhiễu những người hàng xóm xung quanh.
Thế nhưng không một ai dám ra ngoài.
Thẩm Đống cười nói: “Sát thủ tiên sinh, tung tích của ngài đã bị bại lộ, còn không rời đi sao?
Không có chút động tĩnh nào bên trong, nhưng Thẩm Đống biết đối phương còn chưa rời đi.
“Được, nếu ngươi đã không đi, vậy ta cũng sẽ không khách khí.”
Thẩm Đông chĩa họng súng vào cửa, sau đó móc chìa khóa tra vào ổ khóa.
Nhẹ nhàng xoay một cái, cửa mở ra.
“Ầm"
Vừa lúc đó, đối phương nổ súng, nòng súng nhắm ngay tay Thẩm Đống đang xoay chìa khóa.
Thẩm Đống có giác quan nhạy cảm, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, lập tức thu tay lại, đồng thời nổ hai phát súng.
“Ầm"
"Ầm"
Phát súng đầu tiên rơi xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh “đùng” một cái.
Phát súng thứ hai, Thẩm Đống nghe thấy một tiếng rên nhỏ.
Chắc chắn đối phương đã bị trúng đạn.
Ngay lập tức, từ trong nhà vang lên tiếng bước chân dồn dập truyền đến tai Thẩm Đống.
"Muốn chạy."
Thẩm Đồng lập tức mở cửa, xông vào, chỉ thấy một bóng đen nhảy xuống lầu.
Đây là lầu bốn, Thẩm Đống không tin đối phương có thể khinh công.
Vừa nhìn qua, bất thình lình xuất hiện một sợi dây thừng bên ngoài cửa sổ, sát thủ đã dùng dây thừng bò xuống dưới lầu, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thẩm Đống cầm súng tay phải, bắn ba phát vào tên sát thủ.
Hai phát đầu tiên đều không đánh trúng mục tiêu, nhưng phát thứ ba đã thành công trúng vào lưng của sát thủ.
Tên sát thủ loạng choạng một hồi, bò dậy, lần nữa chạy ra ngoài.
“Đáng tiếc”
Súng lục Black Star của Thẩm Đống chỉ có sáu viên đạn.
Nếu còn một viên nữa, hắn hoàn toàn có thể lưu lại triệt để tên sát thủ này.
Có điều, sát thủ đã bị thương nặng.
Ước tính phải mất ít nhất một tháng mới có thể hành động trở lại.
Mà khoảng thời gian này cũng đủ để Thẩm Đống giải quyết Quốc Hoa.
"Phòng này không thể ở nữa."
Thẩm Đống thu dọn một số đồ quan trọng, sau đó kéo một chiếc vali lớn, lái xe rời khỏi nhà.
Ở phía bên kia, sau khi sát thủ chạy ra tiểu khu, hắn ta đến một phòng khám nhỏ cách đó ba mươi dặm.
"Rầm rầm rầm"
Sau khi gõ cửa ba lần nhịp nhàng, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đeo kính bước ra.
"Tiểu Trang."
Người đàn ông trung niên mở cửa, nhìn thấy cánh tay của Tiểu Trang không ngừng chảy máu nên nhanh chóng đỡ hắn ta vào trong.
Hóa ra tên sát thủ này là Tiểu Trang.
.
Người đàn ông trung niên tên là Chương Minh, là cò môi giới cùa hắn.
Sau khi Tiểu Trang phát hiện Thẩm Đống không dễ đối phó liền đến nhà hắn, muốn đánh lén hắn.
Hăn ta không bao giờ ngờ rằng tài thiện xạ của Thẩm Đống giỏi hơn hắn, thiếu chút nữa là hắn ta bị đánh chết rồi.
"Chuyện gì xảy ra, Tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?"
Chương Minh vừa lấy hộp thuốc vừa hỏi.
Tiểu Trang sắc mặt tái nhợt, kể lại ngắn gọn câu chuyện ám sát Thẩm Đống.
Nghe xong, Chương Minh kêu lên: "Không nhìn thấy mà vẫn có thể làm ngươi bị thương. Tài thiện xạ của Thẩm Đống này không phải quá thần thông rồi sao."
Tiểu Trang cười khổ nói: “Ai nói không phải? Hắn ta ở tầng bốn, ta đang di chuyển với tốc độ cao ở tầng dưới, hắn lại có thể đánh trúng ta. Nếu như ta không cảm nhận được nguy hiểm mà quay đầu lại rời đi, có lẽ bây giờ ta đã thành một cái xác rồi.”